Thế Gia Danh Môn

“Nhược Lan, trước kia ta tưởng đã rất hiểu nàng, nhưng tiếp xúc nhiều rồi mới thấy, ta chẳng hiểu gì về nàng cả, ví dụ như y thuật của nàng, ví dụ như những suy nghĩ kỳ lạ của nàng, ví dụ như câu đối mà nàng giải hôm nay. Nhược Lan, đôi lúc ta thường có ảo giác, ta cảm thấy nàng căn bản không phải là Tưởng Nhược Lan mà ta từng biết.”

Trái tim Tưởng Nhược Nam bỗng đập mạnh thình thịch, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố gắng nở một nụ cười rất tươi: “Hầu gia nói thế là có ý gì, lẽ nào chàng muốn nói thiếp là người giả mạo?”

Cận Thiệu Khang cụp mắt, cười cười: “Đương nhiên ta không nghi ngờ như thế, một người đang sống yên lành, đâu dễ dàng giả mạo, đây chỉ là cảm giác của ta mà thôi!”

“Về y thuật, thiếp cũng không biết nhiều, cũng chẳng có mấy cơ hội để thể hiện, vì vậy mọi người mới không biết thôi. Suy nghĩ của thiếp chẳng có gì là lạ cả, chỉ vì chàng không thể lý giải, nên chàng mới cho là lạ. Còn về câu đối ngày hôm nay…” Tưởng Nhược Nam mỉm cười, “Lẽ nào Hầu gia thật cho rằng thiếp đối được câu đó, thiếp là người thế nào lẽ nào Hầu gia còn không rõ?”

“Không phải do nàng đối thì là ai?” Cận Thiệu Khang hỏi.

“Một người bạn của cha thiếp đã sớm đối được từ lâu rồi, nhưng người này coi thường công danh bổng lộc nên không chịu xuất đầu lộ diện, chỉ đối cho vui mà thôi, không có ý định công bố, cho nên người ngoài không thể biết được. Chẳng qua thiếp hưởng lợi từ người ta thôi, ra câu đối với thiếp, dù là câu đơn giản nhất thiếp cũng chẳng đối được!” Vẫn nên nói thật là hơn, ngộ nhỡ bị người ta treo cho cái danh tài nữ trên đầu, ngày nào cũng có người lôi ra khiêu chiến, với khả năng của nàng sớm muộn gì cũng bại lộ chân tướng.

“Thì ra là thế…” Cận Thiệu Khang cũng không nghi ngờ, so với việc Tưởng Nhược Nam đối được câu đối bế tắc suốt mấy chục năm nay, thì lý giải này của nàng có vẻ hợp lý hơn.

“Lúc ấy nàng làm bọn ta sợ quá, đám học sĩ xung quanh đều kinh ngạc tới mức rớt cằm xuống đất đến nơi…” Cận Thiệu Khang cười nói.

Tưởng Nhược Nam cứ nhìn hắn mãi, nhìn mãi nhìn mãi rồi bật cười, nụ cười này khiến hắn cảm thấy lạ.

“Nàng cười gi?”

Tưởng Nhược Nam cũng chống cằm, ngước mắt nhìn hắn, cười đáp: “Hầu gia khiến người ta rất bất ngờ!”

“Ta có gì khiến nàng phải bất ngờ?”

Có lẽ là do không khí lúc này khá thoải mái, cũng có thể vì trước đó họ đã nói chuyện với nhau trong cung, mà cũng có thể do tiếp xúc nhiều nên giữa hai nguời đã bắt đầu có cảm giác thân thiết. Tưởng Nhược Nam cảm thấy mình bắt đầu không còn ghét hắn, chán hắn nữa, mà nàng lại trò chuyện với hắn thoải mái như với một người bạn.

“Hầu gia lại có thể cười vui vẻ như thế, thiếp còn tưởng chàng là người rất cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, trước kia, từ sáng tới tối chàng đều bày ra bộ mặt cứng ngắc ấy…” Nói rồi, Tưởng Nhược Nam bắt chước khuôn mặt nghiêm nghị như “quân bài” của hắn, bộ dạng nghiêm túc giả mạo này nhìn rất hài hước, Cận Thiệu Khang bị nàng chọc cho cười phá lên thích thú.

Hắn vừa cười, lông mày giãn ra, ánh mắt sáng bừng, lúm đồng tiền rất sâu, cả khuôn mặt như tỏa sáng hấp dẫn, khiến Tưởng Nhược Nam bị hút vào đó, mãi không rời được mắt đi, nàng không kìm được đành là kẻ “si tình ngây ngốc” một lát.

“Hầu gia, chàng cười như thế nhìn như trẻ ra năm tuổi.” Tưởng Nhược Nam chống cằm xem hắn.

Cận Thiệu Khang thấy nàng nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, đột nhiên tâm trạng thoải mái, nụ cười càng thêm rạng rỡ, “Nàng muốn bổn Hầu từ sáng đến tối đều nhìn người ta cười ngô nghê sao?”

Tưởng Nhược Nam bỗng liên tưởng tới cảnh ấy, bất giác rùng mình, chàng vẫn nên giữ bộ mặt “quân bài” thì hơn.

“Phải rồi, rốt cuộc thì Hầu gia bao nhiêu tuổi?” Tưởng Nhược Nam hơi tò mò, không ai nhắc đến tuổi hắn với nàng cả.

Từ xưa tới nay chưa ai dùng giọng điệu thân thiết mà thoải mái như thế nói chuyện với hắn. Thái phu nhân thì mang vẻ uy nghiêm của mẫu thân. Vu Thu Nguyệt thì chỉ muốn lấy lòng, nên lúc nào cũng thận trọng e dè; Hoa Thanh, Nhược Lâm thì cũng phải dè chừng nhìn sắc mặt hắn mà cư xử, giọng điệu sợ sệt lo lắng, chỉ lo hắn không vui. Riêng có nàng là luôn dùng giọng điệu vô cùng thoải mái khi nói với hắn, cảm giác này thật ấm áp, thật thân thiết.

Có thể được nói chuyện với nàng cũng rất dễ chịu, cho dù nàng không muốn động phòng với hắn, hắn cũng rất mãn nguyện.

Tay đỡ đầu, nhìn nàng ở gần ngay trong gang tấc, hắn có thể nhìn rõ từng chiếc lông mi của nàng, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt nàng, hắn có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát dịu nhẹ trên người nàng.

Cảm giác này thật tuyệt.

“Hai mươi hai? Hai mươi tư? Hay là hai mươi lăm?” Tưởng Nhược Nam tiếp tục hỏi. Mười tám tuổi ra chiến trường, năm năm sau quay về, có lẽ chỉ ở trong độ tuổi này mà thôi.

“Hai mươi tư.” Cận Thiệu Khang đáp.

Hai mươi tư ư, Tưởng Nhược Nam cười cười, còn nhỏ hơn nàng ở kiếp trước những hai tuổi. Ở thời đại đó, một chàng trai hai mươi tư tuổi vẫn còn rất vô tư, còn đang chuẩn bị cố gắng vì tương lai, nhưng người đàn ông trước mặt nàng đây đã chinh chiến trở về, đã là quan tam phẩm, chẳng trách hắn lại già dặn như vậy.

“Hai mươi tư tuổi đã chức cao vọng trọng như vậy. Hầu gia cũng rất giỏi.” Theo như nàng biết, chức quan của hắn hiện giờ tương đươnh với chức Phó Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ở thời hiện đại.

“Chẳng có gì là giỏi cả, nếu không phải nhờ phụ thân ta, ta căn bản chẳng có cơ hội ấy.” Suýt nữa thì quên hắn thuộc hàng “con ông cháu cha”, khởi điểm đã cao hơn người khác rồi. Chỉ là không ngờ hắn lại khiêm tốn như thế.

“Bình thường ở phủ nha Hầu gia thường làm những gì?”

“Xem công văn các địa phương trình lên, thời gian này đang bận việc của Cấm vệ quân.”

“Chẳng trách ngày nào Hầu gia cũng đi sớm về muộn, thiếp được gả về đây lâu như vậy rồi, chưa từng thấy Hầu gia nghỉ ngơi. Hầu gia không có ngày nghỉ sao?”

Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười cười, ánh mắt sáng lấp lánh: “Xem ra nàng cũng rất quan tâm tới chuyện của ta?”

“À…” Tưởng Nhược Nam cười khan hai tiếng, “Chỉ là hơi tò mò thôi, tiện miệng thì hỏi xem thế nào…” “Con khỉ” này đúng là chỉ giỏi tự vơ vào mình thôi, ai quan tâm tới hắn chứ?

“Không còn sớm nữa, ngày mai Hầu gia còn phải lên triều, ngủ thôi!” Tưởng Nhược Nam buông tay chống cằm ra, nằm xuống.

Thấy nàng quay đầu đi, Cận Thiệu Khang như bị mất thứ gì đó, hắn khe khẽ thở dài, cũng nằm xuống, nhưng vẫn nằm nghiêng, mặt hướng về phía nàng. Mái tóc dài của nàng ở sát ngay cạnh má hắn, sự đụng chạm mềm mại dễ chịu này, hương thơm nhè nhẹ này khiến tim hắn say mê.

Hắn không kìm được giơ tay ra vuốt tóc nàng, nhưng khi bàn tay sắp chạm vào đầu nàng hắn bỗng dừng lại giữa chừng, không sao tiếp tục được nữa. Một lúc lâu sau, hắn thu tay lại và rồi vỗ vào đùi mình đánh “bộp” một cái như là giận dỗi.

“Có muỗi sao?” Tưởng Nhược Nam nghe thấy tiếng động nên hỏi.

“Đúng thế, có muỗi, một con muỗi rất to.” Cận Thiệu Khang chu môi lẩm bẩm.

Ngày hôm sau, khi Cận Thiệu Khang đã lên triều, Vu Thu Nguyệt tới thăm Tưởng Nhược Nam.

“Tối qua hơi mệt, khi tỷ tỷ về thì muội đã đi ngủ rồi, vì vậy muội không tới thăm tỷ tỷ, mong tỷ tỷ trách tội!” Vu Thu Nguyệt đứng bên giường Tưởng Nhược Nam, bộ dạng ngượng ngùng.

Tưởng Nhược Nam cười điềm đạm, “Không sao, di nương ngồi đi.”

Vu Thu Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế cạnh đấy, trong lúc quay đầu nhìn thấy bộ triều phục mà tối qua Cận Thiệu Khang thay bỏ lại đây, trong lòng bỗng dậy lên cảm giác ghen tuông.

Tưởng Nhược Nam thấy mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào bộ triều phục của Cận Thiệu Khang, vội vàng nháy mắt với Liên Kiều, để Liên Kiều thu bộ y phục của Hầu gia mang ra ngoài. Không làm vậy lát nữa cô ta lại diễn trò nước mắt lưng tròng trước mặt nàng, khiến nàng phải phiền lòng.

Vu Thu Nguyệt thấy Liên Kiều mang bộ triều phục đi, ghen tỵ buông một câu: “Hầu gia đối với tỷ tỷ thật tốt, thấy tỷ tỷ bị hoảng còn ở lại đây với tỷ tỷ.”

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Hầu gia là phu quân của ta, đương nhiên sẽ đối tốt với ta.”

Nghe thấy hai từ “phu quân”, sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng nhợt, cô ta không có tư cách để thốt lên hai từ đó. Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cô ta mới không khiến mình quá nhếch nhác trước mặt Tưởng Nhược Nam.

“Tỷ tỷ, chỗ muội có thuốc bôi rất tốt cho những vết thương thế này, tỷ tỷ thử xem.” Nói rồi đưa thuốc cho Hoa Anh.

Tưởng Nhược Nam đáp với giọng nhàn nhạt: “Di nương thật có lòng, đa tạ.” Nàng thật thấy mệt thay cô ta, rõ ràng cô ta hận nàng muốn chết mà vẫn còn phải giả bộ hiền thục trước mặt người khác.

“Tỷ tỷ đang bị thương, muội muội không làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa!” Nói xong, Vu Thu Nguyệt hành lễ rồi lui ra.

Sau khi lui ra ngoài, cô ta liền chạm mặt Hồng Hạnh, lẳng lặng nháy mắt một cái, sau đó rời khỏi Thu Đường viện, nhìn quanh, quay người rẽ vào một con đường khác, đi thẳng tới góc vườn thanh vắng nơi cô ta thường hẹn gặp Hồng Hạnh.

Đến nơi hẹn một lúc lâu, mới thấy Hồng Hạnh lén la lén lút đi tới.

Đợi Hồng Hạnh lại gần, Vu Thu Nguyệt bắt đầu oán trách: “Sao lâu thế, ta sắp nóng chết rồi!”

Hồng Hạnh đáp: “Di nương, nô tỳ còn phải tránh tai mắt người khác, giờ Ánh Tuyết kia luôn để mắt tới nô tỳ, nô tỳ phải đợi cô ta vào hầu hạ phu nhân mới lẻn ra được.”

Vu Thu Nguyệt lườm Hồng Hạnh một cái, chau mày hỏi: “Được rồi, đừng nói luyên thuyên nữa, giờ ta muốn hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có nhận lời đề nghị của ta không, nếu đồng ý mọi người đều vui, nếu không đồng ý…” Cô ta nhìn Hồng Hạnh một cái, lạnh lùng nói tiếp: “Kết quả thế nào ngươi tự biết!”

Bây giờ địa vị của Tưởng Nhược Nam càng ngày càng vững. Vu Thu Nguyệt đã bắt đầu lo lắng, nếu cô ta tìm cách biết được tất cả những gì xảy ra ở Thu Đường viện thì cô ta mới có thể tìm được cách đối phó với Tưởng Nhược Nam.

Hồng Hạnh trầm mặc rất lâu mới đáp: “Di nương, người từng nói sẽ giúp nô tỳ hoàn thành tâm nguyện, có thật không?” Tối qua cô ta đã nghĩ suốt đêm, nếu tiểu thư đã không nghĩ gì đến tình nghĩa bao năm nay giữa họ, thì tại sao cô ta lại phải bảo vệ tiểu thư mà đối đầu với di nương, tự đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm? Đến khi ấy Thái phu nhân ra mặt xử phạt cô ta, lẽ nào tiểu thư sẽ cứu cô ta sao? Hôm qua việc Hầu gia đi rồi quay lại, có phải tiểu thư đã biết trước nên cố ý để Hầu gia nghe được mọi chuyện, khiến Hầu gia thêm ghét cô ta? Cô ta không còn hy vọng gì ở Tưởng Nhược Nam nữa, tại sao không thử cách khác, di nương nói đúng, con người ta phải nghĩ cho mình nhiều hơn.

Vu Thu Nguyệt nhìn cô ta cười nhạt: “Ngươi chẳng qua chỉ muốn làm chủ nhân, chỉ cần ngươi cung cấp cho ta biết những tin tức mà ta cần, ta nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện đó của ngươi! Tuyệt đối không nuốt lời!”

Hồng Hạnh nhìn Vu Thu Nguyệt, cụp mắt xuống: “Chỉ nói không như thế, Hồng Hạnh không thể tin.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Hồng Hạnh nhìn cô ta, kiên định đáp: “Hồng Hạnh muốn di nương thề!”

Vu Thu Nguyệt khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ, một kẻ tiện nhân như ngươi mà cũng dám đòi ta thề? Nhưng cô ta cũng biết, muốn Hồng Hạnh toàn tâm toàn ý giúp đỡ mình, thì nhất định phải có được sự tin tưởng của Hồng Hạnh, nên cô ta lập tức buông lời thề ngay.

“Trên có trời chứng giám, chỉ cần Hồng Hạnh toàn tâm toàn ý giúp Vu Thu Nguyệt ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm chủ nhân; nếu ta phản lại lời thề này, trời tru đất diệt!”

Người ở thời đại này đều tin vào quỷ thần, đã buông lời thề độc họ sẽ không dám phản bội. Vì vậy khi Hồng Hạnh thấy Vu Thu Nguyệt buông lời thề, liền toàn tâm toàn ý tin cô ta. Từ giây phút này, chủ nhân của cô ta không còn là Tưởng Nhược Nam nữa mà là Vu Thu Nguyệt.

Hồng Hạnh thấy Vu Thu Nguyệt thề độc, tâm trạng thoải mái hơn, cười đáp: “Nếu di nương đã thật lòng như thế, Hồng Hạnh cũng cung cấp một vài tin tức cho di nương biết để bày tỏ thành ý của mình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui