Nguyệt Dao ở Mã phủ ở một buổi tối, lần này ở Mã phủ ngược lại rất thông thuận. Trình thị bị giam này, Mã Lâm Lâm cũng bị nhốt nốt, không hề có ai tìm tới chỗ nàng gây phiền phức.
Ngày thứ hai Nguyệt Dao dùng qua bữa sáng thì trở về phủ, việc làm trước hết chính là đi gặp lão phu nhân, Nguyệt Dao nói đơn giản chuyện trong Mã phủ, cũng không nói tới chuyện gia phả.
Trái lại lão phu nhân mở miệng hỏi tới chuyện học của Đình Chính: "Con đã dạy hắn hai tháng rồi, Bách Gia Tính đã học xong rồi chứ?"
Nguyệt Dao rùng mình trong lòng, đang nói chuyện vui vẻ sao lại chuyển sang chuyện này: "Học xong rồi ạ, bây giờ con đang dạy đệ ấy học Thiên Tự Văn." Nửa tháng mới học xong Bách Gia Tính, Chính ca nhi vậy cũng coi như là một đóa kỳ hoa rồi.
Lão phu nhân thấy vẻ mặt của Nguyệt Dao tâm vô cùng rất hài lòng, có thể giữ được bình tĩnh như thế là chuyện tốt: "Mỗi ngày con đều phải học tập quy củ, còn phải theo tú nương học thêu thùa, tối về cũng cần luyện tập một chút, lúc nào cũng vậy lại còn phải dạy dỗ Đình Chính, ta sợ con sẽ mệt nhọc. Cho nên ta muốn gửi Đình Chính tới tộc học, con xem xem làm như vậy thế nào?"
Nguyệt Dao nghe thấy là tổ mẫu trưng cầu ý kiến của mình cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không tự hạ quyết định là tốt rồi: "Tổ mẫu, tư chất Chính ca nhi so với người bình thường kém hơn rất nhiều. Nếu để hắn tới tộc học đi theo những huynh đệ khác học tập, chắc chắn sẽ theo không kịp. Tổ mẫu, con muốn mời một tiên sinh về dạy học riêng cho Chính ca nhi, tổ mẫu thấy thế nào?"
Liên lão phu nhân có chút ngoài ý muốn, bà không nghĩ tới nha đầu này đang có ý nghĩ này: "Thế nhưng biết đi đâu mà tìm được một tiên sinh như vậy?" Lấy tư chất của Đình Chính, muốn tìm kiếm một tiên sinh chỉ dạy mình hắn như vậy thật sự là chuyện đã khó lại càng thêm khó. Nghĩ tới đây, trong mắt lão phu nhân liền tồn tại sự phức tạp: "Tam nha đầu, con đã và đang tìm kiếm sao?" Nếu như là vậy, vậy nha đầu này tình nguyện tin tưởng người của Mã gia, cũng không tin người nhà mình. Thật sự là không được, nhất định phải gõ một cái cho thức tỉnh mới tốt.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không có, chính là tối hôm qua cậu hỏi chuyện con và Đình Chính, cậu nói cứ để cho một mình con dạy mãi như vậy cũng không phải chuyện nên, tốt nhất vẫn nên mời cho Đình Chính một vị tiên sinh. Con muốn tìm tiên sinh phải là người nào có học vấn chắc chắn tốt hơn con, kiến thức cũng rộng rãi hơn con. Hiện con đang rầu rỉ chính là tiên sinh như vậy rất khó tìm." Quả thật là muốn tìm được tiên sinh sẵn lòng đến dạy Đình Chính, thật tình không dễ gì mà tìm được.
Liên lão phu nhân khẽ gật đầu: "Chờ buổi tối ta với ngươi nói với đại bá của con một chút, để hắn nhìn xem có vị tiên sinh nào thích hợp hay không, cũng không cần người có học vấn quá cao, có công danh tú tài vậy là được rồi." Đối với tư chất như vậy một tú tài có thể cũng không muốn dạy.
Nguyệt Dao vội vàng gật đầu: "Phải làm phiền Đại bá phụ rồi."
Lão phu nhân vờ như tức giận nói: "Bây giờ phụ thân con không còn ở đây nữa, đại bá phụ của con cũng chẳng khác gì cha con, nếu để cho đại bá con biết được con nói lời xa cách như vậy, chắc chắn sẽ tức giận. Tam nha đầu, ta nghe cũng thấy mất hứng rồi." Đứa nhỏ này, làm sao lại tỏ vẻ xa lạ với lão đại như vậy chứ.
Nguyệt Dao có chút ngại ngùng: "Là lỗi của con, sau này Nguyệt Dao sẽ không phạm vào nữa." Đại bá phụ cũng thế đều là người không đáng tin cậy. Nếu có thể tin, thì kiếp trước nàng cũng không bi thảm đến mức độ đó.
Lão phu nhân lại hỏi ngày thành thân của Mã Bằng.
Nguyệt Dao cười nói: "Tổ mẫu, sang năm biểu ca còn phải tham gia kỳ thi mùa xuân, cho nên ngày thành thân đã được định ra là sau khi tham gia kỳ thi mùa xuân xong." Định ngày thành thân vào những ngày này chắc chắn là tốt, nếu thi trúng, đó chính là song hỷ lâm môn, nếu không đạt, vậy thành thân là chuyện vui lớn như vậy có thể tăng không khí vui mừng cho Mã phủ.
Từ đầu tới đuôi, Nguyệt Dao chưa từng nói chuyện muốn viết tên vào gia phả. Bây giờ nói vẫn còn quá sớm, chờ thêm tới trước thềm năm mới rồi hẳn nói cũng không muộn.
Đối với việc Nguyệt Dao càng ngày càng có tinh thần phấn chấn thế này lão phu nhân cảm thấy vô cùng vui mừng. Rốt cuộc đứa nhỏ này đã thoát khỏi bóng ma lão nhị và lão nhị tức phụ khuất núi rồi. Bây giờ nhìn đứa nhỏ này, bà cũng có thể yên tâm.
Nguyệt Dao trở lại Lan Khê viện, liền thấy ánh mắt trông mong nhìn mình của Chính ca nhi. Nguyệt Dao đi tới vuốt đầu của Chính ca nhi nói: "Hôm nay Đình Chính có ngoan không, có lười biếng không?" Ngày hôm qua Nguyệt Dao cố ý không mang theo Đình Chính ra ngoài. Bây giờ còn chưa tách ra nhau được, sau này luôn có một ngày phải xa nhau, cho nên nàng muốn cho Đình Chính chậm rãi thích ứng.
Đêm qua Đình Chính ngủ không ngon, hai mắt chẳng khác gì con gấu mèo. Vừa nghe lời của Liên Nguyệt Dao, lập tức vội vã trả lời: "Tỷ tỷ, đệ vẫn ngoan ngoãn luyện chữ học thuộc lòng trong sách như thường."
Mộ Thu và Đông Tình nghe Đình Chính nói tới chuyện học thuộc lòng sách thì khóe miệng trực tiếp co giật, mỗi ngày Đình Chính thiếu gia đều đọc Bách Gia Tính nhiều lần liên tục, ngay cả các nàng đây nghe xong thời gian dài như vậy cũng có thể đọc thuộc lòng ra hết, cũng may mà cô nương kiên trì mười phần.
Nguyệt Dao cười nói: "Ta cũng biết, Đình Chính ngoan nhất. Đến, chúng ta trở về nhà nào." Buổi chiều và buổi tối Nguyệt Dao lại tiếp tục dạy dỗ Đình Chính nhận chữ.
Ngày thứ hai Nguyệt Dao khôi phục cuộc sống trước kia. Buổi sáng luyện chữ xong thì ngay lập tức đi tới Tĩnh Tư Viên, theo Uông ma ma học lễ nghi quy củ. Uông ma ma cũng không bởi vì Nguyệt Dao rời đi hai ngày mà dời chậm tiến trình lại, phần còn thiếu buổi trưa Uông ma ma sẽ dạy bù cho Nguyệt Dao một lần nữa.
Uông ma ma rất hài lòng với thái độ học tập tích cực và khiêm tốn của Nguyệt Dao. Trong lòng Uông ma ma có chút tiếc nuối, nếu Tam cô nương là đích nữ đại phòng thì tốt rồi, tiền đồ tương lai của Tam cô nương nhất định là không thể hạn định. Đáng tiếc phụ mẫu đều mất, Tam cô nương thành bé gái mồ côi, cho dù có thông minh nhanh trí hơn nữa thì tiền đồ cũng chỉ có hạn.
Buổi chiều Ma tú nương sẽ dạy dỗ thêu thùa. Thật ra thì Ma tú nương rất thích Nguyệt Dao, chỉ là tâm tư Nguyệt Dao đều không đặt trên việc thêu thùa, bởi vậy tài nghệ tiến triển rất thong thả.
Ngay từ đầu Nguyệt Dao chưa hề ôm ý nghĩ muốn học hết tinh túy trong việc thêu thùa, theo như ý Nguyệt Dao có thể nhìn ra hình ra dạng như vậy là được, cho rằng học xong thêu đẹp cái hà bao hoặc là cái yếm thiếp thân vân vân thì đã được rồi. Thế nhưng trong khoảng thời gian này, nàng đi theo Ma tú nương học tập một quãng thời gian, càng học càng có hứng thú. Ở trong mắt của Nguyệt Dao, thêu phẩm đã không phải là thêu phẩm đơn giản, mà là một tác phẩm nghệ thuật.
Căn cứ vào ý nghĩ này, Nguyệt Dao đã không nghĩ tới mình đang thêu thùa, mà là xem châm tuyến cầm trong tay chẳng khác gì bút vẽ, tay động thì trong đầu cũng suy tư, nên hạ châm như thế nào mới có thể thêu một bức đồ án xinh đẹp. Bởi vì lối nghĩ này, thời gian Nguyệt Dao học không lâu, thế nhưng Ma tú nương lại nhìn ra Nguyệt Dao có thiên phú bậc nhất ở phương diện này.
Cũng vì nguyên nhân này, lối suy nghĩ tốt cùng cách nhìn rõ ràng của Nguyệt Dao, mà nàng phối hợp màu sắc cực đẹp, tài nghệ cũng không sai, thế nhưng tiến bộ lại chậm nhất, này bảo sao không làm Ma tú nương sốt ruột được kia chứ.
Ngày đó tú nương giữ Nguyệt Dao lại: "Tam cô nương, lần trước ngươi có hỏi ta thêu pháp của Cố tú, trong khoảng thời gian này ta nhìn ra cô nương quả thật có thiên phú trong việc này, thế nhưng nhìn người thật giống như chí không ở chỗ này, nếu là như vậy, ta sẽ không dạy Cố tú cho ngươi." Có thể tìm ra được một người thông minh nhanh trí như vậy làm đệ tử truyền dạy, thật sự là khó có được. Nàng có tâm muốn truyền thụ, nhưng nếu Nguyệt Dao không quý trọng mà chỉ coi đó chẳng khác gì việc tấm vé chơi đùa, chính là có khó gặp được hơn nữa, nàng cũng sẽ không dạy.
Nguyệt Dao sững sờ, nàng còn cho rằng biểu hiện của mình không mấy xuất chúng nữa chứ. Thế nhưng nếu tú nương có ý nghĩ này đối với nàng mà nói đó là chuyện tốt. Lập tức Nguyệt Dao cũng thật lòng cho biết tình cảnh của mình: "Buổi tối ta còn phải dạy đệ đệ học chữ. Cho nên, buổi tối không có thời gian luyện tập, chẳng qua chờ đệ đệ ta tìm được tiên sinh ta liền có thể chuyên tâm học tập thêu."
Tú nương có chút ngoài ý muốn, theo tin tức mà nàng nghe được thì người ta nói rằng Tam cô nương thanh cao tự ngạo, lúc đầu nàng cũng cho rằng Tam cô nương thế này là có ý chướng mắt việc thêu thùa, vậy mà lại không nghĩ rằng mỗi ngày đều phải dạy bảo đệ đệ còn nhỏ, phẩm tính được như thế này thật sự là quá hiếm có: ""Được. Vậy chờ khi nào ngươi xử lí chuyện tình của mình xong, ta sẽ dạy ngươi." Ma tú nương cho rằng kiến thức cơ bản của Nguyệt Dao vậy là đã tốt rồi, lại tôi luyện thêm ba, năm tháng, liền có thể dạy.
Nguyệt Dao lập tức cam kết: "Được." Tuy rằng Cố tú không hẳn là tuyệt kỹ áp đáy hòm của Ma tú nương, thế nhưng có thể được coi trọng như vậy cũng làm cho trong lòng Nguyệt Dao biết ơn vô cùng.
Đặng ma ma nhìn cô nương nhà mình mỗi thứ đều vất vả như vậy, rất đau lòng. Thế nhưng có đau lòng hơn nữa thì bà cũng không có biện pháp giải quyết. Bà cũng không thể nói cô nương không nên đi học, hoặc là khuyên cô nương đừng dạy Đình Chính nữa, vậy cũng là chuyện không thể nào.
Hoa Lôi an ủi Đặng ma ma nói: "Ma ma, cô nương như vậy cũng tốt, cô nương ngày ngày bận rộn so với lúc nào cũng nhàn rỗi vẫn tốt hơn. Ta lo lắng một khi cô nương ở không rảnh rỗi lại muốn sao chép kinh thư mỗi ngày." Tuy rằng bây giờ cô nương bận rộn từng ngày, thế nhưng ba bữa ăn mỗi bữa đều ăn hai chén cơm, thuốc bổ cũng chưa từng quên uống. Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, thế nhưng sắc mặt lại càng ngày càng hồng nhuận, hơn nữa so với trước kia còn béo lên không ít. Cho nên Hoa Lôi tình nguyện để cô nương bận rộn, cũng không muốn cô nương liều mạng sao chép kinh thư nữa.
Đặng ma ma nghe xong lời này cũng dễ chịu chỉ có thể than thở đôi chút. Sau đó việc duy nhất bà có thể làm, chính là thay đổi nhiều kiểu mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho cô nương. Nhưng mà cứ như thế này cũng có tai hại của nó, thời gian dài người phía dưới cũng bắt đầu nói thầm nói thì rồi.
Hoa Lôi nói lại với Nguyệt Dao toàn bộ những lời nói miệng lưỡi của mấy người trong phòng bếp. Nguyệt Dao chỉ cười nhạt nói: "Bọn họ nói là chuyện của bọn họ, ma ma muốn làm gì cũng không cần ngăn cản." Có tổ mẫu ở đây, những người này giỏi lắm cũng chỉ dám ngầm nói thầm đôi ba câu.
Buổi tối Nguyệt Dao dạy dỗ Đình Chính xong, rửa mặt xong xuôi liền nằm ở trên giường suy nghĩ vài chuyện. Trước khi đi ngủ còn phải nghĩ này nọ, cũng không biết lúc nào thì cậu có thể tìm cho Đình Chính một tiên sinh nữa, Không nghĩ tới, ngày thứ hai đã có tin tức, hơn nữa còn là hơn nữa còn là một tin tức tốt.
Lại nói tiếp, đây thật ra là một sự trùng hợp khéo léo. Chuyện Mã Thành Đằng đang tìm tiên sinh cho Đình Chính trong lúc vô ý đã để Lý Quốc Hạnh biết được.
Lúc hạ triều Lý Quốc Hạnh đi chung với Mã Thành Đằng, cười nói tới chuyện này: "Ta nhớ rõ tiểu nhi tử của huynh năm nay đã mười bốn tuổi, cũng đi thư viện học bài rồi. Huynh đang tìm kiếm tiên sinh cho con cái nhà ai vậy?" Lý Quốc Hạnh chỉ là có chút hiếu kỳ.
Mã Thành Đằng cười nói: "Là tìm cho Đình Chính."
Lý Quốc Hạnh sửng sốt: "Đình Chính? Làm sao huynh có thể tìm tiên sinh cho đứa bé của Liên gia?" Hắn biết rõ thế hệ tiếp này của Liên gia dùng chữ lót là "Đình" trong tên, thế nhưng Đình Chính là ai Lý Quốc Hạnh thật không biết.
Lý Quốc Hạnh nghe được đó là con trai của Liên Đống Bác, thì sửng sờ một thoáng: "Con trai của Tử Minh?" Hắn nhớ rõ ràng rằng Tử Minh không có nhi tử mà? Chẳng lẽ là nhận làm con thừa tự.
Không trách Lý Quốc Hạnh không biết tới sự tồn tại của Đình Chính. Liên Đống Bác chưa từng nói với người bên ngoài rằng hắn có một đứa con trai, thật sự là xuất thân của đứa con trai này làm cho hắn khó có thể mở miệng; hơn nữa lại ở tại Giang Nam, hai bên cách xa nghìn dặm.
Liên Đống Bác đã khuất núi, Liên Đống Phương dẫn Nguyệt Dao và Đình Chính trở lại kinh thành. Thân phận Nguyệt Dao ngược lại có mặt mũi quá lớn, thế nhưng Đình Chính trở lại một cái đã bị ném thẳng ra sau hậu viện, chưa từng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Người của Liên phủ căn bản cũng không có xem Đình Chính là một chủ tử chính đáng, hơn nữa cũng không biết có phải có người cố ý hay không, mà tin tức liên quan tới Đình Chính thật đúng là không có lan truyền ra ngoài.
Mã Thành Đằng cũng chỉ có thể cười khổ, đứa bé này sinh ra quả thật, haiz. Chẳng qua nói tóm lại nó cũng là con nối dòng duy nhất của muội phu.
Lý Quốc Hạnh mặc kệ thân phận mẹ đẻ của Đình Chính có bối cảnh là gì, hắn chỉ cần xác định được Đình Chính là con trai ruột của Liên Đống Bác thì sẽ quan tâm tới, tuy rằng Lý Quốc Hạnh và Liên Đống Bác kém nhau ba tuổi, thế nhưng hai người chính là vừa gặp mà như đã quen, về sau trở thành bạn tri kỉ thâm giao.
Bây giờ nghe nói đứa bé bạn tốt để lại muốn tìm tiên sinh, hắn chắc chắn phải giúp một tay. Chỉ có điều hắn có chút kỳ quái: "Tại sao lại là huynh đứng ra tìm kiếm tiên sinh cho đứa bé này?" Theo lý mà nói chuyện này hẳn là do Liên Đống Phương đứng ra đi tìm tiên sinh, làm bá phụ, cần phải an trí thỏa đáng con mồ côi của huynh đệ mới đúng, nhưng vì sao bây giờ lại để Mã Thành Đằng đứng ra đi tìm tiên sinh.
Mã Thành Đằng biết hai người Lý Quốc Hạnh cùng Liên Đống Bác là bạn tốt, liền không có giấu diếm. Đưa chuyện Nguyệt Dao giao phó cho hắn nói với Lý Quốc Hạnh.
Lý Quốc Hạnh nghe xong khẽ cau mày, bản thân Nguyệt Dao vẫn còn con nít, lại phải vì chuyện của ấu đệ mà bôn ba mệt nhọc, Liên Đống Phương đang làm cái gì, chỉ là chuyện liên quan đến việc nội bộ của Liên gia hắn cũng không tiện nói gì. Suy nghĩ một chút sau đó nói: "Vừa đúng lúc trước đó vài ngày ta có mời một tiên sinh cho tiểu nhi tử. Nếu như có thể, thì để cho Đình Chính đi theo tiểu nhi cùng nhau học tập."
Mã Thành Đằng vui mừng quá đỗi, tuy rằng hắn không biết về việc Lý Quốc Hạnh mời tiên sinh, thế nhưng nếu Lý Quốc Hạnh đã mời tới để dạy dỗ cho con trai của mình, vậy vị tiên sinh này chắc chắn không kém.
Trong lòng Mã Thành Đằng tràn đầy vui vẻ, bất quá vẫn đưa tình huống cụ thể của Đình Chính nói cho Lý Quốc Hạnh: "Nguyệt Dao nói, tiên sinh được mời nhất định phải có đủ kiên trì, nếu không sợ là không thể dạy tốt cho Đình Chính."
Lý Quốc Hạnh nghe nói tư chất của Đình Chính không tốt ngược lại không có suy nghĩ gì nhiều. Không phải tất cả những đứa bé sinh ra đều đã có tư chất tự nhiên thông minh trí tuệ, Lý Quốc Hạnh cho rằng chỉ cần đứa bé nỗ lực tiến tới, không lười biếng buông thả là được rồi, những cái khác đều thuận theo tự nhiên. Chẳng qua Lý Quốc Hạnh có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, đó là vì sao Nguyệt Dao lại nói thêm mấy điều kiện này.
Mã Thành Đằng cười khổ nói: "Đình Chính là do chính tay Nguyệt Dao dạy hắn vỡ lòng, mấy tháng này đều là Nguyệt Dao dạy Đình Chính đọc sách học chữ. Ban đầu người của Liên gia muốn cho đứa bé này đi tộc, thế nhưng nàng lại chết sống không muốn. Nói đệ tử trong tộc học nhiều lắm, tiên sinh không thể quản hết nhiều đứa bé như vậy được, Đình Chính đi tộc học học sẽ không học được thứ gì tới nơi tới chốn. Trước kia còn khá tốt, bây giờ trong Liên phủ có mời ma ma và tiên sinh, mỗi ngày Nguyệt Dao đều phải theo ma ma và tiên sinh học tập, thật sự là không thể chịu được mới nhờ tới sự giúp đỡ của ta. Lại nói tiếp đây cũng là sơ sót của ta."
Trong mắt Lý Quốc Hạnh thoáng hiện vẻ tức giận. Liên Đống Phương làm đại bá thì nên phải chiếu cố thật tốt cho chất tử chất nữ của mình, lại không nghĩ rằng sẽ đối đãi chậm chạp lơ mơ như vậy. Lý Quốc Hạnh vừa thương tiếc đồng thời cũng vừa cảm thán, thương tiếc chính là thương tiếc Nguyệt Dao vẫn còn là một đứa bé, lại phải chăm sóc người khác; cảm thán chính là nàng còn nhỏ tuổi không những phải chiếu cố kỹ lưỡng chính mình, còn muốn trù tính cho đệ đệ.
Haiz, Lý Quốc Hạnh thở dài một hơi, nếu Tử Minh ở trên trời mà nhìn thấy cuộc sống nhi nữ gian nan như vậy, còn không biết sẽ có bao nhiêu khó chịu. Lý Quốc Hạnh lập tức nói: "Tử Đằng huynh, huynh nói với chất nữ bảo nàng yên tâm. Tiên sinh ta mời tới bất luận tài học hay là phẩm đức đều tốt nhất, nhất định sẽ dạy dỗ tốt Đình Chính." Đứa bé hiểu chuyện như vậy, thật làm cho người ta đau lòng.
Mã Thành Đằng được lời của Lý Quốc Hạnh, tự nhiên là cao hứng. Đây cũng là hắn tốt số, vừa đúng lúc đụng phải, nếu mất đi cơ hội này, e rằng khó có thể tìm được. Trở lại phủ đệ Mã Thành Đằng liền viết thư cho Nguyệt Dao, nói chuyện này cho Nguyệt Dao, để Nguyệt Dao tự mình ra quyết định.
Sau khi Nguyệt Dao nhìn thư xong, cứ thế sững sờ.
Đặng ma ma hỏi vội: "Cô nương, có phải có chuyện gì không tốt hay không." Nhìn biểu tình này của cô nương không giống như là chuyện tốt.
Nguyệt Dao xoay người về sau, sắc mặt rất phức tạp: "Không phải, là chuyện tốt. Cậu nói đã tìm được tiên sinh cho Đình Chính. Chẳng qua không phải chỉ có riêng mình Chính ca nhi nhập học, mà là cho Chính ca nhi chậm rãi đi học theo khóa."
Mã Thành Đằng cũng lo lắng Nguyệt Dao sẽ từ chối, chuyện tốt như vậy có thể gặp không thể cầu, cho nên ở trong thư đã nói Lý Quốc Hạnh là bạn tốt của Liên Đống Bác, ngoài ra còn đặc biệt cường điệu hắn đã nói cặn kẽ tình huống của Đình Chính với Lý Quốc Hạnh. Lý Quốc Hạnh đã bảo đảm nhất định sẽ để cho tiên sinh dạy Đình Chính thật tốt, cơ hội như vậy có thể gặp không thể cầu, Mã Thành Đằng mong muốn Nguyệt Dao không nên bỏ qua. Tìm kiếm tiên sinh dạy riêng chắc chắn rất khó tìm, học theo lớp vẫn tốt hơn nhiều.
Nguyệt Dao nhìn ba chữ Lý Quốc Hạnh trong thư, không nhịn được mà lâm vào trầm tư.
Đặng ma ma không nhìn thấu được thái độ của Nguyệt Dao, bên cạnh nàng cẩn thận từng li từng tí một nói: "Cô nương, lão gia và Lý đại nhân là bạn tốt, hàng năm đưa lễ đến Lý gia đều nặng hơn những người khác ba phần. Lý đại nhân có thể chủ động nói ra muốn để Đình Chính thiếu gia cùng nhau học tập với tiểu thiếu gia Lý gia, cũng là nhìn vào mặt mũi của lão gia, cô nương không thể bỏ qua cơ hội này." Ngay cả Đặng ma ma cũng biết, lấy tư chất của thiếu gia nhà bọn họ muốn mời người tiên sinh có học vấn tới dạy riêng, khó càng thêm khó.
Đương nhiên Nguyệt Dao sẽ không cự tuyệt, vừa rồi không phải nàng đang do dự mà là đang áy náy, kiếp trước sau khi trở lại kinh thành Nguyệt Dao mới biết được, bởi vì năm đó nàng không hiểu chuyện, làm cho Lý bá bá phải mang tiếng xấu vào người, tới cả con đường làm quan của Lý bá bá cũng bị ảnh hưởng. Đến trước khi nàng chết, cũng chỉ giữ một chức quan tòng nhị phẩm, phải biết rằng hiện nay Lý bá bá đã là quan chính tam phẩm. Hai mươi năm mà tiến thêm một bước, đều là bị nàng làm liên lụy tới, đến chết nàng cũng ôm theo hổ thẹn với bá ấy. Thế nhưng thật sự nằm mơ Nguyệt Dao cũng không nghĩ tới, đời này người thứ nhất chủ động vươn tay giúp đỡ mình dĩ nhiên lại là người nàng áy náy nhất.
Đặng ma ma thấy cô nương lại đờ ra, vội vàng la lên: "Cô nương, cô nương ngươi làm sao? Cô nương. . .?" Thấy gọi cũng gọi không được, vội vàng đẩy nhẹ Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao hồi phục tinh thần, thở phào một cái. Tay của Nguyệt Dao nắm chặt thành nắm đấm, đời này tuyệt đối không tiếp tục để cho Mạc thị lợi dụng nàng để nói xấu Lý bá bá nữa: ""Ma ma yên tâm, ta không phải người không hiểu chuyện như thế, Lý bá bá đã chủ động mở lời, nếu ta từ chối chính là cô phụ tấm lòng của Lý bá bá. Đợi lát nữa ta sẽ đi nói với tổ mẫu." Gia phong Lý gia vẫn luôn rất tốt, Đình Chính đi Lý gia học tập, đã phần nào giúp nàng thả xuống một chuyện lớn, chẳng qua Nguyệt Dao có chút bận tâm lo rằng tổ mẫu sẽ không đồng ý.
Nguyệt Dao rũ mi mắt xuống, coi như tổ mẫu không đồng ý nàng cũng muốn đưa Chính ca nhi sang Lý gia học tập. Có Lý bá bá trông nom, tin tưởng Chính ca nhi sẽ không bị người khác dạy hư. Còn nữa tuổi tác tiểu nhi tử của Lý bá bá cũng thích hợp với Đình Chính, chung sống với bạn cùng tuổi sẽ có lợi cho Đình Chính hơn nhiều. Nhìn từ bất kỳ phương diện nào, Đình Chính đi Lý gia học theo khóa đều là lựa chọn tốt nhất.
Lão phu nhân nghe Nguyệt Dao nói mà sững sờ đôi chút, bà thật sự không nghĩ tới động tác của Mã Thành Đằng lại nhanh như vậy. Đương nhiên, tốc độ nhanh như vậy chứng minh là thật sự để chuyện này ở trong lòng. Tuy rằng lão phu nhân cũng không thích Đình Chính, thế nhưng nếu thật sự có tiên sinh thì bà sẽ không ngăn cản: "Chờ ta cho người đi hỏi thăm phẩm tính và tài tình của vị tiên sinh này, nếu thật sự đủ tốt đương nhiên tổ mẫu sẽ không ngăn cản." Tình huống trong tộc học ra sao, lão phu nhân rất rõ ràng. Bởi vậy lão phu nhân không dám đưa hai đại Tôn nhi tới tộc học. Tư chất Đình Chính đặt ở chỗ này, đi học đường là không đi được, tìm kiếm tiên sinh lại quá khó tìm, đúng là một đề tài khó giải quyết, bây giờ có thể đi Lý gia học, vậy cũng là chuyện tốt.
Nguyệt Dao sững sờ, ngược lại mà lập tức tỉnh ngộ. Nàng thực sự là quá đa tâm rồi, mặc dù không nói được bây giờ quan hệ giữa đại bá phụ và Lý bá bá mặc dù không thể nói là tốt bao nhiêu, nhưng vẫn còn không có trở mặt, cho nên tổ mẫu cũng sẽ không phản đối. Chỉ là yên tâm nhưng đồng thời Nguyệt Dao cũng thấy rất quái dị, quan hệ của Lý gia cùng Liên gia cũng không tệ, vì sao đến sau cùng Mạc thị lại muốn làm bẩn danh dự của Lý bá bá, đây mới là một câu đố.