Thế Gia

Lý phu nhân kéo Lý Hàn tới giới thiệu với Nguyệt Dao và  Đình Chính. Lý Hàn quay sang nhìn Đình Chính nở nụ cười thật tươi.

Nguyệt Dao bèn cười vỗ vỗ Đình Chính: "Đình Chính, gọi ca ca nào."

Đình Chính chỉ đành lấy hết can đảm nói: "Chào ca ca." Lại nói cho dù Đình Chính có dùng hết can đảm để nói đi nữa thì giọng nói vẫn nhỏ tí chẳng khác gì tiếng muỗi kêu.

Lý Hàn cất giọng nói to: "Nam tử hán đại trượng phu sao lại nói chuyện giống một cô nương như vậy, nhìn này, nói chuyện là phải nói giống ta." Nói tới lời cuối cùng còn cố ý đề cao giọng nói lên mấy dB. (deciben: độ to của âm thanh.)

Nguyệt Dao nhìn đứa bé đáng yêu như vậy nhịn không được mà bật cười. Đứa nhỏ này nói chuyện to rõ cũng đại biểu rõ tính tình nó hoạt bát sáng sủa, ánh mắt trong suốt nhìn đến tận đáy mắt có thể thấy được đây là một đứa bé có tính cách trong sáng hiền lành. Đương nhiên, chủ yếu là do Nguyệt Dao tin tưởng vào gia giáo Lý gia.

Mà Đình Chính lại lộ ra gương mặt đắng khổ qua, người này vừa đến đã nói hắn xinh đẹp, bây giờ còn nói hắn giống hệt một cô nương, theo bản năng Đình Chính liền bài xích Lý Hàn.

Lý Hàn còn không tự giác được mình đã bị ghét bỏ, vừa cười vừa nói: "Sau này không cần gọi ta là Lý Hàn ca ca, đệ muốn gọi thì phải gọi ta là tiểu ca ca."

Đình Chính nhìn Nguyệt Dao, Nguyệt Dao cười gật đầu, vẻ mặt Đình Chính đau khổ nói: "Lý Hàn ca ca." Rất hiển nhiên là Đình Chính không muốn thỏa hiệp.

Lý Hàn trừng mắt Đình Chính.

Nguyệt Dao dở khóc dở cười.

Một tay Lý phu nhân cầm lấy tay Đình Chính cười to: "Con cái đứa bé này ah. . ." Đứa nhỏ này rõ là hài hước.

Lý Hàn lại tiếp tục trách móc Đình Chính, thế nhưng vẻ mặt kia của hắn trông thật giống như đang nói đệ đệ thật không đáng yêu. Nguyệt Dao thấy vậy không khỏi tức cười, đồng thời nàng cũng rất vui mừng, tính tình của Đình Chính quá khép kín, vừa đúng lúc tính cách của Lý Hàn và Đình Chính tương phản với nhau, hy vọng Đình Chính sống chung với Lý Hàn trong thời gian dài có thể nhận được chút ảnh hưởng.

Nói một hồi, Lý Hàn nhỏ giọng nói với Lý phu nhân: "Nương,con phải trở về học đường rồi, bằng không con lại bị cha trách phạt." Cái này là hắn thật vất vả cầu xin tiên sinh, mới để cho hắn đến.

Lý phu nhân đã sớm tập thành thói quen với tính cách nhảy nhót của tiểu nhi tử nhà mình: "Được, vậy con mau đi đi!" Mặc dù tiểu nhi tử có chút khác người, thế nhưng chỉ cần phương hướng chủ yếu không có sai sót gì là được rồi.

Lý Hàn không rời đi ngay, mà quay sang nhìn Đình Chính nói: "Nương, nếu đệ đệ tới đây là để theo con đọc sách tập viết, vậy không phải con nên dẫn hắn đi theo ngay bây giờ sao."

Lý phu nhân cười nhìn phía Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao cũng chỉ lắc đầu: "Tạm thời không được, chờ sau khi tỷ tỷ nói chuyện với tiên sinh rồi mới có thể cho Đình Chính đi học chung với đệ." Nguyệt Dao muốn nói trước một vài tình huống của Đình Chính cho tiên sinh. Như vậy trong lòng tiên sinh sẽ nắm chắc hơn sau này khi dạy dỗ Chính ca nhi cũng có thể chú ý.

Lý Hàn bập môi lẩm bẩm, sự thật là bây giờ hắn thấy mất hứng.

