Hoa Lôi dẫn ba người Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng cùng Nguyệt Hoàn vào nhà.
Căn phòng của Nguyệt Dao, bố trí vô cùng đơn sơ. Ngoại trừ thứ cần dùng và giường nằm, bàn trang điểm và bàn ghế các loại, những thứ trang trí khác đều cũng không có. Nhìn vào sao có thể nói là khuê phòng của cô nương gia, người không biết còn tưởng rằng đã vào trong phòng của lão nhân gia nào đó rồi. Không đúng, ngay cả trong phòng của lão phu nhân, đồ đạc cũng đều có màu sắc rất tươi sáng xinh đẹp.
Nguyệt Doanh nhìn bố trí như thế hơi kinh ngạc, bố trí nơi này nhìn thế nào thì tới cả phòng nàng cũng không sánh bằng rồi. Đều nói Tam muội muội có tiền, tiền này đi đâu cả rồi.
Trong lòng Nguyệt Băng lại xem thường, nàng chính là biết trong phòng kho của Nguyệt Dao có rất nhiều thứ tốt. Giả dạng làm dáng vẻ thanh tâm quả dục như thế này là cho ai nhìn. Ở trong lòng Nguyệt Băng, trên phương diện giả bộ đáng thương thì không ai có thể lành nghề bằng Liên Nguyệt Dao cả.
Nguyệt Hoàn xem xong bố trí trong phòng, sắc mặt vô cùng phức tạp. Trong khoảng thời gian này nàng cố gắng hết sức thu liễm lại bản tính của chính mình, thế nhưng dù có kiềm nén tính tình thế nào đi nữa thì vẫn có một số việc nàng không thể làm; nàng sẽ không vì muốn cuộc sống dễ chịu mà đi đón ý nói hùa lấy lòng Nguyệt Băng.
Nguyệt Hoàn luôn luôn giữ vững ranh giới cuối cùng của mình, muốn nàng khom lưng uốn gối nàng không thể làm tới cửa ải đó được, mặt khác nàng biết rất rõ một khi nàng chấp nhận phá vỡ điểm mấu chốt, thì ngay cả niềm kiêu hãnh sau cùng của nàng cũng sẽ bị mất sạch. Tuy rằng Tô di nương liên tục nói cho nàng biết rằng đây là giả vờ, nhưng nếu một người giả vờ quá lâu thì sẽ tới lúc quên đi tính tình thật, mà thời gian nịnh bợ lấy lòng người khác sẽ luôn đóng dấu trong đầu của nàng, trở thành nỗi ám ảnh không cánh nào xóa đi. Nàng không phải Tô di nương, không muốn ngạo khí phẩm chất từ xương cốt bị tiêu diệt, càng không muốn bị in lên mình một con dấu nô lệ.
Đối với việc Nguyệt Hoàn không chịu khuất phục Tô di nương chỉ có thể thở dài thật sâu, sau đó cũng không cưỡng ép nàng nữa. Chẳng qua lại nói cho nàng rất nhiều chuyện tình cần thiết phải chú ý, những thứ này nàng nghe rất nghiêm túc.
Nguyệt Hoàn nhìn Nguyệt Dao, ở trong ý thức của Tô di nương, Nguyệt Dao thuộc về nhân vật nguy hiểm quan trọng nhất. Nguyệt Hoàn khẽ nở cười, trực giác của di nương không sai, Nguyệt Dao chính là nhân vật nguy hiểm nhất. Người này không những thông minh, bây giờ còn sớm trù tính, phu nhân không phải đối thủ của nàng ấy. Cho nên, nàng có thể không thân thiết với Nguyệt Dao nhưng tuyệt đối không thể đắc tội Nguyệt Dao.
Sắc mặt Nguyệt Dao hơi nhợt nhạt, đã giả bộ bệnh đương nhiên phải giả bộ giống một chút: “Đại phu nói là do ta mệt nhọc quá mức cần phải nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, có thể phải bỏ công khóa của mấy ngày tới.” Lễ nghi quy củ đã dạy xong rồi; bây giờ Uông ma ma dạy dỗ cách đối nhân xử thế, sau đó còn có những thứ cần thiết phải chú ý đến khi ra ngoài xã giao, những thứ này Nguyệt Dao đều học rất nghiêm túc. Giao tiếp là một môn học rộng lớn, ở phương diện này nàng chỉ là một người mơ hồ, chân chính là người bảo làm gì cũng không thông. Kiếp trước cũng vì nàng không am hiểu những chuyện này, thế nên khi đắc tội rất nhiều người nàng cũng không biết, giờ đây nàng sẽ không để mình chịu thiệt thòi vì điều này nữa.
Thật ra trong mắt của Uông ma ma, hành vi hiện tại của Nguyệt Dao vẫn còn quá mức thanh cao, cũng không ôm chút kỳ vọng nào với năng lực giao tiếp của nàng. Nguyệt Dao không biết rằng vẻ thanh cao tự ngạo đó vốn đã khắc vào trong xương cốt nàng, sẽ không vì việc nàng trùng sinh mà tan đi. Đây cũng là lí do khiến nàng không muốn kết thân với Nguyệt Doanh, Nguyệt Băng. Nếu thật là người khéo léo, coi như có chán ghét người ta thế nào đi nữa cũng sẽ cố giữ quan hệ qua lại tốt với người ta, nhưng đáng tiếc Nguyệt Dao không làm được việc này.
Nguyệt Băng thờ ơ nói: “Tạm ngừng tới chừng đó lại nói tiên sinh chỉ bảo thêm bù lại cho muội là được rồi. Tam muội muội, phòng này của muội đơn sơ mộc mạc quá mức rồi, vẫn nên thêm chút đồ vào đi. Bộ dáng như vậy, quả thực là không ra gì.” Phòng này khiến người ta cảm thấy thật nặng nề, còn có vẻ già nua trầm muộn.
Nguyệt Dao yếu ớt nói: “Bây giờ muội còn ở hiếu kỳ, chờ qua hiếu kỳ lại sửa sang một chút.” Ý tứ của Nguyệt Dao rất rõ ràng, trong ngắn hạn bố trí trong phòng nàng chắc là sẽ không đổi.
Nguyệt Băng nghe xong cũng không lên tiếng, hiện tại Nguyệt Băng đã thu liễm tính tình rất nhiều, cho dù là chuyện nàng thấy ngứa mắt hay chuyện khiến nàng sảng khoái, nàng cũng không lên tiếng. Có thể làm được bước này đã là tiến bộ nhiều lắm rồi.
Nguyệt Hoàn nhìn phòng này: “Thay đổi lớn thì ngược lại không cần, muội thấy nên đặt hai chậu hoa trong phòng thì sẽ không có vẻ trầm lắng nữa.”
Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười một tiếng, không tiếp lời Nguyệt Hoàn.
Ngược lại Nguyệt Băng cảm thấy đề nghị này không tệ: “Tam muội muội, trong viện muội trồng nhiều hoa như vậy, bảo nha hoàn chiết vài cành đặt trong phòng, nhìn cũng thoải mái vui mắt hơn.”
Nguyệt Dao lắc đầu: “Không có việc gì, muội cũng thành thói quen rồi.” Nàng đã quen cuộc sống kham khổ như bây giờ, chỉ có giữ vững cuộc sống như thế mới có thể làm cho nàng duy trì đầy đủ lòng cảnh giác.
Từ đầu tới đuôi Nguyệt Doanh đều không nói chuyện. Ba người ngồi một hồi liền cáo từ đi về.
Đặng ma ma đến Mã phủ, bây giờ Trình thị đã được thả ra rồi. Dựa theo lễ nghi Đặng ma ma sẽ thỉnh an Trình thị. Đáng tiếc Đặng ma ma không nhìn nổi điệu bộ của Trình thị, hoàn toàn không tới thỉnh an Trình thị. Đặng ma ma có thể đoán trước, bà tới thỉnh an chắc chắn Trình thị sẽ không cho vẻ mặt hòa nhã. Bà mới không tự kiếm phiền phức cho mình.
Mã Thành Đằng không có ở phủ đệ, Đặng ma ma liền đi tìm Liễu bà tử: “Liễu tỷ tỷ, gần đây đại thiếu gia có khỏe không?” Còn có vài ngày nữa sẽ phải đi thi, đoán chừng là rất vất vả.
Liễu bà tử cười nói: “Đại thiếu gia rất tốt.” Lần này Mã Thành Đằng không để cho Mã Bằng thả lỏng, cũng không áp chế ý muốn đọc sách của hắn. Thi hội đợt này, cũng không cần dự đoán, Mã Thành Đằng chỉ biết Mã Bằng không đùa. Dứt khoát không quan tâm để tùy Mã Bằng tự bước đi.
Từ sau chuyện lần trước, Liễu bà tử vẫn luôn suy xét lời nói của Đặng ma ma. Nếu là người khác nói những lời này chắc chắn Liễu bà tử sẽ cho là có ác ý. Thế nhưng Đặng ma ma thì không. Nghiêm túc mà nói Đặng ma ma còn có ân tình với bà, hơn nữa bà nghỉ hay không nghỉ thì nói cho cùng Đặng ma ma cũng không nhận được chút lợi ích nào. Lúc đó Đặng ma ma nói những lời này, là thật lòng lo lắng cho bà.
Liễu bà tử suy nghĩ thật lâu: “Đặng muội muội, ta đã nghĩ xong, chờ đại thiếu phu nhân qua cửa, ta giao hết mọi chuyện trên đầu xong thì về nhà ngậm kẹo đùa cháu. Khổ cực nhiều năm như vậy rồi ta cũng nên buông xuống.” Liễu bà tử có thể nghĩ thông suốt như vậy không thể không kể tới công sức của con dâu bà. Con dâu bà cũng là một người thông minh, nếu bà bà nhà mình chọc phải đại thiếu phu nhân tương lai, bọn họ đi theo cũng sẽ gặp chuyện không may. Ngược lại nếu bà bà nhà mình bằng lòng lui ra, chắc chắn đại thiếu phu nhân sẽ không bạc đãi bọn họ.
Đặng ma ma cũng rất vui mừng: “Tỷ có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, lại nói tiếp tỷ cũng nên hết khổ rồi. Bây giờ đại thiếu gia đón dâu cho dù tỷ có lui xuống đi nữa cũng có thể an hưởng tuổi già. Nhưng muội lại không thể, cô nương hãy còn nhỏ như vậy còn phải lo lắng suy nghĩ nhiều chuyện lắm.”
Liễu bà tử biết rõ làm một nô tài phải chăm sóc chủ tử còn nhỏ tuổi, còn phải bảo đảm người bình an lớn lên, mấy năm nay vô cùng mệt mỏi: “So ra muội hãy còn tốt, chí ít không có một Trình thị ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Biểu cô nương lại định hôn rồi, chờ cô nương cập kê gả cho người, muội có thể buông tay nghỉ ngơi.”
Đặng ma ma cười khổ, không có Trình thị lại có một Mạc thị. Chỉ có điều đây là việc nhà Liên gia, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Liên gia là gia đình coi trọng thể diện chú trọng danh dự.
Bên ngoài có tiểu nha hoàn lanh lợi chạy vào: “Liễu nãi nãi, lão gia đã trở về.” Tiểu nha hoàn tới để truyền tin.
Liễu bà tử lấy kẹo đường cho tiểu nha hoàn: “Cầm đi ăn .” Sau đó dẫn Đặng ma ma đi tìm Mã Thành Đằng.
Mã Thành Đằng biết cháu ngoại gái tặng đồ cho nhi tử, đương nhiên rất vui vẻ: “Nguyệt Dao có lòng.” Ngẫm lại Mã Lâm Lâm còn là muội muội của Bằng nhi vậy là cũng không tỏ vẻ gì cả.
Đặng ma ma nhìn thoáng qua gã sai vặt hầu hạ bút mực bên người Mã Thành Đằng. Ý tứ rất rõ ràng, bà còn có lời muốn nói.
Mã Thành Đằng bảo trong phòng người đều đi xuống. Mã Thành Đằng làm như vậy cũng không phải vì cho Đặng ma ma mặt mũi, mà hắn biết e rằng cháu ngoại gái có lời muốn nói riêng với hắn: “Nguyệt Dao để ngươi tới đây nói gì.” Nói gì mà còn tỏ vẻ thần thần bí bí như thế.
Đặng ma ma phịch một cái quỳ trên mặt đất: “Lão gia, chuyện này can hệ trọng đại không thể để cho người khác biết, cho nên nô tỳ mới vượt quá.”
Sắc mặt Mã Thành Đằng bỗng chốc nghiêm túc: “Chuyện gì, ngươi nói.” Hay là Mạc thị bắt đầu làm trò giở tâm kế gì với Nguyệt Dao, làm chiêu trò gì.
Đặng ma ma thuật lại lời nói của Nguyệt Dao một lần, chỉ có điều lần này Đặng ma ma còn thêm mắm dặm muối một chút: “Phu nhân nói với cô nương Trình thị ngu dốt quá quắt, sanh một đôi nhi nữ lại không chăm sóc thỏa đáng. Nếu đại thiếu gia còn bị Trình thị phá hoại thì Mã gia cũng theo đó mà suy tàn. Lão gia, phu nhân ở dưới cửu tuyền cũng luôn lo âu về Mã gia, thậm chí còn báo mộng cho cô nương.” Những lời này của Đặng ma ma thật ra cũng không thể tính là lời nói dối, Mã thị vẫn luôn không nhìn nổi Trình thị, nói Trình thị từ trên xuống dưới lúc nào cũng không chú ý không phóng khoáng.
Lúc mới gả tới Mã gia Trình thị còn biết hạ mình làm thiếp, thu liễm bản tính, đến sau khi hạ sinh con trai nhận quyền lực quản sự thì hành sự lại trở nên khoa trương. Chờ tới lúc lão phu nhân mất, Mã gia đều bị biến thành trò cười trong kinh thành. Vì thế Mã thị vô cùng lo lắng, một mực lo lắng Mã gia sẽ bị Trình thị làm cho suy tàn.
Mã Thành Đằng bị lời Đặng ma ma nói làm cho kinh ngạc tới ngây ngốc, thật lâu sau mới bình tĩnh lại: “Ngươi nói, ngươi nói là muội muội nói với Nguyệt Dao đề mục của lần thi hội này?” Trình thị phá nhà bại sản hay không việc này tạm thời không nói tới, tất cả lực chú ý của Mã Thành Đằng đều đặt lên đề thi hội.
Đặng ma ma gật đầu thật mạnh.
Mã Thành Đằng là học giả Nho gia không tin chuyện quỷ thần, thế nhưng trước đó Nguyệt Dao đã có nói với hắn chuyện báo mộng, bây giờ lại nói tuy rằng có chút lạ lùng nhưng không quá đường đột: “Vậy tại sao trước đó Nguyệt Dao không nói bây giờ mới nói?” Mã Thành Đằng không thể không hoài nghi, thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.
Việc này rất dễ giải thích, thuật lại lời của cô nương là tốt rồi: “Phu nhân cũng không có nói cho cô nương mấy câu nói đó là có ý gì, phu nhân chỉ nói cho cô nương là khi nào nghe tới một người tên là Vu Tử Đạt, cô nương sẽ rõ ràng. Lão gia, thật ra đây chỉ là hoài nghi của cô nương, tạm thời còn không biết thật giả thế nào.” Trước tiên làm một mũi thuốc dự phòng, nếu xảy ra chuyện không may cũng không trách tới cô nương được.
Mã Thành Đằng trầm tư, một lát sau nói: “Vì sao Nguyệt Dao không đích thân đến được?”
Đặng ma ma nói lo lắng của Nguyệt Dao: “Vừa đúng lúc thân thể cô nương không thoải mái, nếu kéo thân thể bệnh tật tới Mã phủ sẽ khiến cho người ta nổi lên nghi ngờ. Lão gia, cô nương còn nói nếu là lời phu nhân báo mộng là thật, phải kiềm chế một chút, đừng để đại thiếu gia thi quá tốt như vậy dễ bị người khác chú ý.” Nguyệt Dao nói vậy là nhắc nhở Mã Thành Đằng kiềm chế một chút, nếu đề thi là thật cũng đừng làm bài thi quá tốt bằng không sẽ chọc người ta ngứa mắt.
Mã Thành Đằng gật đầu: “Ta tự có chừng mực, ngươi đưa đồ đạc cho ta.” Ở trong ý nghĩ của Mã Thành Đằng, Nguyệt Dao ắt phải viết thư.
Đặng ma ma đặt thứ này trong người, lập tức lấy ra khỏi lồng ngực giao cho Mã Thành Đằng, sau đó nói cho Mã Thành Đằng phương pháp: “Cô nương nói, sau khi xem xong xin lão gia thiêu hủy ngay.” Nguyệt Dao cũng cẩn thận, bất kể như thế nào mấy thứ này đều không thể để lại dấu vết gì. Bằng không đó chính là đại họa.
Mã Thành Đằng không khỏi cảm thán vì sự tỉ mỉ của cháu ngoại gái. Cháu ngoại gái thông minh hơn người, hành sự cũng kín đáo, nhưng đáng tiếc sinh ra lại không phải thân nam nhi. Nếu không tiền đồ không thể lường được.
Mã Thành Đằng xem xong, sau đó lấy ngọc bội thiếp thân khắc hoa đằng xuống đưa cho Đặng ma ma: “Giao cái này cho Nguyệt Dao, để con bé yên tâm.”
Đặng ma ma nghĩ mãi mà không ra, nhưng vẫn cung kính nhận ngọc bội rời đi.
Rất nhanh Mã Thành Đằng đã mở tờ giấy ra, nhìn mấy đề mục trên tờ giấy trắng, im lặng đọc thầm vài lần, thuộc hết liền lấy mồi lửa, đốt sạch. Những thứ này chỉ có in vào đầu mới đảm bảo an toàn nhất. Cũng vào thời điểm này chỗ này Mã Thành Đằng tìm kiếm tàng thư trong nhà, hắn không dám đi mượn sách bên ngoài, sợ lộ manh mối. Cũng may sách vở cất giữ của Mã gia tương đối nhiều, bản thân Mã Thành Đằng cũng đủ từng trải, miễn cưỡng có thể ứng phó được.