Thế Gia 2


Lão phu nhân được nha hoàn thiếp thân đỡ lên, nhìn bồn hoa lan được trưng bày trong phòng. Tiểu nhi tử của bà thích nhất là hoa lan, đặc biệt là loài lan Quân Tử.
Lão phu nhân đương sa vào trong hồi ức, Trịnh ma ma bước vào nói: "Lão phu nhân, đêm qua tam tiểu thư gặp ác mộng. Là bị bóng đè. Cổ ma ma nói, tam tiểu thư bị mộng yểm sau, cũng không phản ứng nàng."
Lão phu nhân liền phát một trận tính tình: "Thế nào lại không thỉnh đại phu?" Mạc thị đây là quản gia cái kiểu gì. Hài tử ngã bệnh, bị mộng yểm, nàng ta cũng không biết cho người đi thỉnh một đại phu nhìn một cái.
Trịnh ma ma vội vã nói: "Lão phu nhân, Mộ Thu đáp lời có nói tam tiểu thư từ tỉnh lại sau thường thích ngẩn người. Ngoại trừ ngẩn người những cái khác ngược lại đều bình thường." Đều chỉ ở trong sân ngây người cả ngày, nếu là có điểm không thích hợp, các nàng cũng đã phát hiện.
Lão phu nhân nghe được hai chữ mộng yểm, vẫn luôn cảm thấy không thích hợp: "Hài tử này trước đây mà nói cùng Mạc thị không phải hết sức thân thiết, nhưng cũng không đến mức biểu lộ kinh hãi trên người như vậy. Hơn nữa, ngày hôm nay khí sắc nha đầu này cũng khá hơn nhiều." Nếu nói đã nhiều ngày mọi sự vẫn như thường, nói cách khác không có sự tình gì nhiều, thế nhưng lão phu nhân luôn cảm thấy có chút vi hòa, khó hiểu.
Trịnh ma ma trầm ngâm trong chốc lát lại nói: "Lão phu nhân, tam tiểu thư khí sắc hảo, chứng minh đã phóng rộng lòng. Đây là chuyện tốt, Lão phu nhân, người hẳn là nên vui vẻ mới đúng."
Lão phu nhân tựa ở trước đạn tơ gối đầu : "Nếu là Tam nha đầu có thể giải khai mấu chốt, ta cũng không lo lắng. Người khác đều nói lão thái bà ta đã một bó tuổi lớn như vậy vẫn còn muốn nắm lấy quyền phủ đệ mãi không tha. Các nàng cho là ta có bao nhiêu yêu quyền chứ. Nếu có thể trải qua vài ngày yên ổn, ta hà tất phải thao lao như vậy."
Trịnh ma ma lại nói vài lời an ủi, ngược lại nói: "Lão phu nhân, ta nghĩ tam tiểu thư nói đúng. Hôm nay là ngày tháng tám, khí trời cũng bắt đầu dần dần mát mẻ. Khi trời tốt lão phu nhân nên ra bên ngoài đi dạo một chút, như vậy tốt hơn tổng ở trong phòng buồn bực."
Lão phu nhân không có đồng ý nhận lời, nhưng cũng không phản đối.

Chính phòng bên trong, bà tử ban đầu ngồi ở trên hành lang hóng gió giữ cửa, nhìn đoàn người xa xa tới đây, liền lập tức đứng lên, cung kính cúi đầu một bên.
Đại phu nhân nhìn cũng không nhìn bà tử, trực tiếp trở lại viện của mình, ngồi xuống ăn một chén ướp lạnh ô mai, quay sang tâm phúc bên người Lưu ma ma nói rằng: "Ngươi nói tam tiểu thư là có chuyện gì? Ta xem thế nào cũng cảm thấy hết sức cổ quái."
Lưu ma ma gật đầu: "Tam tiểu thư quả thực có điểm kỳ lạ. Có thể trước đó vài ngày bệnh vẫn còn chưa tốt, thấy lão phu nhân sau lại cùng phu nhân xa lạ rồi. Không nhẽ là lão phu nhân đối tam tiểu thư nói gì đó." Ngoại trừ giải thích này, bà thật sự là thật không biết tam tiểu thư tại sao lại có biến hóa lớn như vậy.
Mạc thị lắc đầu: "Sẽ không như vậy. Lão phu nhân tuy rằng không thích ta, nhưng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt vãn bối nói ta có điều không phải. Chắc là có chuyện gì khác. Ngươi cho người tỉ mỉ hỏi một chút." Nha đầu này mỗi ngày đều muốn sao chép kinh thư, đối với sự vụ một chút đều không quan tâm.
Mạc thị đột nhiên nghĩ tới ánh mắt Tam nha đầu nhìn nàng, có cừu thị thậm chí là phẫn hận. Tuy rằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng nàng quả thực bắt được. Nghĩ tới đây, Mạc thị rùng mình "Cho người đi hỏi Cổ ma ma một chút. Tam tiểu thư rốt cuộc có chuyện gì không ổn?" Nha đầu kia vốn đang êm đẹp sao lại đối nàng sinh lòng oán hận. Lẽ nào nó đã biết cái gì.
Nguyệt Dao dùng qua ngọ thiện, lại đi tiểu phật đường sao hiếu kinh. Hiện tại nàng cũng cần sao chép kinh thư hồi phục tâm tình.
Nguyệt Dao ở sao chép hoàn kinh thư, lau sạch tay đi ra tiểu phật đường. Thấy Hoa Lôi dáng vẻ có chút do dự, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì thì nói thẳng." Xem ra trước kia nàng không chú ý quản sự, cũng không có đem lời Hoa Lôi nói để ở trong lòng, bằng không Hoa Lôi cũng không có cái bộ dáng này.
Hoa Lôi cẩn thận nói rằng: "Ban nãy nô tỳ mới nghe tiểu nha hoàn nói, nàng nhìn thấy Cổ ma ma cùng Hoa ma ma thị tì của đại phu nhân nói chuyện. Buổi sáng tiểu thư vừa cấp đại phu nhân sắc mặt, buổi chiều Hoa ma ma liền tìm Cổ ma ma, nô tỳ lo lắng. . ."
Nguyệt Dao tâm gật đầu, nếu Mộ Thu chính là đầu óc thành thật thì Hoa Lôi lại là một người cơ trí. Nguyệt Dao suy nghĩ lời Hoa Lôi vừa nói, tâm liền lãnh. Nguyên lai Cổ ma ma lúc này cũng đã cùng người của Mạc thị thông đồng: "Chuyện này đã có bao lâu?"

Hoa Lôi thấy tiểu thư cũng không không trách nàng quá phận, cẩn trọng nói rằng: "Vừa trở về không bao lâu, Cổ ma ma liền cùng Hoa ma ma liền gặp mặt." Hoa Lôi trước đây cũng đã đề cập qua, thế nhưng tiểu thư lại không thèm để ý chút nào, tiểu thư lúc này dường như đã nghe lọt được.
Nguyệt Dao rất là thoả mãn. Nha đầu này, đúng là một rất có mắt nhìn . Đời trước nàng cũng nhắc nhở nàng mấy lần, đáng tiếc nàng khi đó quá đơn thuần, chỉ nghĩ Hoa Lôi thực không nên đối trưởng bối nói bậy, như vậy rất dễ gây hiềm nghi xích mích, vì thế khiển trách Hoa Lôi nhiều lần. Không nghĩ tới Hoa Lôi sớm như vậy lại nhìn ra đầu mối: "Việc này ta biết. Tạm thời bất động. Cho người nhìn chằm chằm là tốt rồi." Cổ ma ma không khác gì nhũ nương của nàng, cũng chưa từng có lỗi phải gì quá lớn không thể phát mại ra ngoài. Bằng không sẽ gây trở ngại lớn đến danh tiếng của nàng.
Hoa Lôi ngạc nhiên nhìn Nguyệt Dao. Lúc trước nàng ngoài sáng trong tối nhắc nhở qua không biết bao nhiêu lần, thế nhưng tiểu thư lại lúc nào cũng không tin còn trách mắng nàng. Thực không nghĩ tới bây giờ, tiểu thư rốt cục đã suy nghĩ lại rồi.
Dùng qua bữa tối, Nguyệt Dao tiếp tục sao chép kinh thư. Nếu nàng muốn không bị người hoài nghi, trước kia làm như thế nào bây giờ cũng phải làm như vậy, thay đổi cần thay đổi từ từ một cách vô tri vô giác, từng bước từng bước đến.
Lúc Nguyệt Dao trở ra lần nữa, đã khuya lắm rồi. Nguyệt Dao quay sang Hoa Lôi nói: "Ta nghĩ đi dạo một chút." Nói xong, Nguyệt Dao liền chậm rãi đi tới hoa viên trong viện.
Đêm mát như nước, minh nguyệt treo cao trên không trung, phiến mây chung quanh tựa như lụa mỏng,vờn quanh như ẩn như hiện, ánh trăng sáng tỏ như sóng nước chậm rãi lưu động ở trong sân,
Lan Khê viện là một sân độc lập trong Liên phủ, cũng vì Lan Khê viện năm ấy là do thái gia Liên Thừa cho người tu kiến mà ra, dùng để sống lúc tuổi già, đấy cũng là nguyên do vị trí viện tử này tương đối vắng vẻ, ý muốn chính là an tĩnh.
Sân chia làm tiền viện hậu viện, tiền viện chính là ba gian chính phòng nhập lại với sương phòng, hợp với nhĩ phòng mà ra. Hậu viện là ba gian chính phòng nhập lại với hai gian mái hiên. Cái gọi là mái hiên đó là ba gian nhà giữa kéo dài ra hai cái tiểu nhĩ đóa phòng ở, do hai cái cửu tích điện chữ T (丁) tương giao, sáp nhập mà thành. Mái hiên đông ấm hạ mát, thích hợp cho khuê trung nữ tử ở, Nguyệt Dao hôm nay chính ở tại hậu viện mái hiên lý.

Nguyệt Dao nhìn cái nhà này, lẩm bẩm nói: "Mười lăm năm." Mười lăm tuổi bị bán đi, đến ba mươi tuổi mới trở lại. Mười lăm năm mười năm mất trí nhớ không tính, năm năm kia tựa như vào địa ngục. Hôm nay nàng đã trở về, trở lại nơi vốn chỉ có thể ở trong mộng xuất hiện.
Nguyệt Dao lẳng lặng đứng ở dưới trăng mà rơi lệ. Vì chính nàng như vào địa ngục năm năm mà rơi lệ.
Hoa Lôi cho rằng Nguyệt Dao lại tưởng lão gia cùng phu nhân, vội vàng trấn an nói: "Tiểu thư, đừng thương tâm. Lão gia cùng phu nhân nhìn thấy ngươi vẫn như vậy, nhất định sẽ phi thường khổ sở. Tiểu thư, nghìn vạn lần phải bảo trọng thân thể."
Nguyệt Dao lau nước mắt.
Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao tâm tình bình phục sau, nhỏ giọng nói rằng: "Tiểu thư, nô tỳ có câu này không biết có nên nói hay không."
Nguyệt Dao ngẩng đầu, vẻ mặt đạm nhiên: "Về sau có chuyện muốn nói liền nói, không cần ấp a ấp úng. Có nghe hay không, là ở ta."
Hoa Lôi lúc này mới lên tiếng: "Tiểu thư, nô tỳ quá phận. Tiểu thư ở tại Lan Khê viện, luôn nhìn vật nhớ người, chuyện này đối với tiểu thư bất hảo. Tiểu thư tâm tình không tốt đi thăm lão phu nhân, cũng lại chọc cho lão phu nhân sầu não, làm thân thể lão phu nhân càng không tốt, đối thanh danh của tiểu thư cũng gây trở ngại." Hoa Lôi chỉ thiếu chút nữa là nói tốt nhất không nên ở tại Lan Khê viện này nữa mà thôi.
Nguyệt Dao có chút kinh ngạc, Hoa lôi quả nhiên thông minh lanh lợi. Vậy mà đã nghĩ tới sự việc này, Mạc thị tính toán không thể không nói lòng dạ ác độc. Quả thực như lời Hoa Lôi nói, bà ta để cho nàng đến Lan Khê viện, thấy vật nhớ người, nàng thời thời khắc khắc đều nhớ tới cha mẹ đã mất. Mang theo bi thương đi thăm tổ mẫu, cũng sẽ làm cho phát tổ mẫu đau lòng thương tâm. Tổ mẫu thân thể vốn cũng không tốt, lại ngày đêm ưu sầu bi thương thân thể làm sao có thể hảo. Tổ mẫu vừa không có, người duy nhất có thể áp chế Mạc thị liền không còn nữa. Đến lúc đó, Liên gia còn không phải là thiên hạ của Mạc thị sao. Mạc thị tâm tư ẩn tàng cũng thực sâu.
Một người tâm tư thâm trầm như vậy, thực sự là khó đối phó nha!
Ngày thứ hai, Nguyệt Dao sớm đã thức dậy. Dựa theo thường lệ đi thượng phòng cấp lão phu nhân thỉnh an. Đời trước nàng chính là trầm mê trong sao chép kinh thư, đời này lại từ nơi này bắt đầu cải biến.
Nguyệt Dao vừa đến thượng phòng, liền gặp được mấy người Đường tỷ muội của nàng. Đại cô nương Liên Nguyệt Doanh, Nhị cô nương Liên Nguyệt Băng, Tứ cô nương Liên Nguyệt Hoàn.

Liên Nguyệt Doanh mặc áo cánh màu thủy lam đan nhẫm nhu y, phối với váy bách điệp màu lam nền trắng . Liên Nguyệt Doanh hôm nay mới mười hai tuổi, Nguyệt Doanh hoàn toàn kế thừa mẹ đẻ nàng Trần di nương, xinh đẹp, rực rỡ tựa hoa xuân, kiểu như thu nguyệt, tư thái cũng nha lan huệ, đĩnh bạt mà thon dài, khinh khinh trong gió.
Trần di nương trước kia là thiếp thân nha hoàn của lão phu nhân, khi Mạc thị mang thai đầu tiên là nhi tử, lão phu nhân bắt đầu cho ngừng thiếp thất dùng thuốc tránh thai. Trần di nương vận khí tốt, dừng thuốc năm thứ hai liền sinh đại cô nương Nguyệt Doanh, năm thứ tư sinh Liên Đình Triều. Sau này tổ mẫu vừa mất, Trần di nương mang thai cuối cùng sảy thai mà chết.
Nguyệt Dao nhớ rõ hôn sự của đại đường tỷ là tổ mẫu khi còn sống quyết định. Sau đối phương không đợi thành thân đã chết lại yêu cầu đại đường tỷ gả qua, vì nhi tử thủ tiết cả đời. Đại bá phụ cùng Mạc thị vì thanh danh Liên gia liền để đại đường tỷ gả đi. Nguyệt Doanh gả qua đó lại trông đền thờ mà sống. Gả đi sau cũng chưa từng trở lại một lần. Còn Liên Đình Triều chưa trưởng thành đã ngoài ý muốn mà chết.
Nhị tiểu thư Liên Nguyệt Băng là Mạc thị sở sanh, cũng là đích nữ duy nhất của đại phòng. Liên Nguyệt Băng so với nàng lớn hơn một tuổi, năm nay chín tuổi. Lúc này mặc một thân y phục kim ti hải đường hồ trù trường áo, váy dài màu vàng nhạt, hé ra gương mặt trái xoan, hai hàng lông mày thon dài, phu sắc trắng nõn thủy nộn, kế thừa Liên Đống Phương và Mạc thị toàn bộ ưu điểm. Lớn lên ắt cũng là đại mỹ nhân.
Luận kiếp trước, Liên Nguyệt Băng đối với nàng không tính là tệ, nhưng là nói tốt cũng không phải. Nguyệt Dao nắm nắm tay tự nói với mình chuyện kiếp trước đã thành mây khói. Giữ lấy hiện tại mới là điều quan trọng nhất lúc này.
Liên Nguyệt Hoàn, nứ nhi thứ ba của đại phòng, đứng hàng thứ tư trong Liên gia. Năm nay cũng đã tám tuổi, so với Nguyệt Dao nhỏ hơn ba tháng. Mẹ đẻ là Tô di nương, Tô di nương chính là thiếp thân nha hoàn của Mạc thị. Tô di nương dáng dấp vô cùng xinh đẹp, bằng không cũng sẽ không được Mạc thị chọn trúng đưa cho Liên đại lão gia. Liên Nguyệt Hoàn cũng kế thừa Tô thị tướng mạo.
Nguyệt Hoàn hôm nay mặc một thân xanh biếc sam tử, lời nói nhỏ nhẹ có chừng mực, người khác nhìn vào trông dáng vẻ có chút khiếp nhược. Chính là một Liên Nguyệt Hoàn như vậy đời trước lại được gả đến Giang Nam đệ nhất thương hộ Tiền gia. Chỉ bất quá Liên Nguyệt Hoàn gả qua là chính thê, đương gia nãi nãi. Mà nàng là bị bán cho thương hộ làm thiếp. Có người bảo Liên Nguyệt Hoàn ở Tiền gia ngày quá cực kỳ tư nhuận. Cho nên nói, mắt thấy không nhất định chính là thực sự. Khiếp nhược, chỉ là vẻ bề ngoài của Liên Nguyệt Hoàn .
Nguyệt Dao nhớ tới dĩ vãng đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cùng Hầu phủ đám hỏi nhiều nhất bị nói thành là trèo cao quyền quý. Nhưng đường đườnglà một thế gia thư hương môn đệ, vậy mà lại cùng thương hộ kết tình thông gia. Cùng thương hộ kết quan hệ thông gia, cũng không biết làm bao nhiêu người sinh sôi té ngửa.
Nguyệt Dao nghĩ đến Liên gia quan hệ thông gia, đột nhiên sáng tỏ thông suốt. Thì ra là dù không có nàng, Liên gia cũng chống đỡ không được bao nhiêu nữa rồi. Liên gia đã mất đi cốt khí của một thư hương môn đệ, căn cơ sớm đã phá hủy, suy bại là chuyện sớm muộn mà thôi. Nguyệt Dao nghĩ như vậy, đáy lòng hổ thẹn cũng đã biến mất.
Nguyệt Dao nhìn này ba nữ nhân, ba loại số phận tất cả đều do một tay Mạc thị thao túng. Nếu nàng không muốn lại bị Mạc thị tính toán, nàng chỉ có thể tìm kiếm ngoại lực, mà trợ lực này phải chấn nhiếp được Mạc thị. Chỉ có như vậy Mạc thị mới không thể lại tùy ý bài bố nàng, đừng nói chi là đem bán cho người làm thiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận