Lam tiên sinh đưa hai người bọn họ vào trong sương phòng nhỏ. Dâng lên hai bản thư tịch. Nguyệt Dao mở ra nhìn, vừa nhìn đã như nhặt được chí bảo: "Lam tiên sinh, hai bản sách này ta đều muốn."
Ban nãy Lam tiên sinh mới biết Nguyệt Dao chính là đệ tử của Liên Đống Bác. Thanh Phong thư cục am hiểu nhất chính là khai thác nhân tài, đặc biệt còn dành giúp đỡ cho những người chưa nổi danh, đến lúc đó báo ơn phải nói là vô hạn. Ánh mắt Thanh Phong thư cục không bị giới hạn vào vấn đề nam nữ, mục đích của bọn họ là lợi ích, tối đa hóa lợi ích.
Đối với vị cô nương khiến Giang Nam đệ nhất họa sĩ cũng phải nói đáng tiếc sinh ra là thân nhi nữ này, Lam tiên sinh cũng rất tò mò, muốn xem thiên phú cô nương này rốt cuộc như thế nào, có đáng giá tán dương như vậy không. Nếu thật tốt, vậy cũng đáng bồi dưỡng: "Nếu như cô nương có thể lưu lại Thanh Phong thư cục một bức hoạ, vậy hai bản thư tịch này không cần trả giá xin tặng cho cô nương làm quà."
Nguyệt Dao không chút nghĩ ngợi lắc đầu. Thư tịch chẳng qua giá cũng chỉ mấy trăm lạng bạc. Thế nhưng nếu như bức tranh của nàng bị truyền đi. Kỹ xảo hội hoạ không phải muốn một sớm một chiều mà bồi dưỡng ra được, không phải bỗng dưng rơi xuống. Rất nhanh có thể bị lộ vấn đề rồi. Ánh mắt đại họa sĩ cực kỳ sắc bén, chắc chắn sẽ bị rơi bẫy. Lui ngàn bước mà nói, giấu diếm cũng sẽ được khen là thiên tài, kiếp trước đã ăn đủ đau khổ chì vì cái danh tài nữ này, đời này sẽ không muốn thứ danh tiếng chết tiệt này nữa: "Bây giờ tranh vẽ của ta vẫn chưa thể nhập vào mắt tiên sinh được. Chờ sau này ta cảm thấy có khả năng. Đến lúc đó sẽ thỉnh tiên sinh chỉ điểm một ... hai ..."
Lam tiên sinh có chút thất vọng, thế nhưng hắn làm ở nơi này lâu như vậy, sát ngôn quan sắc ( đoán ý qua lời nói và sắc mặt) là nhất đẳng. Nếu như Nguyệt Dao có chút nào do dự vậy hắn còn có thể tiến thêm một bước đàm luận. Thế nhưng tiểu cô nương trước mặt lại không chút nghĩ ngợi liền khước từ, hắn cực kỳ khẳng định, cho dù Liên gia tam cô nương không mua được hai bản thư tịch này, cũng sẽ không vẽ tranh cho hắn nhìn: "Lần này cô nương tới thư cục mua rất nhiều sách, ta sẽ ưu đãi tính giá chiết khấu cho cô nương bảy phần." Có hơn trăm quyển sách, bảng chữ mẫu một quyển, hai bản này cũng là bản có số lượng hạn chế, giá cả cũng không hề thấp.
Tính toán sổ sách, Nguyệt Dao cũng toát mồ hôi lạnh. Tính giá chiết khấu bảy phần, vậy mà còn tới một ngàn tám trăm chín mươi sáu lượng bạc. Ngoài ra cho ưu đãi nói bỏ bớt sáu lạng bạc. Nói cách khác, tổng cộng là một ngàn tám trăm chín mươi lượng bạc.Chỉ mua những quyển sách này, mà đã bỏ ra gần hai nghìn lượng bạc. Đốt tiền.
Mã Thành Đằng ngược lại không hề cảm thấy quá đắt. Đối với bọn họ mà nói, sách vở là thứ vô giá. Giống như trước kia khi Mã Thành Đằng mua tranh vẽ chữ bản gốc và vân vân đều phải hao phí hơn mấy trăm ngàn lượng, thậm chí còn có lúc mua một bức tranh chữ của danh gia thì mấy nghìn lượng đều vứt ra như thế. Lần này Nguyệt Dao mua nhiều đồ vật như vậy, chỉ hơn một ngàn lượng, Mã Thành Đằng thật sự không để vào mắt.
Trong lòng Nguyệt Dao một lần nữa thở dài nặng nề. Nội viện có người mợ xài tiền như nước, bây giờ cậu cũng xem tiền tài như cặn bã. Nếu Mã gia lại tiếp tục lấy về một Trình Lệ Tư, suy tàn chỉ là chuyện không sớm thì muộn. Xem ra, nàng phải tìm kiếm cơ hội thích hợp uyển chuyển nhắc nhở cậu mới được.
Mã Thành Đằng ngược lại quay sang Nguyệt Dao nói mới vừa rồi hắn đi tới chỗ hành lang trưng bày tranh nhìn: "Qua một thời gian ngắn bên kia thư cục sẽ tổ chức triển lãm tranh. . ." Nói đến đây liền im lặng không tiếp nữa. Nói rồi Nguyệt Dao cũng không tiện xuất hiện. Lần này là tìm bảng chữ mẫu, tìm đến tận nơi không có người ở. Triển lãm tranh, nhiều người, cô nương gia không thể xuất đầu lộ diện.
Nguyệt Dao biết tranh này cần phát triển. Cứ một quý Thanh Phong thư cục sẽ tổ chức một cuộc triển lãm tranh. Dù là tranh vẽ do tất cả danh gia họa nên cũng giao lên, sau đó thỉnh chuyên gia cho lời bình, lại trưng bày ra đây. Người yêu thích tác phẩm hội họa đều sẽ đi tham quan viết phỏng theo. Sau khi triển lãm tranh kết thúc, trong tình huống bình thường những bức họa này đều có thể bán ra. Người yêu thích có thể mua. Loại phương thức kinh doanh này rất đặc biệt, nhưng lại bồi dưỡng không ít nhân tài, trong những người này, có không ít người sau này sẽ trở thành đại họa sĩ.
Nguyệt Dao có chút tiếc nuối, tại sao nàng sinh ra lại không phải là thân nam nhi chứ!
Ra khỏi thư cục, mặt trời đã lặn.
Đặng ma ma nhìn một chồng sách lớn, chuyển tới vào trong buồng xe. Đặng ma ma hỏi một vài vấn đề, không phải là ở trong thư cục đụng tới loại người nào. Đương nhiên, ở thư cục chắc chắn sẽ không có kẻ xấu xa. Nếu người nào dám làm xằng làm bậy ở thư cục, chỉ cần dám phạm phải, vậy cả đời này đừng mong có thể tiến vào thư cục nữa. Danh tiếng bị phá hủy, tiền đồ cũng không còn.
Nguyệt Dao nhớ tới hình như cậu với thế tử Vĩnh Định hầu đặc biệt thân thiết, không khỏi nổi lên thắc mắc: ""Ma ma, Mã gia và Vĩnh Định hầu phủ có quan hệ như thế nào?" Nếu như không có quan hệ gì, không khả năng cậu ân cần với Quan Cảnh Thước như thế.
Đặng ma ma nghe thấy Nguyệt Dao gặp được thế tử Vĩnh Định hầu, hơi thở dài: "Cô nương có chỗ không biết, phu nhân của phủ Vĩnh Định hầu đã qua đời và phu nhân nhà chúng ta, hai người là bạn thân chốn khuê phòng. Chỉ là không nghĩ tới. . ." Không nghĩ tới hai người đều đã qua đời.
Nguyệt Dao sửng sốt: "Làm sao ta chưa từng nghe nương nhắc qua chứ!" Chuyện này nàng một chút ấn tượng cũng không có. Có lẽ không phải là không có ấn tượng, chỉ là thờì gian quá dài nên quên mất.
Đặng ma ma cười khẽ: "Phu nhân Vĩnh Định hầu đã mất, phu nhân làm sao còn nhắc tới trước mặt người được." Cũng không thể nói nhiều với cô nương nhà mình về thế tử Vĩnh Định hầu. Chung quy, nữ nhi mình đã định thân, trước mắt còn nói tới một tihếu niên khác, vậy còn ra thể thống gì.
Nguyệt Dao ồ một tiếng: "Nương và phu nhân Vĩnh Định hầu thật sự rất tốt sao?"
Đặng ma ma gật đầu: "Chắc là cô nương không biết, năm đó khi phu nhân Vĩnh Định phủ còn là một cô nương, cũng là tài nữ nổi danh kinh thành, về sau biết phu nhân, hai người tính tình hợp nhau, đều luyến tiếc lẫn nhau. Tốt với nhau chẳng khác gì thân tỷ muội. Chỉ là, haiz. . ." Hai người đều qua đời sớm như vậy. Hơn nữa còn bị kẹt ở cùng một cửa ải (Lin: đều mất do khó sinh).
Nguyệt Dao kỳ quái hỏi: "Vì cái gì mà ma ma lại thở dài?"
Đặng ma ma lắc đầu: "Người không biết, năm đó khi phu nhân biết phu nhân Vĩnh Định hầu chọn thứ muội mình làm kế thất, đã viết thơ cho phu nhân Vĩnh Định hầu nói làm như vậy không thoả đáng. Nếu như tương lai có tranh chấp gì, vậy đè ở trên đầu thế tử gia không chỉ có thân phận kế mẫu, còn có bối phận di mẫu (dì), như vậy rất không có lợi với thế tử gia. Về sau phu nhân nhận được hồi âm của Vĩnh Định hầu phu nhân mới biết được, chuyện này không phải chuyện Vĩnh Định hầu phu nhân có thể quyết định." Đặng ma ma đối với chân tướng chuyện này cũng rất quen thuộc. Năm đó Vĩnh Định hầu phu nhân nghĩ muốn đổi ý, thế nhưng Ninh gia lại không cho nàng cơ hội này.
Nguyệt Dao nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?" Hỏi xong liền cảm giác mình đã làm chuyện ngu ngốc rồi. Sau này, sau này còn không phải như bây giờ sao, chuyện đã thành kết cục đã định, thế tử Vĩnh Định hầu vẫn tốt vô cùng.
Đặng ma ma lại nói rằng: "Cũng may kế thất không thể sinh con, cho nên vẫn luôn đem thế tử trở thành con của mình mà đối đãi. Nếu như vị kế thất này có con nối dòng, sợ là thế tử Vĩnh Định hầu bây giờ. . ." Nếu mình có nhi tử, là người đều có tâm tư riêng, có hài tử tự nhiên mong muốn con của mình sẽ nhận được những thứ tốt nhất. Nhi tử của thê tử nguyên phối tự nhiên sẽ thành đá ngáng đường. Ninh Quốc công và phu nhân Vĩnh Định hầu hiện nay là huynh muội ruột thịt cùng mẫu thân, nếu như thật có trường hợp này, thế tử Vĩnh Định hầu nhất định đã sớm chết trẻ rồi. Cũng may phu nhân Vĩnh Định hầu không có sinh con.
Nguyệt Dao đột nhiên hỏi: "Là nàng không thể sinh, hay là . . ." Ý tứ của Nguyệt Dao, có phải là bản thân kế thất có vấn đề, hay là bị người ta thiết kế. Nếu bị người khác tính toán, người này nhất định là tiền phu nhân Vĩnh Định hầu.
Tròng mắt Đặng ma ma đã muốn trợn ngược ra ngoài rồi. Không phải bà giật mình với chuyện tiểu Ninh thị có phải bị mưu hại hay không, mà là bị lời Nguyệt Dao nói làm cho sợ hãi. Từ lúc nào mà cô nương biết được những chuyện xấu xa, bẩn thỉu này: "Cô nương lời này tuyệt đối không thể nói bừa."
Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: "Ta chỉ nói như vậy với mình ma ma thôi, nào dám nói với ai!" Nàng cũng không phải đồ ngốc, làm sao sẽ tùy ý nói lời như vậy.
Nguyệt Dao suy nghĩ tới cảnh ngộ Quan Cảnh Thước, e rằng việc Quan Cảnh Thước mất sớm, chắc chắn có liên quan tới kế mẫu này, có chạy cũng không thoát. Phải biết rằng, một khi nữ nhân muốn báo thù, sẽ không quan tâm nhiều như vậy. Giống như nàng năm đó, vì báo thù, có phá hủy Liên gia cũng sẽ không tiếc.