Thế Gia 2


Cả ba vị cô nương của đại phòng tất cả đều tới đây.
Mấy ngày nay Nguyệt Dao cũng để cho Đặng ma ma dạy cho Chính ca nhi một ít lễ nghi cơ bản. Cũng không thể để hắn xuất hiện ở hiện ô long như lần trước nữa: "Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ."
Ba người mỗi người đều chuẩn bị lễ vật cho Chính ca nhi. Nguyệt Doanh chuẩn bị là một cái hà bao, Nguyệt Băng chuẩn bị đây là một cái khóa Bình An bằng bạc, Nguyệt Hoàn cũng chỉ là một cái túi hương.

Đặng ma ma nhìn mấy thứ lễ vật đang được lấy ra, khuôn mặt bà lập tức liền trở nên đen thui. Đây là tỏ ý xua đuổi hay là chỉ làm cho có lệ kia chứ. Vậy mà cả ba chuẩn bị lễ vật không phải là hà bao thì chính là túi hương, ngay cả nhị tiểu thư cũng chỉ chuẩn bị một mảnh ngân khóa.
Chính ca nhi nhận lấy lễ vật, nhu thuận quay sang mấy người nói: "Cảm ơn đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ." Khoảng thời gian khổ cực này của Đặng ma ma xem ra là vẫn có hồi báo rồi. Quy củ lễ nghi của Chính ca nhi đều không kém chút nào.
Nguyệt Hoàn lần trước cũng đã gặp qua Chính ca nhi, lần này nhìn lại, trong đầu nàng lại một lần nữa cảm thán, như thế nào mà tiểu hài tử ở cổ đại đều đẹp mắt như vậy nha! Đệ đệ nàng Đình Luân dáng dấp đã rất tốt rất xinh đẹp rồi, nhưng đặt cùng hài tử trước mắt nàng đây mà so sánh, quả thực là không đủ nhìn. Thực sự là một tiểu chính thái xinh đẹp, nếu là có thể, Nguyệt Hoàn thật muốn chạy lên xoa xoa hai gò má của tiểu hài tử này.
Nguyệt Băng còn lại là ác thú mà nói ra: "Đình Chính, ngày hôm nay đã học được thêm bao nhiêu chữ rồi."
Nguyệt Doanh nhìn về phía Nguyệt Băng nói: "Nhị muội muội, Đình Chính vỡ lòng muộn, học chậm so với thông thường hài tử một chút. Chờ sau khi nhập môn, tự nhiên sẽ tốt hơn rồi."
Nguyệt Băng cười khẽ: "Nhập môn ? Cho dù có nhập học được thì như thế nào kia chứ?"
Nguyệt Băng nói những lời này là có ám chỉ. Ám chỉ của nàng tự nhiên là tam thiếu gia Đình Triều rồi. Đình Triều là một cái hài tử nghịch ngợm nhất trong đám người đồng lứa bọn. Mặc dù gia quy Liên gia thực sự rất nghiêm khắc, nhưng đáng tiếc vẫn xảy ra chút sai lệch.

Nguyệt Hoàn không có hé răng nói gì, chẳng qua chỉ nhìn sang Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao cười nói: "Nhị tỷ tỷ lần trước tỷ nói muốn muội vài vẽ cho tỷ cái bản tranh vẽ mẫu để thêu, chờ qua ít ngày nữa, ta sẽ chọn cho Nhị tỷ tỷ vài cái bản vẽ. Đến lúc đó Nhị tỷ tỷ thêu tốt rồi, tỷ nhớ giữ lại cho ta một cái."
Nguyệt Băng nghe xong nửa câu phía trước liền thật cao hứng, nhưng vừa nghe đến câu nói phía sau kia sắc mặt đều biến thành không tốt rồi. Đồ thêu của nàng trông như thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Nguyệt Hoàn cũng biết Nguyệt Băng thêu không được tốt, nhưng mà không nghĩ tới phản kích của Nguyệt Dao lại có thể đạt đến trình độ cao như thế, đánh người không đánh vào mặt, vạch trần người không nói rõ chỗ yếu, đây chính là cách đánh trả tốt nhất.
Nguyệt Dao lại không chút để ý tới thần sắc của Nguyệt Băng như thế nào mà tiếp tục nói : "Chính ca nhi, đệ trở về thư phòng đem những chữ không có nhớ rõ học nhiều thêm vài lần nữa cho nhớ. Lát nữa tỷ tỷ sẽ qua đó luyện tập cùng đệ." Nguyệt Dao vốn dĩ không có ý muốn để cho Chính ca nhi ở lại đây cùng mọi người nói chuyện chơi đùa. Hiện tại Nguyệt Băng lại dám công khai ám phúng như vậy, thật coi nàng là bùn loãng mà tùy ý xoa bóp phải không.

Chính ca nhi giòn giã mà đáp: "Hảo." Sau đó quay sang chào mọi người một tiếng, xoay người hồi thư phòng. Mộ Thu cùng Đông Tình liền đi theo phía sau.
Nguyệt Doanh có chút hâm mộ mà nói: "Chính ca nhi thật biết nghe lời, cũng là cái hài tử thực chăm chỉ." Lời này của nàng thực sự là phát ra từ nội tâm. Triều ca nhi đệ nàng tuy cũng là hài tử thông tuệ tinh linh, nhưng hắn chỉ thích vui đùa, tính tình ngang bướng không chịu nổi, một chút cũng không tiến bộ. Mặc dù nói Chính ca nhi tư chất kém cỏi hơn một chút, thế nhưng nếu hắn cứ như vậy cố gắng tiến tới, thì vẫn để cho người ta yên tâm hơn nhiều. Nếu Triều ca nhi cũng ngoan ngoãn siêng năng như vậy, thật là tốt biết bao nha!
Nguyệt Dao cười nói: "Uh, Chính ca nhi quả thực rất biết điều, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Mặc dù nói có nhiều chỗ không như ý, nhưng trên đời cũng không có cái gì gọi là thập toàn thập mỹ. Muội chịu khó hao phí công phu nhiều hơn một chút là được rồi. Xem muội này, chỉ lo nói chuyện với mọi người, cũng đều quên mời mọi người ngồi rồi, Xảo Lan, Hoa Lôi, mau dâng trà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận