Thế Gia

Nguyệt Dao trở lại Liên phủ, vừa kịp tới giờ học thêu thùa buổi chiều. Sau khi kết thúc buổi học này, Nguyệt Dao vẫn còn lưu lại, định bụng hỏi Ma tú nương một vài vấn đề.

Ma tú nương có chút kỳ quái, bình thường chỉ cần vừa tan lớp Nguyệt Dao sẽ trở về ngay. Nguyệt Dao cười nói: "Đệ đệ ta đã đi học tư thục, một tháng chỉ trở về hai ngày. Sau này có nhiều thời gian hơn nên muốn thêu thùa một chút." Đình Chính không ở Lan Khê viện, nàng về trễ một chút cũng không sao.

Ma tú nương cười nói: "Vậy sau này sẽ có thêm thời gian luyện tập?"

Nguyệt Dao gật đầu một cái: "Dạ, về sau cũng có nhiều thời gian hơn." Nếu đã muốn học thì phải học những thứ tốt, Nguyệt Dao định học hết toàn bộ phương pháp thêu của người họ Cố. Tới đây, Nguyệt Dao cũng thấy may mắn vì vừa đúng lúc vị tú nương dạy dỗ châm tuyến cho nàng khi còn ở am ni cô trước kia chính là người Tô Châu, tạo cho nàng có một kiến thức nền tảng rất tốt, đây cũng là nguyên nhân căn bản giúp nàng không bị rớt lại phía sau so với những người khác, bây giờ lại học Tô tú đương nhiên là làm ít mà hiệu quả nhiều.

Chính ca nhi rời khỏi Lan Khê viện, Lan Khê viện liền khôi phục lại sự yên lặng. Nguyệt Dao còn có chút không quen, chẳng qua chuyện trên đầu còn nhiều lắm, nàng không có thời gian nhàn rỗi mà ngồi ưu sầu phiền não. Mỗi ngày đều bận rộn học tập, buổi tối nếu không phải thêu thùa thì sẽ là luyện chữ, Nguyệt Dao còn có dự định đợi thêm hai ngày nữa sẽ bắt đầu khai bút vẽ tranh, bắt đầu vẽ tranh trở lại.

Đặng ma ma nhỏ giọng nói: "Cô nương, chuyện thêu thùa chỉ cần học một ít là được, về sau cũng không phải phải dựa vào thủ nghệ này mà kiếm sống." Đặng ma ma thấy mỗi ngày Nguyệt Dao đều phải học quy củ, phải lên lớp học. Những thời gian khác ngoại trừ luyện chữ nửa canh giờ hằng ngày ra, tất cả thời gian đều đặt vào việc thêu thùa. Đặng ma ma không biết vì sao mà cô nương nhà mình lại có hứng thú tập trung tinh thần vào việc thêu thùa nhiều như vậy, thế nhưng cứ thêu thùa vào buổi tối sẽ làm tổn thương tới mắt.

Nguyệt Dao cười nói: ""Ma ma đừng lo lắng, ta tự có chừng mực." Ba năm sau, nào ai có thể biết được tình cảm này nọ sẽ ra sao. Bây giờ điều nàng muốn chính là dùng tốc độ nhanh nhất đạt đến yêu cầu của Ma tiên sinh, sau đó lại xin Ma tiên sinh dạy nàng thêu pháp của Cố tú.

Mỗi tháng Nguyệt Dao các nàng đều có hai ngày nghỉ ngơi, hai ngày này Nguyệt Dao cũng không thư giãn, sáng sớm luyện chữ thật tốt, nghỉ ngơi một chốc liền vào phòng vẽ tranh.

Tay Nguyệt Dao cầm bút vẽ, nhìn trang giấy Tuyên Thành trắng noãn, trước tiên phác hoạ ra cảnh vật mình muốn ở trong đầu, sau đó nâng tay đưa lên trang giấy phác hoạ vài vị trí, sau cùng mới hạ bút.

Hoa Lôi thấy cô nương nhà nàng cứ nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành cả buổi, tròng mắt liên tục xoay chuyển, những lại chậm chạp không chịu hạ bút, cuối cùng tới khi bắt đầu vẽ thì, nhanh chóng thuần thục vài ba bước đã vẽ xong.


Hoa Lôi nhìn bức hoạ Nguyệt Dao vừa vẽ xong, kinh ngạc nói: "Cô nương, đây là viện tử của chúng ta?" Vậy mà cảnh cô nương vẽ trong tranh lại là cảnh trong sân viện của mình.

Nguyệt Dao cười nói: "Ngươi có thể nhìn ra được đây là sân nhỏ của chúng ta?"

Hoa Lôi bật cười: "Cô nương, ngay cả cái ang nước nuôi cá vàng trong viện người cũng vẽ vào, sao ta có thể không biết nữa chứ. Cô nương, tranh này người vẽ thật sự quá đẹp." Mỗi ngày nàng đều ở trong sân, nếu như không nhận ra, vậy còn không phải kẻ ngốc rồi sao.

Nguyệt Dao cảm thấy thật có ý tứ: "Ngươi cũng biết thưởng thức tranh vẽ? Vậy ngươi nói cho ta biết bức tranh này tốt ở chỗ nào?" Ngược lại đây không phải là Nguyệt Dao có ý khinh thị Hoa Lôi, chẳng qua là đối với họa kỹ Hoa Lôi chính là một người ngoài ngành.

Hoa Lôi lắc đầu: "Cô nương hỏi ta tốt chỗ nào ta cũng không nói ra được, chỉ có điều ta cảm thấy nó tốt đẹp, nhìn cô nương vẽ viện nhỏ của chúng ta, ta cảm thấy rất thân thiết thoải mái."

Trong lòng Nguyệt Dao khẽ động, nhớ tới điển cố viết thơ của Bạch Cư Dịch. Nghe đồn mỗi lần viết xong một bài thơ Bạch Cư Dịch đều sẽ mời lão ẩu không biết chữ tới để đọc cho họ nghe. Nếu lão ẩu nói không hay, hắn liền sửa chữa ngay, mãi cho đến khi lão ẩu nói tốt, lúc này mới xem như bài thơ này đã hoàn thành. Nguyệt Dao không nhịn được nghĩ thầm có phải vẽ tranh cũng nên như vậy hay không, tranh vẽ không nhất định phải thần bí, vắng lặng, thanh sơ, rời xa trần thế, thật ra vẽ tranh cũng có thể tự nhiên giản dị mà.

Nguyệt Dao cân nhắc tỉ mỉ, cảm thấy có thể đi theo phong cách tự nhiên giản dị mà phát triển, nếu tốt, vậy đây cũng là một con đường. Nguyệt Dao lại cau mày, muốn đề xướng một loại hình thức sáng tác hoàn toàn mới, cũng không dễ dàng như vậy.

Hoa Lôi nhìn Nguyệt Dao lại ngẩn người, vội vàng đẩy Nguyệt Dao: "Cô nương, người làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?" Kỳ thực cái Hoa Lôi sợ nhất chính là lúc Nguyệt Dao ngẩn người.

Nguyệt Dao lắc đầu: "Ta không sao." Nói xong, Nguyệt Dao liền ném bản vẽ trong tay vào chậu than, rất nhanh bức họa kia đã bị đốt thành tro tàn.

Hoa Lôi vốn muốn cướp bức tranh trong chậu than kia ra, thế nhưng bị Nguyệt Dao kéo lại. Hoa Lôi nhìn bức hoạ cứ thế mà hóa thành một đống tro tàn, vẻ mặt đau lòng: "Cô nương, bức họa tốt như vậy sao người lại muốn thiêu hủy, thật sự quá đáng tiếc." Tranh vẽ đẹp như thế nàng nhìn liền thích, sao cô nương không tiếc nuối gì mà thiêu hủy chứ.


Nguyệt Dao lạnh nhạt nói: "Không hài lòng đương nhiên phải đốt rụi." Trừ phi đó là tác phẩm hội họa mà bản thân hài lòng trăm phần trăm, bằng không một cái nàng cũng không giữ lại.

Hoa Lôi nhìn cô nương nhà mình, không biết vì sao nàng lại có một cảm giác quái dị, rõ ràng cô nương ở trước mặt nàng, nhưng mà nàng lại có cảm giác nàng vĩnh viễn không thể chạm tới cô nương, từ lúc phu nhân báo mộng cho cô nương tới nay, nàng càng ngày càng không hiểu cô nương.

Dùng qua ngọ thiện, Nguyệt Dao nhìn bầu trời đã hơi mờ tối: "Thời tiết sắp thay đổi rồi." Tháng mười rồi, khí trời bắt đầu biến hóa trở nên lạnh hơn.

Nguyệt Dao nghỉ ngơi một lát, luyện thể chữ mai hoa khoảng nửa canh giờ, lại bắt đầu thêu chiếc mạt ngạch còn chưa hoàn thành kia, mạt ngạch này là lễ mừng năm mới Nguyệt Dao chuẩn bị cho lão phu nhân, phía trên là hoa văn chữ Phúc có màu sắc hơi mờ tối đan xen vào nhau, độ khó tương đối cao.

*Mạt ngạch (抹额): là loại khăn buộc trên trán của phụ nữ, có thể được thêu họa tiết hoặc đính ngọc hay đồ trang trí vào chính giữa hoặc hai bên. Đồ vật này thịnh hành vào thời nhà Minh được cả nam lẫn nữ sử dụng, và được sử dụng trong các thời đại sau này.

Nha hoàn bên ngoài đi vào bẩm báo nói: "Cô nương, Tứ cô nương tới." Bởi vì Lan Khê viện cách chính viện rất xa, thường ngày trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nếu có khách tới thì cũng chỉ có thể là mấy người đại cô nương và nhị cô nương kết bạn cùng đi với nhau. Hôm nay Tứ cô nương lại đến một mình, có thể nói là lần đầu gặp phải.

Nguyệt Dao cũng hơi kinh ngạc, đứng dậy ra đi nghênh đón: "Tứ muội muội vào trong ngồi." Trong lòng Nguyệt Dao cũng đang suy xét Nguyệt Hoàn tới đây để làm gì? Vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc gì sẽ không lên điện tam bảo), chắc chắn là có việc rồi, chính là không biết chuyện gì thôi.

Nguyệt Hoàn nhìn Nguyệt Dao, nàng có một cảm giác không thể nói thành lời. Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn chú ý tới Nguyệt Dao, vốn cho là có thể tìm được chứng cứ chứng minh rằng Nguyệt Dao trùng sinh từ trên người nàng ấy, thế nhưng Nguyệt Dao quá im lặng, yên lặng tới mức nàng cũng từng hoài nghi suy đoán của mình là sai.

Hoa Lôi đưa trà lài mà Nguyệt Hoàn thích nhất lên, Nguyệt Dao cũng tự mình nhấp trà. Nguyệt Hoàn ngửi tới mùi trà vô cùng khó chịu này, không nhịn được hỏi: "Tam tỷ tỷ, trà này của tỷ là trà gì?"


Nguyệt Dao thả tách trà trong tay xuống cho Nguyệt Hoàn nhìn: "Thứ ta uống là trà khổ đinh, bên trong có thêm một vài thứ khác, có tính trung hoà." Trong tách trà khổ đinh của Nguyệt Dao có bỏ chút cẩu kỷ và vài thứ có dược tính ôn hòa.

Nguyệt Hoàn lấy làm lạ: "Trà khổ đinh, không phải là rất đắng?" Tốt đến mức nào mà lại uống trà này. Bình thường chỉ có người đã có tuổi mới uống loại trà này.

Nguyệt Dao cũng không giấu giếm: "Ngày hè ta đều uống loại này, Tứ muội muội vì mùa hè khí trời nóng bức, trà khổ đinh có công hiệu tiêu nóng giải độc, giờ cũng chỉ còn chút này, cứ uống là xong." Ở am ni cô Nguyệt Dao có thói quen uống nước sôi, uống trà ngược lại không quen, Chỉ vì trà khổ đinh này uống vào mùa hè mới có lợi cho cơ thể, bây giờ còn lại có ít, lần này uống hết là xong.

Nguyệt Hoàn mở to hai mắt nhìn: "Tam tỷ tỷ còn biết dược lý?" Tuy rằng Uông ma ma không nói tới, thế nhưng trong bốn cô nương Nguyệt Dao là người làm tốt nhất; ngay cả tiêu chuẩn cao nhất mà Uông ma ma đặt ra cho Nguyệt Băng cũng không sánh nổi. Dựa theo lời Uông ma ma nói, Tam cô nương thay đổi chính mình trong tình trạng vô thức.

Trên phương diện thư pháp, nàng và Nguyệt Doanh, Nguyệt Băng đều biết Nguyệt Dao bắt đầu luyện tập 《Khoái tuyết thì tình thiếp》 từ buổi học đầu tiên, đến bây giờ chữ của Nguyệt Dao đã vượt qua Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng rồi, tốc độ như vậy không thể giải thích chỉ bằng một chữ thiên phú được.

Phương diện thêu thùa, người Ma tú nương yêu tha thiết nhất chính là Nguyệt Dao rồi. Hết giờ học còn ở lại đặt tiêu chuẩn cực cao cho Nguyệt Dao, đây chính là dạy dỗ hết lực mà không đòi trả giá, không giống Uông ma ma còn có phần tiền bù nhờ dạy ngoài giờ, thế nhưng Ma tú nương lại dạy rất dụng tâm. Mà thêu phẩm Nguyệt Dao thêu ra được hiện giờ, so với Nguyệt Doanh các nàng cũng cao hơn một bậc.

Tổng hợp tất cả những thứ này, không những làm cho Nguyệt Hoàn thấy có áp lực cực lớn, mà tới cả Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng cũng bị áp lực rất nhiều. Cho nên, ba cô nương đều dốc hết sức mà học tập.

Bây giờ may mắn duy nhất là Nguyệt Dao không có học các loại tài nghệ khác chung với các nàng, bằng không lấy tư chất cùng thiên phú của Nguyệt Dao, mỗi một dạng các nàng đều phải lưu lạc đi làm nền. Đến lúc đó, nhất định các nàng sẽ bị đả kích tới không còn chút tự tin nào nữa.

Haiz, Nguyệt Hoàn u oán, nàng thật không biết Nguyệt Dao còn hiểu y lý, rốt cuộc có cái gì mà Tam cô nương không biết không.

Nguyệt Dao thấy thần thái của Nguyệt Hoàn không nhịn được cười nói: "Ta không làm đại phu, học dược lý làm cái gì. Ta chỉ nghe đại phu nói, biết trà khổ đinh có công hiệu này cho nên uống trong hè." Tuy rằng Nguyệt Dao không biết rốt cuộc là vì chuyện gì mà Nguyệt Hoàn lại đến đây, nhưng trong khoảng thời gian quan sát này có thể suy đoán ra Nguyệt Hoàn không phải người có ý đồ xấu. Đương nhiên, tri nhân tri diện bất tri tâm, xấu hay không không thể dễ dàng đưa ra đánh giá như vậy. Thế nhưng bây giờ Nguyệt Dao không muốn đối địch với Nguyệt Hoàn, bởi vì Nguyệt Dao biết rõ, Tứ muội muội đã thay đổi này vô cùng thông minh.

Có thể tưởng tượng, sau khi mất trí nhớ chỉ tốn vài ngày đã nhận biết rõ mọi người. Ban đầu lễ nghi quy củ rối tinh rối mù đến bây giờ đã có hình có dạng; thư pháp từ kiểu chữ chó cào đến bây giờ viết cũng rất tốt; thêu thùa lại càng tiến triển thần tốc.

Từ vài dấu hiệu này có thể suy đoán ra, đây là một người cực kỳ thông minh hơn nữa còn có thể chịu được cực khổ hăm hở tiến lên. Người như vậy, nếu có thể không trở mặt thì không nên trở mặt. Cũng bởi vì có ý nghĩ này, thái độ Nguyệt Dao đối xử với Nguyệt Hoàn ngược lại không quá thân thiết như trước kia.


Bỏ qua sự nghi ngờ Tam cô nương có trùng sinh hay không, trong suy nghĩ của Nguyệt Hoàn Tam cô nương vẫn là người đáng để thâm giao. Trên lý thuyết nàng có hai tỷ tỷ, thế nhưng đại cô nương luôn luôn bày vẻ chị cả mà lên mặt, người này động một chút là giảng đạo lý với người khác, khiến người ta rất nhức đầu; Nhị cô nương tự cho mình là đích nữ, không đặt một thứ nữ như nàng vào mắt. Chỉ có đường tỷ không cùng chi này, tuy rằng nhìn bề ngoài lãnh lạnh nhạt đạm cao cao không thể với tới, thế nhưng nàng nhìn ra được đây là một người tốt.

Nguyệt Dao hơi kinh ngạc: "Muội nói muội muốn mượn sách?" Nguyệt Dao phỏng đoán Nguyệt Hoàn tới đây chắc chắn là có việc, nhưng có thế nào cũng không nghĩ tới Nguyệt Hoàn đến lại là vì mượn sách.

Nguyệt Hoàn gật đầu: "Ừm, muội muốn học thêm vài thứ. Nghe di nương nói chỗ của Tam tỷ tỷ có rất nhiều sách, cho nên muốn đến mượn tạm hai quyển, không biết có thể không?" Hơn một tháng này Nguyệt Hoàn đã học được không ít chữ, nhưng điều nàng thấy cần thiết nhất lúc bây giờ là tìm hiểu đôi chút về tình trạng của xã hội này. Đi tới nơi này nàng có cảm giác rất ngổn ngang. Bởi vì nơi này có thủy tinh, xà phòng, có đồng hồ, cả bảng đo nhiệt độ cũng có nốt. Nàng đoán Anh Tông hoàng đế là người "xuyên qua", thế nhưng ở dưới sự hướng dẫn của người "xuyên không" này xã hội đã tiến bộ đến trình độ thế nào nàng lại không biết rõ ngọn nguồn. Nàng hỏi Tô di nương, thế nhưng Tô di nương chỉ là một nha hoàn, thế nên không biết gì nhiều về chuyện của thế giới bên ngoài. Mà thứ có thể lý giải những thứ này tốt nhất dĩ nhiên là trong sách vở. Xem qua sách vở còn có một chỗ tốt, đó là không làm lộ nội tình.

Nguyệt Dao cười nói: "Chuyện này có gì mà không thể. Sách vốn để dùng, chẳng qua Tứ muội muội, có đôi điều ta phải nói rõ trước, sách cho mượn đi như thế nào thì khi trả lại phải giữ nguyên thế ấy. Nếu có tổn hại, cho dù là một góc nhỏ đi nữa ta cũng sẽ không cho muội mượn sách xem nữa đâu." Lan Khê viện cất giữ tới mấy nghìn cuốn sách, mỗi một cuốn đều được giữ gìn rất tốt.

Nguyệt Hoàn nghe thấy Nguyệt Dao sảng khoái như vậy, lập tức mừng rỡ: "Tỷ yên tâm, muội sẽ giữ gìn chúng thật tốt." Vốn tưởng rằng còn phải hao phí trắc trở một phen mới có thể mượn được sách, không nghĩ lại dễ dàng như vậy. Sớm biết thế nàng đã tới mượn sách từ sớm rồi, chính mình cũng không phải phỏng đoán mù mờ cả buổi như vậy.

Nguyệt Dao dẫn Nguyệt Hoàn đến thư phòng.

Bố trí cùng kết cấu trong viện của Nguyệt Hoàn đều rất tốt, thế nhưng có một lỗi lớn, đó chính là trong viện không có thư phòng riêng. Về sau Nguyệt Hoàn thấy bất tiện mới lấy một sương phòng đổi thành thư phòng, chỉ có điều ánh sáng trong sương phòng không được tốt.

Nguyệt Hoàn đi theo Nguyệt Dao tới thư phòng, nhìn thư phòng sáng ngời rộng rãi mà ước ao, chờ khi nhìn thấy sách vở xếp kín trên giá sách, chút ao ước kia liền bay mất, ánh mắt lóe sáng.

Nguyệt Dao đã phân loại những quyển sách này, muốn tìm sách gì, cứ nhìn thư mục liền có thể tìm được một cách nhanh chóng: "Muội muốn đọc loại sách gì, thì tự mình tìm đi."

Nguyệt Hoàn tìm nửa ngày rốt cuộc tìm được rốt cuộc tìm được cuốn sách mình muốn, tiếc nuối duy nhất chính là không có bản đồ địa hình. Có bản đồ địa hình, nàng liền có thể biết lãnh thổ quốc gia và địa danh của triều đại này, như vậy nàng cũng có thể đoán được niên đại này và thời đại nàng sống. Nhưng mà lần này có thể mược được quyển sách này cũng coi như không tệ, "Cảm ơn Tam tỷ tỷ." Câu cảm ơn này, là xuất phát từ nội tâm. 

Nguyệt Dao khẽ cười nói: "Những quyển sách này đều là sách vở của Liên gia. Dùng đồ nhà sao còn phải cảm ơn." Tuy rằng phần lớn trong số sách này đều là do một tay phụ thân nàng mua về, thế nhưng quyền sở hữu lại thuộc về Liên gia, chứ không thuộc về nàng. Cho dù sau này Đình Chính có ra ở riêng, cũng không thể mang tất cả những quyển sách này đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận