Nguyệt Hoàn vừa trở lại Phù Dung Viện không bao lâu, Mạc thị đã cho người sang thưởng vài thứ đồ nhỏ. Tô di nương cung cung kính kính nhận lấy mà nói lời cảm tạ. Lại còn kín đáo đưa cho đại nha hoàn Bích Sắc bên cạnh Mạc thị một cái tiểu hà bao.
Chờ đến thời điểm trong phòng, chỉ còn lại có mình mình, Nguyệt Hoàn nhìn tới mấy thứ đồ được ban tới gồm một thất gấm lụa mỏng màu thủy hồng, cùng một bộ đồ trang sức bằng bạc.
Nguyệt Hoàn nhìn mấy thứ ban cho nàng, có chút kỳ quái: "Di nương, đương hảo hảo, phu nhân vì sao lại cho người ban thưởng vài thứ đồ tới đây ?"
Tô di nương cũng chỉ cười cười mà không có trả lời, chỉ là nói: "Tiểu thư, cái thất lụa mỏng này ta đoán chừng chỉ cần thêu lên hoa sắc thật tốt, mặc lên người nhất định sẽ rất đẹp."
Đoạn thời gian gần đây nhất Nguyệt Hoàn vẫn luôn bảo trì trầm mặc không nói lời nào, kỳ thực nàng cũng là đang quan sát. Trong quá trình quan sát này nàng cũng học được không ít thứ đông tây. Cái thất gấm lụa mỏng mà đại phu nhân đưa tới lúc này đừng bảo là so sánh với thớt lụa mỏng thiên thủy bích kim thiểm lục song hoàn liễu của nhị tiểu thư, chỉ cần lấy mỗi thất lụa gấm màu tím nhạt mà lão thái thái tiện tay ban cho đại cô nương mà so sánh đã tốt hơn cái này rất nhiều đấy. Bởi vậy nhìn hai thứ đồ này, thật sự là trách không địa: "Di nương, người còn không có nói cho ta biết, đương yên lành tại sao phu nhân lại muốn ban đồ vật xuống cho tới." Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Tô di nương nhìn nữ nhi một cái, có mấy lời bà thật là khó mà nói ra. Sau cùng lại dời đi trọng tâm câu chuyện: "Tứ cô nương, người nói cho di nương biết, hôm nay qua Lan Khê viện, có chuyện gì xảy ra sao?"
Nguyệt Hoàn kỳ quái, chuyện gì cũng đều không xảy ra cả a.
Tô di nương mới không tin cái việc mà chuyện gì cũng không có phát sinh: "Tứ cô nương, vậy người mang chuyện Lan Khê viện ra nhất nhất kể hết với ta a."
Nguyệt Hoàn mặc dù có chút oán giận mình sao lại xuyên tới trên người của một cái thứ nữ, thế nhưng đối Tô di nương, nàng thực sự không có gì để oán trách. Bởi vì Tô di nương đối xử với nàng quả thực tốt vô cùng.
Tô di nương nghe xong mọi thứ sau thở dài nói. Từ mấy chỗ rất nhỏ này đó cũng có thể thấy được, tam tiểu thư đã bắt đầu học tập xử lý công việc vặt trong viện rồi. Tam tiểu thư tính tình tuy ngạo mạn cao quý, nếu như vị ấy vẫn như vậy, sự tình sẽ dễ làm hơn rất nhiều. Nhưng là bây giờ, rõ ràng cho người ta thấy nàng đã thông suốt. Tam tiểu thư đã có tài danh, có thể thấy được nàng ấy là người cực kỳ thông tuệ. Một khi dụng tâm suy nghĩ ở trên này, sẽ không còn dễ dàng để người hồ lộng như vậy nữa. Hơn nữa còn có thêm mấy người bên cạnh, sợ là phu nhân phải nhức đầu hơn rồi.
Nguyệt Hoàn suy nghĩ thật lâu, đè thấp với thanh âm nói ra: "Di nương, vì sao ta cứ có cảm giác, phu nhân bà ấy dường như quan tâm tới Tam tỷ tỷ quá mức vậy? Di nương, rốt cuộc là có nguyên nhân gì?" Nếu là nàng suy đoán không có sai, sợ là cái mẹ cả này của nàng là đang có mưu tính gì trên người vị đường tỷ này của nàng rồi. Chỉ là trên người đường tỷ này có cái gì đáng giá để bà ta mưu tính. Chẳng lẽ là tiền tài. Nghĩ đến Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng, Nguyệt Hoàn trừng to đôi con ngươi: "Di nương, chẳng lẽ là do trong tay Tam tỷ tỷ có một khoản tiền tài rất lớn sao ?"
Tô di nương nhìn thấy tiểu thư của mình càng lúc lại càng thông minh hơn, vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng. Tin mừng chính là tiểu thư nư vậy sau này hội càng ngày càng tốt, lại lo lắng là sợ tiểu thư quá thông minh vượt qua nhị tiểu thư sẽ làm cho phu nhân đề phòng. Từ một thiếp thân nha đầu bên cạnh Mạc thị được đề thăng đi lên làm di nương, Tô di nương quá rõ lòng dạ hung ác của Mạc thị: "Không thể nào. Còn có, những lời này về sau nghìn vạn lần không được phép nói lại lần nữa."
Nguyệt Hoàn nhìn Tô di nương kiên quyết phủ nhận, ngẫm lại cũng có cảm giác là do mình bổ não quá độ rồi: "Di nương, ta cũng chỉ có ở trước mặt ngươi nói nói một chút thôi mà."
Tô di nương lấy tay dí dí cái trán Nguyệt Hoàn: "Ở trước mặt di nương cũng không cho phép nói mấy lời này."