Đối với sự cẩn thận của Nguyệt Dao Lý phu nhân ngược lại cảm thấy có chút giật mình, hành động của đứa nhỏ này hoàn toàn khác với những gì đồn đãi: "Nguyệt Dao nếu con không yên tâm vậy thì có thể mời tiên sinh đến ngay bây giờ, tự con nói cho tiên sinh biết một vài vấn đề cần thiết nhất định phải chú ý tới." Lý phu nhân biết tình nghĩa của trượng phu và Liên Đống Bác. Sau khi Liên Đống Bác qua đời, trượng phu vẫn luôn đau lòng. Bây giờ có thể quan tâm chăm sóc giúp đỡ phần nào cho con cái của bạn tốt, trượng phu cũng có thể bớt đi một phần đau thương.


Lý phu nhân nhìn hai đứa bé lại nhớ tới ngày hôm ấy khi trượng phu vừa trở về liền nói chuyện này với nàng trông khuôn mặt lúc ấy tràn đầy ý lạnh. Haiz, có phần mừng cho hai đứa bé, chỉ thoáng sau đó lại đổi thành một cái khác.

Lý Quốc Hạnh nhận được một phong thư Liên Đống Bác viết cho hắn, trong thư hy vọng sau này hắn có thể chăm sóc trông coi Nguyệt Dao đôi chút. Ngoại trừ bức thư đó ra, Liên Đống Bác còn cho người ta đưa tới một hộp nhỏ, nói rõ đồ trong hộp chính là tiền cưới của nữ nhi trong tương lai. Lúc đó Lý Quốc Hạnh chỉ cho rằng Tử Minh lo lắng quá mức, chả nhẽ đến lúc đó Liên gia còn có thể thiếu đồ cưới của chất nữ sao. Chờ khi biết Nguyệt Dao nhờ Mã Thành Đằng tìm tiên sinh liền biết giao phó của chí hữu là có ý gì rồi.

Nguyệt Dao cũng không vì ngượng ngùng mà từ chối, ngược lại còn nói thẳng: "Kính xin bá mẫu thứ lỗi. Không phải con không tín nhiệm tiên sinh, mà là tình huống của Đình Chính có phần đặc biệt, con nhất định phải dặn dò thật kỹ càng một số chuyện với tiên sinh." Ở trước mặt người thật lòng đối xử tốt với mình, nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng.

Thái độ Nguyệt Dao trịnh trọng như vậy, ngược lại còn làm cho Lý phu nhân gật đầu dứt khoát: "Con đứa nhỏ này, nhìn con thương yêu quan tâm đệ đệ như vậy bá mẫu vui mừng cũng không kịp, sao có thể trách tội con." Đứa bé mới có tám tuổi đã phải phải chăm sóc cho đệ đệ thật tốt, nếu cha mẹ còn sống thì nào phải vất vả thế này, đứa bé không còn cha mẹ liền sớm phải hiểu chuyện.

Nguyệt Dao cười nói: "Đây là chuyện con nên làm." Trưởng tỷ như mẹ, những thứ này đúng là việc nàng nên làm. Kiếp trước không làm tốt, đời này phải tăng gấp bội.

Lý phu nhân để Lý Hàn đưa Đình Chính ra ngoài: "Đứa nhỏ này bị ta nuông chiều tới hư rồi, chẳng qua Nguyệt Dao con cứ yên tâm, tiểu nhi tử của ta ngoại trừ tính tình có chút nhảy nhót năng động những cái khác đều tốt đẹp." Lý phu nhân chỉ lo lắng Nguyệt Dao cho rằng bộ dáng này của Lý Hàn sẽ làm hư Đình Chính, trong lòng nàng sẽ không nguyện ý.

Nguyệt Dao lắc đầu, cười nói: "Con lại thấy Lý Hàn đệ đệ tốt vô cùng, hoạt bát lại đáng yêu, nhìn vào đã khiến người ta yêu thích. Bá mẫu không biết thôi, con rất lo lắng tính tình Đình Chính quá trầm lặng, có thể đi theo học tập cạnh Lý Hàn đệ đệ sửa lại tính tình lặng lẽ của hắn, như vậy thật quá tốt." Tính tình thích nhảy nhót tự do một chút thì không sao, chỉ cần bản chất tính cách của bản thân Lý Hàn tốt là được rồi.

Lý phu nhân thấy Nguyệt Dao tận tâm tận lực với đệ đệ như vậy mà xúc động, những thứ này vốn là chức trách của người làm mẹ bây giờ lại rơi vào người Nguyệt Dao.

Trong chốc lát tiên sinh đã tới nơi.

Toàn thân tiên sinh mặc bộ quần áo trắng ngà vẽ sơn thủy lầu gác đỏ thắm một cách tỉ mỉ hơi sậm màu, trên đầu dùng khắn trắng nạm viền bạc buộc lại quanh trán. Trông qua người này, hẳn đây là một người cực kỳ ấm áp và dễ thân cận.

