Nguyệt Dao lắc đầu: "Cậu, số tiền này để con tự mình tới trả." Một nhà dân phổ thông ở đây một năm hai mươi lượng bạc là có thể ba bữa ăn không lo rồi. Bốn ngàn lượng quả thực rất hố cha, thế nhưng nếu đã muốn bảo hiểm, cần nhân gia phục vụ, thì có hố cha cũng phải bảo quản.
Mã Thành Đằng kiên trì: "Số tiền này liền do cậu cho ngươi. Chút tiền bạc trên người con nên giữ lại sau này con cần chi tiền rất nhiều chỗ." Nói xong lấy một tờ ngân phiếu trả tiền chưởng quỹ nói: "Đổi lại một nghìn lượng bạc khỏa và bạc vụn." Cụ thể phân chia thế nào cũng không cần hắn nhiều lời. Tin tưởng bản thân Tiền chưởng quỹ sẽ có có chừng có mực.
Tối qua Mã Viễn đem cách ứng xử của Nguyệt Dao nói cho Mã Thành Đằng. Mã Thành Đằng ngược lại không hề tính toán. Mấy nghìn lượng bạc, tiêu liền tiêu.
Trong lòng Nguyệt Dao vừa ấm áp lại vừa chua chát. Ấm chính là cậu không quan tâm đến tiền bạc, chát chính là Mạc thị lại luôn nghĩ mọi cách mà tính toán tiền tài trên tay nàng. Khác nhau một trời một vực.
Tiền chưởng quỹ nhận lấy ngân phiếu, nhìn thấy đây là ngân phiếu một vạn lượng Hối Nguyên Tiền Trang. Lời nói lại càng cung kính: "Lão gia, tiểu thư xin chờ một chút." Nói xong cầm ngân phiếu đi ra.
Rất nhanh, chưởng quỹ lại đã trở về, để cho Mã Thành Đằng theo Nguyệt Dao đi ra ngoài. Mã Thành Đằng nhìn Nguyệt Dao nói: "Cậu sẽ ở chỗ này chờ con." Nguyệt Dao gửi đồ vật, hắn cũng không nhìn qua.
Nguyệt Dao chần chờ một chút, ôm hộp nhỏ đi theo Tiền chưởng quỹ ra ngoài. Đi một hồi, đến một căn hòng rất rộng rãi.
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút thận trọng mà nói: "Chưởng quỹ, chỗ này của ta chính là thư tịch, ta lo lắng chúng sẽ bị ẩm ướt mà lên mốc?" Ngược lại không phải là Nguyệt Dao nghĩ xa trông rộng, mà là trước đây ở trong am ni cô, kinh thư bình thường đều phải phơi nắng. Nếu như không phơi nắng, tự nhiên sẽ bị mốc meo mục nát rớt.
Tiền chưởng quỹ nhìn Nguyệt Dao, thật vẫn có chút kinh ngạc, tiểu cô nương vậy mà lại biết rất nhiều: "Yên tâm, ngươi đã đã nói là mặc bảo, chúng ta tự nhiên có biện pháp bảo quản tương ứng. Đừng nói bị ẩm ướt nổi mốc, ngay cả côn trùng cũng sẽ không sống được." Một năm phí bốn trăm lượng bạc cũng không phải là không công mà thành.
Nguyệt Dao nghe xong lời cam đoan, lúc này gương mặt mới buông lỏng.
Tiền chưởng quỹ nhận một túi thuốc từ trong tay người dưới: "Tiểu thư, trong hộp người đưa chính là mặc bảo, cái túi thuốc này còn phải bỏ vào trong hộp của ngươi. Nếu không ta không thể bảo đảm sẽ không sinh trùng." Đó là bội thuốc chuyên môn, cất giữ mười năm, lại gửi ở nơi riêng biệt, không lo bị tổn hại.
Nguyệt Dao mới lấy cái chìa khóa từ trên cổ xuống mở hộp ra, cầm lấy túi thuốc đặt ở một bên. Tiền chưởng quỹ tránh sang một bên, không nhìn tới cái hộp của Nguyệt Dao
Tiền chưởng quỹ nhận lấy chiếc hộp đặt vào trong ngăn kéo, lại đem hộc tủ khóa lại, chìa khóa giao cho Nguyệt Dao. Sau đó ở ngay trước mặt Nguyệt Dao dán giấy niêm phong. Lại để Nguyệt Dao tự mình làm ký hiệu ở trên giấy niêm phong. Nếu có người động vào, lúc này ký hiệu tự nhiên sẽ biến mất.
Làm thỏa đáng mọi thứ sau, Nguyệt Dao nhìn chưởng quỹ giao tiền cùng một phong thư dùng sáp dán lại: "Sau này, ngoại trừ có cái chìa khóa và phiếu xuất nhập, nhất định phải có một phong thư có nội dung giống hệt phong thư này, thì mới có thể lấy đồ vật đi." Nói cách khác, về sau không chỉ lấy bằng chiếc chìa khóa và phiếu xuất nhập thôi, mà người tới còn phải lấy ra thứ mà nàng vừa mới đưa cho chưởng quỹ mới có thể lấy đồ vật vào tay.
Tiền chưởng quỹ nhìn thấy Nguyệt Dao tâm tư kín đáo như vậy, lại giật mình không thôi. Bất quá yêu cầu của Nguyệt Dao cũng không có gì quá đáng, chính là muốn vạch thêm một phần khế ước nữa mà thôi.
Nguyệt Dao cầm phiếu xuất nhập thả vào trong ví mình. Chìa khoá cũng xuyến vào trong sợi dây đeo lại trên cổ. Mấy thứ này chỉ có mang theo bên mình nàng mới có thể yên tâm.
Mới vừa trở lại sương phòng, hỏa kế của tiền trang cũng đưa tới hai rương nhỏ. Một hòm đầy bạc vụn, một cái rương năm tiền (k biết năm tiền là cái gì, thôi để luôn ) có lẽ một hai lượng bạc khỏa khắc đồ án hoa mai như ý. Những đồng tiền này dùng để khen thưởng rất tốt.
Mã Thành Đằng nhìn thoáng qua phất tay nói: "Đặt vào trong xe ngựa đi!" Mã Thành Đằng là một người không quản công việc vặt. Sổ sách ở ngoại viện cũng do đại quản gia Mã Viễn quản lý. Mỗi tháng Mã Viễn chỉ cần hồi báo chuyện sổ sách với hắn một chút là được rồi.
Lại nói tiếp Mã Thành Đằng có một chỗ tốt đó chính là dùng người thì không nghi ngờ. Trình thị năng lực có hạn, thế nhưng tâm tư lại rất lớn, sổ sách ngoại viện cũng muốn ôm vào trong tay. Để kéo đại quản gia Mã Viễn xuống ngựa, ngay cả việc gài tang vật hãm hại đều đem ra hết. Đáng tiếc Mã Thành Đằng căn bản không quan tâm tới những chứng cớ này, trực tiếp tức giận trách mắng Trình thị. Cũng bởi vậy, chuyện ở ngoại viện Trình thị đừng nói là sáp tay vào, đến cả đồ đạc cụ thể cũng không rõ ràng. Đương nhiên, cũng may là Mã Viễn chính là người trung thành cảnh cảnh, không có tồn tại lòng riêng. Nếu không người có tư tâm gian hoạt (gian trá, giảo hoạt), đụng phải chủ tử như vậy, còn không phải sẽ liều mạng vơ vét tiền sao.
Ra khỏi Hối Nguyên Tiền Trang, đã là hơn nửa canh giờ sau. Mã Thành Đằng nhìn sắc trời, gần đến giữa trưa, trực tiếp nói với xa phu: "Đi Hồng Phúc tửu lâu."
Nguyệt Dao biết Hồng Phúc tửu lâu, tửu lâu này chính là tửu lâu tốt nhất kinh thành. Có người nói tùy tiện ăn một bữa ở đây đã hao phí trên trăm lượng bạc. Trong lòng Nguyệt Dao ẩn ẩn bất an. Mã gia, chịu đựng được giày vò như vậy sao? Nội tình có dầy hơn nữa, miệng ăn núi lở như vậy, chi tiêu liên miên thì không bao lâu nữa liền hết sạch. Mã gia, thật có thể đáng tin sao?
Đại khái một khắc đồng hồ sau, xe ngựa ngừng lại.
Nguyệt Dao xuống xe ngựa, nhìn đến công trình kiến trúc khí thế rộng rãi trước mặt. Tòa nhà này so với những tòa nhà xây dựng chung quanh, cao hơn khoảng một tầng, rất có khí thế hạc giữa bầy gà.
"Hồng Phúc tửu lâu." Nguyệt Dao nhìn bốn chữ lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi phía trên đại môn, nghĩ tới cũng không biết đây là thủ bút của vị danh gia nào. Đương nhiên, Hồng Phúc tửu lâu là kinh thành đệ nhất tửu lâu. Không có bối cảnh hùng hậu cũng không làm được danh đệ nhất này.
Trước Hồng Phúc tửu lâu ngựa xe như nước, những người ra ra vào vào tất cả đều là mặc hoa phục. Ở trong kinh thành các món ăn của Hồng phúc tửu lâu, ngoại trừ không thể so sánh với ngự thiện phòng của hoàng đế ra. Nó ở kinh thành xưng đệ nhị, tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất.
Đặng ma ma có chút chần chờ mà nói ra: "Lão gia, tiểu thư vẫn còn ở trong hiếu kỳ."
Nguyệt Dao không chờ Mã Thành Đằng đáp lời, cười nói: "Vào tửu lâu tuy là đi ăn, nhưng cũng không nhất định phải uống rượu ăn đồ mặn. Thức ăn chay ở Hồng phúc tửu lâu, làm ăn cũng vô cùng tốt." Kiếp trước xuất môn, bình thường cũng nghe được người khác đối với các món ăn ở đây khen không dứt miệng.
Đặng ma ma vội vã nói: "Đều là lỗi của nô tỳ." Đặng ma ma chỗ nào lại có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, vừa rồi chỉ là bà uyển chuyển nhắc nhở Mã Thành Đằng đợi lát nữa nên gọi các món chay, không nên gọi món mặn.