Đúng vào lúc này, Nguyệt Hoàn vốn đang hôn mê mở mắt, mờ mịt nhìn quanh liền thấy một cái giường gỗ chạm trổ nhiều hoa văn, cái giường này nàng từng gặp qua khi đi du lịch, tiểu thư khuê các thời cổ đại đều ngủ trên cái giường này, gọi là bát bộ sàng. Nghe nói một cái điêu hoa sàng này hiện tại đang có giá trị khoản vài nghìn vạn.
Nghĩ đến vậy không phỉ giá trị, Chu Tình nhịn không được không ngừng quan sát hết thảy chung quanh, trong phòng có bình phong đạp xuân, bàn ghế bát tiên cổ đại. Trong phòng đều để gia cụ cổ hương cổ sắc đầy phong cách xưa cũ.
Đang khi Chu Tình nghĩ những thứ này là đồ thật hay giả, đã nhìn thấy một người mặc xiêm y xanh đậm, búi tóc song nha kế kêu: "Hồng Mai tỷ tỷ, tiểu thư tỉnh a, nhanh đi nói cho phu nhân tứ tiểu thư tỉnh."
Chu Tình đầu óc nhất mộng, cái gì gọi là Tứ cô nương tỉnh.
Cái tiểu nha hoàn thấy tiểu thư nàng bộ dáng mờ mịt, có chút lo lắng nói: "Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy? Tiểu thư ngươi nói chuyện nha?"
Chu Tình vẻ mặt khiếp sợ nhìn người trước mặt, mang một thân quần dài, áo khoác với áo choàng ngắn, trên đầu chải song nha kế. Ăn mặc đúng tiêu chuẩn cổ đại. Nàng đây là, nàng đây là tới nơi nào a?
Hiện tại Chu Tình, đâu còn tâm tư quan sát gia cụ. Nhìn nha hoàn trước mặt, lại về chuyển đầu nhìn khắp phòng gia cụ cổ xưa. Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một cái ý niệm, nhịn không được hung hăng kháp chính một cái, rất đau, đau vô cùng. Đau như vậy chứng minh nàng đây không phải là đang nằm mơ, cứ xem như nàng không nhìn qua trọng sinh xuyên qua tiểu thuyết, nhưng là hai năm qua dưới sự điên cuồng oanh tạc của xuyên qua kịch tình nàng đại khái cũng đoán được nàng xuyên qua rồi. Xuyên đến cổ đại a. Lão Thiên không có để cho nàng chết, lại đem nàng thất lạc nhập đến một cái xó xỉnh nào ở cổ đại.
Chu Tình rất muốn ngẩng đầu lên mắng hai câu lão tặc nhân, lão Thiên, ngươi muốn cho người ta sống thêm một lần nữa cũng phải người ta biết rõ hoàn cảnh chút a! Nàng cũng không muốn vừa mới xuyên tới đây liền bị chết luôn tại cổ đại a! Này chỉ có kẻ não tàn mới tin tưởng xuyên qua đến cổ đại, là có thể tự do lăn lộn, phong sinh thủy khởi. Cái chuyện này nếu xuyên vào trước Đường triều còn có chút khả năng, vạn nhất là ở sau Tống triều, đặc biệt là xuyên đến thời Minh Thanh, vậy thì nàng cũng thật bi thương thúc giục. Nữ nhân phải tuân thủ tam tòng tứ đức, phải bó chân, càng làm cho người ta chịu không nổi vẫn là nam nhân ba vợ bốn nàng hầu. Còn không phải không để cho người ta sống nữa rồi sao.
Ngay kh Chu Tình đầy đầu tương hồ, liền nhìn thấy một cái nữ nhân khuôn mặt tròn trịa, y phục rộng rãi thông trường sam, sơ tóc viên kế, vẻ mặt hết sức hiền lành đi tới.
Cái nữ nhân này vừa tiến vào liền ôm nàng, ôm nàng vui vẻ mà gọi Tứ nha đầu, Tứ nha đầu. Chu Tình không biết làm sao mà đối mặt với cái tình huống này, cô chỉ đành giả bộ bất tỉnh.
Nguyệt Dao đang chuẩn bị dùng đồ ăn sáng xong liền đi thăm Nguyệt Hoàn. Còn chưa kịp nhích người liền nghe nha hoàn bà tử tới đây nói Tứ cô nương đã đã tỉnh lại. Chẳng qua, tỉnh là tỉnh rồi, nhưng mà lại bị mất trí nhớ. Cái gì đều không nhớ rõ, mọi người ai cũng không nhận ra.
Nguyệt Dao nghe người nói Nguyệt Hoàn hiện tại ai cũng không nhớ rõ có chút buồn bực, không vui. Đây là có chuyện gì? Hết thảy sự tình đều không giống như kiếp trước. Mất trí nhớ, nàng đời trước cũng bị mất trí nhớ. Nhưng lại hoàn toàn khác, nàng mất đi trí nhớ, sư thái nói là do chính nàng không muốn trở lại những chuyện cũ, cố ý muốn quên đi. Về sau là vì nàng thấy Cổ ma ma ký ức mới bỗng chốc khôi phục lại. Thế nhưng Nguyệt Hoàn, bị đụng đầu một cái lại mất trí nhớ. Việc này có chút cổ quái.
Nguyệt Dao dùng qua đồ ăn sáng, bảo Chính ca nhi tự mình luyện tự, chính nàng mang theo Hoa Lôi đi qua thăm Nguyệt Hoàn liền. Dọc theo đường đi, Nguyệt Dao cũng không nghĩ ra đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nguyệt Dao thậm chí đang nghĩ có phải hay không là bởi vì mình duyên cớ, thế nên mới có rất nhiều sự tình biến đổi như vậy. Nhưng là Nguyệt Dao rất nhanh lại tự mình lắc đầu, nàng thực sự là suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nguyệt Dao đi trước hết không phải là Phù Dung viện, mà là sang Ỷ Tùng viện của lão phu nhân. Đến thượng phòng, gặp lão phu nhân, sắc mặt như thường lệ mà cấp lão phu nhân hành lễ: "Tổ mẫu."
Lão phu nhân thấy Nguyệt Dao mỗi ngày đều kiên trì đều tới đây thỉnh an, trong lòng cũng thực vui mừng. Đặc biệt nhiều ngày nay bà nhìn Nguyệt Dao khí sắc cũng càng ngày càng tốt. Không còn như trước đây vẻ mặt luôn chứa đầy nét đau khổ, cái này cũng làm cho bà nhìn mà trong lòng thả lỏng không ít, vui mừng không ngớt: "Hôm qua con ngủ có tốt không?"
Nguyệt Dao gật đầu: "Dạ, hôm qua con ngủ rất ngon. Tổ mẫu, con định một hồi nữa sẽ đi thăm một chút Tứ muội muội. Con nghe hạ nhân nói, Tứ muội muội đã tỉnh lại, chỉ là không nhận ra ai cả."
Lão phu nhân nghe xong hòa ái mà nói: "Đi đi!" Lão phu nhân cũng không có tự mình đi xem xem Nguyệt Hoàn. Về chuyện của Liên Nguyệt Hoàn, cũng chỉ là một thứ xuất tôn nữ, lão phu nhân không có nhiều tinh lực đi quan tâm. Chỉ là cho ma ma đi xem qua.
Nguyệt Dao đến phù dung viện, vừa vào phòng đã thấy Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng. Nguyệt Dao vội vàng nói: "Tứ muội muội thực sự không nhận ra mọi người?"
Nguyệt Doanh lo lắng u sầu mà nói: "Đúng vậy Tam muội muội, Tứ muội muội thực là không nhận ra tất cả mọi người. Hiện tại cũng không biết như thế nào rồi?"
Nguyệt Hoàn còn chưa mở miệng nói gì, liền thấy một cái hồng y nha hoàn từ trong phòng đi ra xin lỗi, nói: "Đại cô nương, Nhị cô nương, Tam cô nương, tiểu thư nhà chúng ta cái gì đều không nhớ rõ. Tiểu thư bị kinh hách, lúc này cũng không muốn gặp ai. Xin ba vị cô nương thứ lỗi." Di nương ý tứ là hy vọng nhân cơ hội này cho Tứ cô nương nhận thức mọi người một chút, thế nhưng Tứ cô nương lại nói nàng đau đầu, ai cũng không muốn gặp. Nàng chỉ muốn yên lặng một chút. Tô di nương bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo Tứ cô nương.
Nguyệt Dao nghe được lời tiểu nha hoàn nói Tứ cô nương hiện tại không thích hợp gặp người. Nàng chần chờ trong phút chốc liền xoay người mang theo Hoa Lôi trở về.
Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng vẫn còn ở lại tại chỗ chờ.
So sánh với Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng, bộ dạng Nguyệt Dao lại có vẻ cực kỳ không có ý vị rồi. Dù thế nào mà nói mọi người đều là tỷ muội, tốt xấu gì cũng nên hỏi tình hình ra sao thế nào, quan tâm đến Tứ cô nương một chút chứ. Hồng y nhìn bóng lưng Nguyệt Hoàn rời đi, trong lòng thầm nghĩ, Tam cô nương làm người cũng quá lạnh bạc rồi.
Nguyệt Dao đi trên đường, nhìn bầu trời xanh lam, gió nhè nhẹ thổi lướt qua khuôn mặt, tâm tình không khỏi trầm tĩnh lại. Chuyện n ày còn chưa rõ có liền quan gì đến chuyện của nàng hay không thì vẫn không nên để nó tổn hại đến tâm tình của nàng. Từ Phù Dung viện trở lại Lan Khê viện, nàng liền nhìn thấy Chính ca nhi còn ở trong thư phòng khắc khổ học tập.
Từ lúc Nguyệt Dao nói qua với Chính ca nhi, thiên phú hắn của vốn không tốt phải dựa vào nỗ lực sau này bù đắp. Chính ca nhi vì ngày sau lớn lên có thể làm quan bảo vệ tỷ tỷ, mà phi thường nỗ lực.
Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi còn đang chăm chỉ, trong lòng cũng có chút vui mừng, chí ít đời này nàng không còn là một người cô đơn nữa rồi.
Chính ca nhi ngẩng đầu trông thấy Nguyệt Dao, liền ngọt ngào kêu lên: "Tỷ tỷ."
Nguyệt Dao sờ đầu của hắn, nhẹ nhàng cười.