Nguyệt Dao nhìn một thân trang phục này, trong nháy mắt hiện lên vẻ hoảng hốt. Nàng vẫn còn nhớ cha nàng cũng thích ăn mặc như vậy, ngày thường thì mặc đồ không khác chức vị, khi nhàn nhã ở trong phủ đệ đều mặc toàn thân như thế này. Đáng tiếc nàng có nhìn thêm nữa cũng không thể nhìn thấy được dung mạo của cha.

Nguyệt Dao nhận ra được sự khác thường của mình lập tức cúi đầu che giấu tâm tình thật tốt, sau một hồi thu lại tâm tình rồi mới ngẩng đầu nhìn tiên sinh thi lễ một cái: "Tiên sinh, tình huống đệ đệ ta có phần đặc thù, cho nên muốn nói một ít chuyện với tiên sinh, nếu hành động này có gì mạo phạm kính xin tiên sinh thứ lỗi."

Tiên sinh dạy dỗ Lý Hàn họ Chu, Chu tiên sinh nghe xong ngay lập tức thấy hơi kinh ngạc: "Có gì cần chú ý, cô nương cứ nói đừng ngại." Hắn đã dạy học mấy năm rồi đây cũng là lần đầu tiên đụng phải tình huống như vậy.

Thoáng chốc Nguyệt Dao nói rõ ràng tường tận toàn bộ tình trạng của Đình Chính với tiên sinh.

Chu tiên sinh nghe thấy phải mất một tháng Đình Chính mới xong Bách Gia Tính, trực tiếp ngây người. Chu tiên sinh đã nghe Lý Quốc Hạnh nói rồi, đối với việc dạy thêm một đứa bé hắn cũng không có ý kiến gì. Đông Gia có lời, chắc chắn không từ chối được. Chẳng qua trước đó có nghe Lý đại nhân nói tư chất đứa bé này rất bình thường, nhưng bây giờ nghe tiểu cô nương trình bày xong, người này có gọi là gỗ mục cũng không có gì là quá đáng.

Vẻ mặt Lý phu nhân cũng hết sức ngạc nhiên. Trước đó nàng nghe trượng phu nói tư chất đứa bé này không được, lại không nghĩ rằng kém đến mức độ này. Vẻ mặt nhìn Nguyệt Dao lập tức thay đổi, biết rất rõ ràng tư chất đệ đệ mình không tốt lại có thể kiên trì dạy dỗ mấy tháng như một ngày. Nếu đó là một người lớn tuổi thì còn có thể làm được chuyện này, thế nhưng lúc này Nguyệt Dao mới có tám tuổi, có thể kiên trì như vậy không thể không khiến cho nàng kinh hãi.

Nguyệt Dao thấy vẻ mặt khổ sở của Chu tiên sinh bèn nhanh chóng nói: "Tiên sinh yên tâm, ta chỉ hy vọng hắn học thêm được chút ít để hiểu lí lẽ có kiến thức, sau này có thể chống đỡ cho gia đình chúng ta." Nguyệt Dao nói như vậy chính là vì không muốn gây áp lực cho tiên sinh, không có áp lực sẽ không có gánh nặng, cũng mới có thể tận tâm dạy dỗ Đình Chính hơn. Nếu có thêm áp lực vào việc học, đổi thành bất kì tiên sinh nào cũng không dám dạy Đình Chính.

Lúc này sắc mặt Chu tiên sinh mới hòa hoãn lại. Thử nghĩ coi chỉ là học Bách Gia Tính mà đã phải học những một tháng, tư chất hệt gỗ mục thế này làm sao có thể rèn luyện ra mỹ ngọc được: "Cô nương yên tâm, ta sẽ tận tâm dạy dỗ." Tận tâm tận lực là chắc chắn, những cái khác cũng không dám nói nhiều.

Nguyệt Dao nghe được lời đảm bảo này đã rất hài lòng, để cho Hoa Lôi mang lễ vật mình đã chuẩn bị sẵn ra. Trong những lễ vật Nguyệt Dao tặng có một nghiên mực Đoan Khê, nghiên mực Đoan Khê là một trong tứ đại danh nghiên. Phen này chiếc nghiên mực Đoan Khê mà Nguyệt Dao đưa có chất đất mịn, trơn bóng tinh khiết nguyên chất, vừa nhìn đã biết chính là thượng phẩm.


Nguyệt Dao phái người nghe ngóng sở thích của Chu tiên sinh, biết Chu tiên sinh thích sưu tầm nghiên mực. Tặng lễ vật cho người khác đương nhiên phải chọn cái mà người ta thích, nghiên mực Đoan Khê này Nguyệt Dao cũng phải phí chút công sức mới tìm được. Thật ra so với nghiên mực Đoan Khê vẫn còn những nghiên mức đắt tiền hơn, thế nhưng tặng lễ cũng phải nắm đúng mực. Bây giờ đưa đồ quá tốt, không những khiến Lý gia xì xầm trong lòng, mà quan trọng hơn nữa là lễ vật gửi tặng sau này cũng không biết nên tặng thứ gì.

Chu tiên sinh vừa nhìn nghiên mực Đoan Khê này liền thích, chẳng qua là hắn chưa từ nhận bất cứ lễ vật quý trọng nào từ tay một cô nương cả: "Cô nương, lễ vật này Chu mỗ không thể nhận." Nếu như bây giờ đồ là do Lý Quốc Hạnh tặng, chắc chắn hắn sẽ không nói hai lời mà nhận lấy. Nhưng người ta lại là một tiểu cô nương tám tuổi, còn là đứa bé không cha không mẹ, trong lòng hắn liền băn khoăn.

Nguyệt Dao gặp thái độ kiên quyết của Chu tiên sinh, đanh quay đầu nhìn Lý phu nhân xin giúp đỡ.

Lý phu nhân cười nói: "Chu tiên sinh nhận lấy đi! Nếu không nhận lấy chính là phụ tâm ý của cháu gái ta rồi." Nếu nói một nghiên mực này quá quý giá thì cũng chưa hẳn là vậy, chỉ là Lý phu nhân thấy tò mò từ đâu mà Nguyệt Dao biết được rằng Chu tiên sinh thích nghiên mực Đoan Khê. Tặng lễ nhưng lại chính là một môn học vấn lớn, nhưng mà đứa bé này lại có thể tặng thứ trong tâm khảm người ta thì không đơn giản rồi.

Ngoại trừ tặng một nghiên mực này ra, Nguyệt Dao còn chuẩn bị bốn lễ vật khác. Đây đều là thông lệ, đệ tử bái sư thì nên chuẩn bị lễ vật cho lão sư.

Ở dưới sự khuyên nhủ của Lý phu nhân, Chu tiên sinh nhận lễ vật của Nguyệt Dao. Lại nói thêm vài ba câu nữa liền trở về tiếp tục lên lớp. Trước đây chỉ có mỗi một người là Lý Hàn, bây giờ còn tăng thêm một Đình Chính. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, đã nhận đồ tốt của người ta đương nhiên phải tận tâm dạy dỗ rồi.

Lý phu nhân vẫy vẫy tay gọi Nguyệt Dao đến bên người nàng: "Đến, ngồi vào bên cạnh bá mẫu này." Con đứa bé này, quả thực khiến người ta yêu thương mà." Nhỏ như vậy mà đã biết đạo lí đối nhân xử thế, thật lòng mà nói quá không dễ dàng.

Nguyệt Dao nở nụ cười: "Đều nhờ ma ma nhắc nhở." Nguyệt Dao không muốn để người khác biết được mình trưởng thành quá sớm, cho nên đẩy hết mọi công lao sang cho ma ma.

Lý phu nhân vỗ vỗ tay Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao đang nói chuyện với Lý phu nhân, nha hoàn bên ngoài đã báo: "Phu nhân, lão gia đã trở về." Lý Quốc Hạnh và Lý phu nhân vô cùng ân ái, trong phủ đệ có hai phòng thiếp thất, nhưng trên thực tế lại chẳng khác nào bài trí cho có.

Nguyệt Dao nghe xong toàn thân cứng đờ, nàng rất hồi hộp, vô cùng căng thẳng. Kiếp trước nàng chỉ gặp mặt Lý bá bá có một lần, chính là lúc đi đòi tiền bạc về. Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ nét mặt khó chịu khi ấy của Lý bá bá, lúc đó ông đã nhìn nàng một hồi, trong ánh mắt lộ ra không chỉ có thất vọng, mà còn có đau xót. Bây giờ lại sắp gặp lại Lý bá bá, Nguyệt Dao hồi hộp tới nỗi lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.

Lý phu nhân thấy vẻ mặt căng thẳng của Nguyệt Dao bèn mỉm cười: "Con thật là, bá bá con cũng không ăn thịt người, có gì mà phải sợ." Mới vừa rồi còn bình tĩnh tự nhiên, nhưng thật không nghĩ tới vừa nghe thấy tên trượng phu liền sợ đến như vậy, nhớ tới vẻ mặt uy nghiêm của trượng phu, Lý phu nhân nở nụ cười, không nghĩ tới Nguyệt Dao cũng nghe được danh tiếng của trượng phu.

Lý Quốc Hạnh đi thẳng tới đây, chưa hề trở về thay quần áo, vì lẽ đó mà toàn thân mặc nguyên bộ triều phục tới đó. Dáng dấp Lý Quốc Hạnh vô cùng nghiêm nghị, mặt chữ quốc mày rậm mắt to, khuôn mặt thế này lại được hoan nghênh nhất trên chốn quan trường, bởi vì tướng mạo thế này là có tướng làm quan nhất.

Nguyệt Dao thấy Lý Quốc Hạnh nhìn về phía nàng, không biết vì sao, lại xấu hổ cúi đầu. Chỉ là trong lòng nàng tự biết, bây giờ cùng kiếp trước không giống nhau, tuy rằng khuôn mặt Lý bá bá nhìn về phía mình vẫn nghiêm túc như vậy, thế nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ từ ái.

Lý phu nhân cười đẩy trượng phu: "Ai bảo chàng có vẻ ngoài dọa người như vậy chứ, dọa Nguyệt Dao rồi kìa." Đứa nhỏ này ngó chừng là thật sự sợ trượng phu rồi.

Lý Quốc Hạnh rất bất đắc dĩ, dáng vẻ hắn chính là thế này, nhi tử nhìn thấy hắn cũng rất sợ hãi. Không nghĩ tới thiểu chất nữ này thấy hắn cũng sợ nốt.

Nguyệt Dao ổn đinh tinh thần, hướng về phía Lý Quốc Hạnh thi lễ một cái: "Bá bá mạnh khỏe."

Lý Quốc Hạnh thấy sắc mặt Nguyệt Dao hồng nhuận, khí sắc tốt tươi, không giống vẻ đau buồn ưu tư trong tưởng tượng của hắn, còn có lễ nghi của Nguyệt Dao cũng không sai, tức thì thấy hài lòng gật đầu một cái: "Ừ, rất tốt." Đến mức Nguyệt Dao có thể có thể hiểu được cụm từ rất tốt này là có ý gì hay không, thì không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn rồi.


Lý phu nhân cười nói: "Lão gia đi thay một bộ quần áo khác đi!"

Lý Quốc Hạnh gật đầu rời khỏi phòng khách nhỏ. Chờ khi trở ra đã đổi sang một bộ sam y tơ lụa mà lam nhạt, bên hông có đeo ngọc đái, so với ban nãy thì bớt đi một phần uy nghiêm, nhiều thêm một phần tùy ý.

Tuy rằng Lý Quốc Hạnh và Nguyệt Dao không tiếp xúc quá nhiều, thế nhưng Liên Đống Bác là bạn tốt chí giao của hắn, bây giờ bạn tốt đi rồi chỉ để lại hai đứa bé, hắn nhất định phải dụng tâm chiếu cố, mà qua chuyện lúc trước cũng để cho hắn ấn tượng vô cùng tốt về Nguyệt Dao. Lý Quốc Hạnh hỏi Nguyệt Dao: "Chuyển tới kinh thành, hẳn có nhiều điều không quen." Từ nhỏ Nguyệt Dao đã lớn lên ở Giang Nam, đối với kinh thành chắc chắn không quen thuộc gì lắm.

Nguyệt Dao cười gật đầu: "Khi vừa tới đúng là con có chút không quen với tập quán ở đây, nhưng bây giờ cũng quen thuộc rồi."

Lý phu nhân thấy dáng vẻ Nguyệt Dao mới vừa rồi còn sợ hãi không ngớt, bây giờ trả lời câu hỏi của trượng phu thì lại không có chút căng thẳng nào.

Lý Quốc Hạnh hỏi Nguyệt Dao không ít vấn đề, những vấn đề này không chỉ có chuyện ở Giang Nam, còn có chuyện trong Liên phủ, thậm chí ngay cả chuyện sinh hoạt cũng hỏi chi tiết không ít.

Nguyệt Dao một mực nói rất tốt. Nguyệt Dao rất rõ ràng, nàng có thể nói với cậu mình ở Liên phủ không được khá, đó là vì cậu là người thân duy nhất của mình, quan trọng nhất đó chính là nàng chắc chắn cậu sẽ đứng ở phía nàng. Thế nhưng Lý Quốc Hạnh thì không, coi như hắn và phụ thân là bạn tốt tri kỉ, là trưởng bối nàng có thể tin cậy, thế nhưng xét đến cùng Lý Quốc Hạnh vẫn chỉ là một người ngoài. Trước mặt người ở bên ngoài nói xấu người trong nhà, đây là chuyện rất rất không thể làm, bởi vì không cẩn thận, thì sẽ khiến người ta cho rằng phẩm đức không tốt.

Căn cứ vào ý nghĩ này, khi Nguyệt Dao trả lời những vấn đề của Lý Quốc Hạnh, chỉ nói sống rất tốt, nói hồi lâu cũng không nói ra nửa chữ nào bảo rằng Liên phủ không tốt.

Lý phu nhân cũng thật bất ngờ mà liếc mắt nhìn Nguyệt Dao, chẳng lẽ là lời đồn có sai lầm. Ngay cả Lý Quốc Hạnh cũng cảm tấy là do mình đã suy nghĩ nhiều, thật ra Liên phủ đối xử với hai đứa bé này vẫn rất tốt.

Lời Nguyệt Dao nói ra cũng có thể coi như là lời thật, có Liên lão phu nhân ở đó cuộc sống của Nguyệt Dao ở phủ đệ rất tốt, thế nhưng tương lai thì chưa biết được. Mà Nguyệt Dao rất rõ ràng bây giờ nàng càng nói tốt cho Liên gia, đến lúc đó người khác biết được người của Liên phủ đối đãi với nàng không tốt, vậy càng khiến cho bọn họ đồng cảm yêu mến nàng hơn.

Lý Quốc Hạnh hỏi rất nhiều vấn đề, Nguyệt Dao không ngại phiền mà nghiêm túc trả lời. Lý phu nhân nghe trượng phu hỏi tới cả chuyện sinh hoạt của Nguyệt Dao, đứng ở bên cạnh không nhịn được mà cười.

Lý Quốc Hạnh nghe được tiếng cười của thê tử, mới kinh ngạc phát hiện mình đã hỏi quá nhiều rồi. Chẳng qua gương mặt Lý Quốc Hạnh vẫn không đổi sắc nói: "Tốt lắm." Nguyệt Dao trả lời các vấn đề rất có trật tự rõ ràng, cũng không mất bình tĩnh, quả thật rất khá. Đáng tiếc lại là một nữ nhi, nếu Nguyệt Dao là một nam tử, Tử Minh huynh cũng có người kế nghiệp.

Nha hoàn đi vào hồi bẩm: "Lão gia, Dương đại nhân đang chờ lão gia ở đại sảnh."

Lý Quốc Hạnh gật đầu một cái, nói thêm với Lý phu nhân hai câu liền đi ra ngoài, cái này là đã ước hẹn trước rồi, hai người có việc thương lượng.

Chờ Lý Quốc Hạnh đi ra ngoài Lý phu nhân vỗ tay Nguyệt Dao cười nói: "Bá phụ con chỉ có mỗi cái dáng vẻ này thôi, con đừng bị hắn dọa." Ngẫm lại mỗi lần tiểu nhi tử gặp mặt trượng phu liền lộ gương mặt đắng khổ qua, thật chẳng khác nào đang muốn mạng hắn cả nàng nhìn liền thấy buồn cười. Thật ra trượng phu chỉ có mỗi vẻ ngoài trông hơi nghiêm nghị, nhưng hết lần này tới lần khác người bên cạnh hắn đều bị vẻ nghiêm nghị bên ngoài của hắn dọa cho sợ.

Nguyệt Dao cười lắc đầu: "Bá mẫu, con biết bá bá hỏi con nhiều chuyện như vậy là vì thật lòng yêu mến quan tâm con. Nếu không bá bá bận rộn như thế, nào có thì giờ đi hỏi con những chuyện vụn vặt này." Nếu không để ở trong lòng thì nào có ai lại đi hỏi han nhiều thứ như vậy, trong trí nhớ Nguyệt Dao, Đại bá phụ Liên Đống Phương còn chưa từng hỏi nàng nhiều chuyện như vậy.

Lý phu nhân nghe xong đáy mắt liền toát ra vẻ thương tiếc, có thể nói ra như vậy thật khiếng người ta thấy xót lòng, xem ra cuộc sống của hai đứa bé này ở Liên phủ, so với dự liệu của nàng còn không bằng. Nhị lão gia và Nhị phu nhân Liên gia mới qua đời nửa năm đứa bé này liền cảm nhận được tình người ấm lạnh rồi, haiz, đứa bé không cha không nương thực sự là đau khổ mà!

Bữa trưa Nguyệt Dao nghe theo Lý Quốc Hạnh và Lý phu nhân cùng đi dùng bữa. Đại công tử Lý gia Lý Hành và nhị công tử Lý Trăn cũng giống Đình Lễ, Đình Nghi, đều học tập ở Học Viện Bạch Lộc, một tháng về nhà hai ngày, bây giờ trong nhà chỉ có Tam công tử Lý Hàn. Cái này cũng là vì Lý Hàn chưa tới tuổi, nếu đến tuổi rồi cũng phải đi học đường.

Lý phu nhân vốn còn muốn chia bàn nam nữ. Lý Quốc Hạnh lắc đầu nói: "Đứa bé còn nhỏ, không cần chú ý nhiều như vậy." Nếu đại nhi tử và nhị nhi tử ở nhà vậy chắc chắn phải chia bàn. Bây giờ trong nhà cũng chỉ có mỗi tiểu nhi tử, tiểu nhi tử mới sáu tuổi, còn chưa tới lúc nói nam nữ khác biệt.

Nguyệt Dao nhìn Lý Hàn mới ban nãy còn nhảy nhót tưng bừng, bây giờ lên trên bàn ăn thật giống như một tiểu lão đầu, không khỏi trong lòng cảm khái, đứa nhỏ này rõ là có hai tính cách mà!

Dùng bữa trưa xong, Nguyệt Dao nói chuyện với Đình Chính một hồi: "Chính ca nhi, nói cho tỷ tỷ nghe, tiên sinh dạy có được không?" Nguyệt Dao muốn nghe xem cảm nhận của Chính ca nhi sau khi đi học.


Chính ca nhi cảm thấy đi học nghe giảng bài cùng Lý Hàn, so với việc hắn nghe Nguyệt Dao dạy học một mình là không giống nhau: "Tiên sinh không có tốt bằng tỷ tỷ."

Nguyệt Dao cười hỏi: "Làm sao mà không tốt như tỷ tỷ được?"

Đình Chính bối rối, chính là hắn cảm thấy không tốt như tỷ tỷ, thế nhưng phải nói tiên sinh dạy không được khá chỗ nào hắn lại không thể nói rõ. Gương mặt đã nghẹn đến đỏ bừng.

Nguyệt Dao nhìn bộ dáng này của Đình Chính cũng hiểu rõ, e rằng Đình Chính không muốn ở cách xa mình cho nên cố ý nói tiên sinh không tốt bằng nàng rồi: "Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời tiên sinh, không được phép lười biếng, cũng không thể nổi lòng lười biếng, phải chăm chỉ nỗ lực như ở nhà, biết không?"

Tuy rằng Đình Chính không bỏ được, nhưng vẫn gật đầu: "Tỷ tỷ, đệ biết rồi."

Nguyệt Dao nói chuyện cùng Đình Chính một hồi lâu, liền chào tạm biệt Lý Quốc Hạnh và Lý phu nhân đi về. Buổi chiều còn có khóa học thêu thùa, nàng không muốn lại bỏ lỡ việc học thêm lần nữa, bằng không còn có ý nghĩ định tới sau bữa tối hẳn về.

Lý Quốc Hạnh nghe nàng nói khi về còn phải học tập nên cũng không ngăn trở. Chỉ nhìn Nguyệt Dao nói: "Bây giờ con hãy còn nhỏ, nếu sau này có chuyện gì thì cứ nói với bá mẫu con, không được khách sáo." Hắn luôn tự đặt ra yêu cầu nghiêm khắc với nhi tử, nhưng chung sống với một tiểu cô nương thế nào thực sự hắn không có kinh nghiệm.

Nguyệt Dao cười gật đầu: "Vâng ạ."

Lý phu nhân tiễn Nguyệt Dao tới nhị môn, cầm tay Nguyệt Dao nói: "Lúc nào rảnh rỗi thì tới nhà bá mẫu chơi." Thật ra nàng rất muốn có một nữ nhi, nhưng lại không thể được như ý nguyện. Đứa bé ngoan ngoãn lanh lợi khéo léo thế này, nàng thực tiếc chỉ hận con bé không phải là con gái của mình.

Nguyệt Dao lập tức gật đầu: "Vâng." Nếu là có thể nàng cũng mong mình có thể ra ngoài nhiều hơn, đi theo những trưởng bối này nhất định có thể học được rất nhiều thứ.

Sau khi trở lại Lý phu nhân cảm thán với Lý Quốc Hạnh nói: "Đứa nhỏ này quá hiểu chuyện mà, hiểu chuyện đến độ khiến lòng ta phải nhói đau." Nói xong liền kể lại chuyện vừa rồi cho Lý Quốc Hạnh, sau khi nói xong còn không nhịn được lắc đầu: "Xem chừng, đứa nhỏ này sống trong Liên phủ thật sự từng có thời gian trải qua không tốt rồi. Bằng không đứa bé mới có tám tuổi làm sao đến mức giống y hệt một người lớn thế này, quá không dễ dàng rồi." Đối với người như Lý phu nhân, không phải cứ nghe những gì Nguyệt Dao nói trên miệng thế nào liền tin Liên phủ sẽ như thế ấy. Thông qua ngôn hành cử chỉ của Nguyệt Dao, có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện.

Lý Quốc Hạnh trầm ngâm một hồi lâu nói: "Về sau có thể quan tâm thì để ý hơn quan sát nhiều hơn một chút vậy." Hắn chỉ là người ngoài, có thể để cho Đình Chính đi học cùng với tiểu nhi tử đó là vì Đình Chính là nam tử, hắn có thể chăm sóc nhiều hơn phần nào. Thế nhưng Nguyệt Dao lại là nữ nhi gia, hắn không thể quản tới.

Lý phu nhân hiểu được lo lắng của trượng phu, trước đây hai nhà coi như là thế giao, thế nhưng trượng phu và đại lão gia Liên gia lại có phần không hợp nhau, chờ sau khi Liên lão phu nhân mất có lẽ hai nhà chỉ có thể duy trì chút tình cảm trên mặt: "Lão gia yên tâm, ta sẽ cho người chăm sóc Chính ca nhi thật tốt." Chăm sóc Chính ca nhi thật tốt có lẽ cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho đứa bé kia.

Lý Quốc Hạnh nhíu chân mày lại, đột nhiên nói: "Nếu không ta nói chuyện với Thẩm Thiên huynh một chút, Nguyệt Dao và Từ Hạo cũng đã hứa hôn rồi, hắn quan tâm hỏi han nhiều hơn chút cũng tốt hơn ta." Tuy rằng quan hệ của Lý Quốc Hạnh và Thẩm Thiên không tốt như với Liên Đống Bác, nhưng cũng là bạn tốt. Thẩm gia là nhà chồng tương lai của Nguyệt Dao, nếu họ đứng ra sẽ danh chính ngôn thuận hơn đôi phần.

Trong mắt Lý phu nhân thoáng hiện chút phức tạp: "Tạm thời vẫn chưa phải lúc dùng đến, chờ khi nào có chuyện cần hãy nói với người Thẩm gia. Nếu không người của Liên gia sẽ cho rằng Nguyệt Dao tới chỗ chúng ta tố khổ." Quan hệ của Lý Quốc Hạnh và Thẩm Thiên khá tốt, theo lý mà nói thì đương gia phu nhân của hai nhà cũng phải có quan hệ thân thiết gần gũi, thế nhưng quan hệ của Lý phu nhân và Trầm phu nhân lại chỉ thường thường, hai người lui tới chẳng qua là để duy trì mặt mũi.

Lý Quốc Hạnh gật đầu một cái: "Phu nhân nói đúng lắm." Chuyện trong hậu trạch hắn đều mặc kệ, đều giao hết cho thê tử.

Lý phu nhân cười nói: "Lão gia yên tâm, ta nhìn Nguyệt Dao cũng biết đứa bé này có thể chăm sóc tốt cho chính mình. Nếu thật sự gặp chuyện khó xử, ta tin tưởng nàng sẽ nói với chúng ta." Chỉ tiếp xúc một buổi sáng, Lý phu nhân liền rõ ràng Nguyệt Dao là đứa trẻ rất thông minh. Hiểu chuyện lại thông tuệ, sẽ không để mình chịu thiệt.

Lý Quốc Hạnh hơi gật đầu một cái: "Tạm thời cứ như vậy."

Lý phu nhân hỏi: "Cửa hôn sự này làm sao mà thành vậy?" Đối với Trầm phu nhân Mâu thị Lý phu nhân cũng biết một ... hai ..., nếu cha mẹ Nguyệt Dao vẫn còn chắc chắn đây sẽ là một mối hôn sự tốt, nhưng bây giờ Nguyệt Dao trở thành bé gái mồ côi, Lý phu nhân không nhịn được mà lo lắng cho tương lai của Nguyệt Dao.

Lý Quốc Hạnh cười nói: "Là Thẩm huynh cùng Tử Minh tự quyết định thân gia từ bé, ngược lại trông hai đứa bé cũng xứng đôi."

Lý phu nhân nở nụ cười: "Đúng là rất xứng đôi." Nếu cha mẹ Nguyệt Dao còn đương nhiên sẽ xứng đôi, thế nhưng chờ đến sau này cũng không biết sẽ ra làm sao.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận