Mã Thành Đằng trước nhấc lên một chuyện, hỏi Nguyệt Dao nói: "Nguyệt Dao, con nói cho cậu, có phải con ở Liên gia bị ủy khuất hay không ?" Tuy rằng từ lúc gặp mặt Nguyệt Dao đến bây giờ, khí sắc của Nguyệt Dao cũng rất tốt. Thế nhưng một đứa bé lại có phần thành thục cùng ổn trọng như vậy, lại không phải là hài tử bình thường nên có.
Nguyệt Dao cũng không đáp lời ngay lập tức, nàng còn đang nghĩ sẵn trong đầu, làm thế nào đem sự tình đụng phải ở trong Liên gia nói với cậu.
Mã Thành Đằng cho rằng Nguyệt Dao không dám nói, lại càng cho rằng người Liên gia đối xử lạnh nhạt với Nguyệt Dao: "Nguyệt Dao, nói, có phải người của Liên phủ khi dễ con hay không. Con nói cho cậu, cậu sẽ làm chỗ dựa cho con."
Nguyệt Dao cân nhắc một chút sau đó mới lên tiếng: "Cậu, sau khi trở về từ Giang Nam con vẫn luôn sao chép hiếu kinh, những việc khác đều không quản. Thế nhưng một đoạn thời gian trước con phát hiện tôi tớ mang về từ Giang Nam, ngoại trừ mấy nha đầu vẫn còn ở trong Lan Khê viện hầu hạ, những người khác đều bị đuổi đi ra ngoài. Nha hoàn thiếp thân của con còn nói cho con biết, nói là vú nuôi của con với ma ma theo gả của Đại bá mẫu qua lại rất gần gũi." Nói tới chỗ này Nguyệt Dao lại do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Mã Thành Đằng một cái, thấy Mã Thành Đằng như có điều suy nghĩ mới tiếp tục nói: "Sau này con mới biết được ma ma hồi môn của Đại bá mẫu là muốn thông qua vú nuôi của con để biết xem trên người con còn có bao nhiêu gia tư." Lời Nguyệt Dao nói cực kỳ mịt mờ, không trực tiếp nói thẳng ra là Mạc thị muốn mưu cầu tài vật.
Mã Thành Đằng thoáng cái không hiểu được; "Gia tư gì chứ?"
Sắc mặt Nguyệt Dao buồn bã: "Cậu, khi đó cha bệnh nặng, biết bản thân mình có cố gắng cũng khong qua được cửa ải kia. Đã đem tài sản trong nhà chia làm hai phần. Một phần đem đặt vào trong của công, một phần để cho con bàng thân. Khi cha lâm chung đã đưa cho con, khoản tiền này là để cho con và Đình Chính dùng cho gả cưới sau này."
Mã Thành Đằng nhìn Nguyệt Dao một cái, quái dị nói: "Cha con để lại cho con bao nhiêu tài sản?" Không phải là Mã Thành Đằng đang nhớ thương đến tiền tài của Nguyệt Dao. Hắn đang muốn biết ở chỗ này có bao nhiêu tiền bạc mới có thể làm cho Mạc thị để tâm. Ở trong trí nhớ Mã Thành Đằng, thanh danh của đại phu nhân Liên gia dường như rất tốt.
Nguyệt Dao cũng không có gạt Mã Thành Đằng: "Có chừng mười vạn lượng. Cha nói với con, gia tài của chi thứ hai chia ra làm hai phần. Đều là số bạc như nhau." Nói đúng là, để vào tài sản chung trong nhà ước chừng cũng mười vạn bạc. Nguyệt Dao không có lừa gạt Mã Thành Đằng, cũng là tin tưởng Mã Thành Đằng sẽ không đánh chủ ý lên chút tiền bạc ấy. Mặt khác, cũng là ngăn tận gốc cái khả năng đem số bạc này cho Mã Thành Đằng bảo quản.
Sắc mặt Mã Thành Đằng hơi thay đổi một chút: "Nguyệt Dao, con có chứng cứ sao? Chuyện thế này không thể nói bậy được." Không có chứng cứ, vậy đã có thể xem là đại bất kính. Thế nhưng ở trong lòng, Mã Thành Đằng đã tin tưởng Nguyệt Dao rồi.
Nguyệt Dao lắc đầu: " Vú nuôi đã chính miệng thừa nhận vị Hoa bà tử kia đã hỏi bà, chỗ của con còn nắm giữ bao nhiêu tiền bạc. Cậu, thật ra thì con cũng không tin tưởng. Thế nhưng, thế nhưng. . ." Nói đến đây, vành mắt Nguyệt Dao hồng hồng lên.
Sở dĩ Nguyệt Dao nói với Mã Thành Đằng những lời này, kỳ thực cũng là có dụng ý. Cũng để cho cậu biết được Mạc thị là một cái phụ nhân tham lam thành tính như thế, đến lúc tổ mẫu qua đời, nàng nhắc lại việc mang đồ cưới cầm về. Cậu nhất định đáp ứng.
Mã Thành Đằng lúc này tức giận muôn phần. Vậy mà lại đánh chủ ý lên gia tài của cháu ngoại gái mình. Thực khiến người ta buồn nôn. Thua thiệt Liên gia vẫn là thư hương môn đệ thế gia. Chó má chứ thư hương môn đệ thế gia gì. Hắn cũng rốt cuộc cũng rõ ràng, đang êm đẹp sao Nguyệt Dao lại viết thơ: "Vậy con định làm như thế nào?" Cái vị đại phu nhân Liên gia kia cũng thật có mặt mũi, ngay cả chút tiền để phòng thân của hai cô nhi đều buông tha, thật sự là đáng hận.
Đương nhiên Nguyệt Dao đã sớm có ý tưởng: "Cậu, con muốn đem toàn bộ tiền bạc này gửi vào trong Hối Thông Tiền Trang. Cậu, người xem có được không?" Gặp Mã Thành Đằng không có lên tiếng, Nguyệt Dao vội vàng giải thích: "Cậu, con vốn định giao cho người bảo quản. Chỉ là con lo lắng vạn nhất thật để bọn họ biết được, sẽ nói lời không hay về cậu. Con không hy vọng xảy ra chuyện như vậy, đến lúc đó có thể sẽ tổn hại danh dự của cậu." Nguyệt Dao tin tưởng Mã Thành Đằng. Tính tình của Mã Thành Đằng cao nhã, đừng nói là mười vạn lượng bạc, dù cho một trăm vạn lượng hắn cũng sẽ không đi tham ô. Thế nhưng số tiền này nàng là chắc chắn không dám đặt ở chỗ của Mã Thành Đằng nơi này. Vạn nhất hai năm sau cậu mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, số tiền này nàng cũng không thể cầm về được rồi. Cậu đúng là người thanh cao, thế nhưng mợ, nữ nhân này không nói cũng biết được.
Mã Thành Đằng vừa cười vừa nói: "Con cái nha đầu này, chỉ là người ta đem bạc tồn nhập tiền trang đổi lấy ngân phiếu. Chẳng nhẽ con còn muốn mang ngân phiếu gửi vào trong tiền trang." Không cần nghĩ cũng biết, muội phu để lại cho Nguyệt Dao khẳng định là ngân phiếu rồi. Đâu thể nào đem ngân phiếu của Hối Thông Tiền Trang gửi vào trong Hối Thông Tiền Trang kia chứ.
Nguyệt Dao vội vàng gật đầu: "Cậu, con có ý định thuê một cái tủ, thuê nó mười năm. Đem ngân phiếu còn có những một ít đồ vật khác để vào trong tủ. Như vậy nếu thật có vạn nhất, cũng có đường lui." Nguyệt Dao quả thật không có ý định lừa gạt Mã Thành Đằng nàng còn muốn gởi lại vài thứ đồ vật đấy.
Mã Thành Đằng kỳ quặc mà nhìn Nguyệt Dao: "Những vật khác? Con còn muốn gởi lại vật gì vậy?"
Nguyệt Dao vào phòng, mang Dạ Minh Châu trong hộp lấy ra. Bây giờ vốn là buổi tối, dạ minh châu vừa lấy ra, gian nhà ngay lập tức trở nên sáng sủa hơn rất nhiều: "Con muốn đem cái này gửi lại. Cậu, viên Dạ Minh Châu này là của hồi môn của nương. Nếu là bị bọn họ biết, có lẽ con sẽ không giữ được."