Tôi vốn không thích mùa đông.
Phương Nam vào đông lúc nào cũng lạnh đến thấu xương, bởi thế nên mỗi lần ra ngoài cần phải can đảm lắm mới đi.
Ngày đó gặp phải Giang Lương Thượng, không hiểu vì lí do gì mà nội tâm tôi trào dâng lên ham muốn, rất muốn ăn bánh ngọt của tiệm Từ Ký.
Từ Ký là cửa hàng cực kỳ nổi tiếng với tuổi đời hơn trăm năm, thành phẩm cùng hương vị đều rất đỉnh, tôi là fan cuồng siêu cấp của nhà bọn họ.
Vào thời điểm đó, thuật ngữ “foodie” còn chưa được lưu hành, người quen xung quanh tôi đều gọi tôi là “Gái sành ăn”.
Tôn chỉ của tôi là: Quần áo có thể sang năm mua, bài tập về nhà có thể hoãn tới ngày cuối cùng, nhưng muốn ăn gì thì phải quất ngay và luôn!
Thế nên hôm đó, một đứa suốt ngày lười biếng như tôi phải mặc đồ kín mít, đi ra ngoài trời lạnh, đến thẳng Từ Ký rồi thuận lợi mua được bánh.
Tôi ăn một cách mãn nguyện, không ngờ trên đường đụng phải 1 chú chó nhỏ.
Tôi rất thích mấy bé động vật, từ trước đến nay chưa từng sợ chó.
Với lại chú chó này trông cũng không lớn, chắc có lẽ sẽ không chủ động công kích người khác.
Nó nhìn tôi một cách đáng thương, đôi mắt to tròn ngấn nước ngay lập tức làm tim tôi nhũn ra.
Tôi thử hỏi nó 1 câu: “Bé con, em đói không, có muốn ăn thứ gì không?”
Nó từ từ di chuyển đôi chân ngắn ngủn của mình, cũng chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, nhưng cuối cùng đánh không nổi cơn đói, tiến đền gần tôi.
“Bé con, em có nhà không, chúng ta ở đây chờ 1 lúc.
Nếu như không có ai tới tìm em thì chị đưa em về nhà nhé?” Tôi ôm nó, ngồi ở dưới gốc cây.
Tôi cố kìm nén, đưa phần bánh ngọt còn lại cho chú chó đó ăn.
Không lâu sau, 1 nam sinh xuất hiện, cậu ta vừa nhìn thấy tôi ôm cún nhỏ trong lòng thì lập tức chạy tới, muốn ôm nó đi.
Nhưng tôi mau chóng né ra, dù sao vẫn chưa xác định được cậu ta có phải chủ của bé chó đó không.
“Xin chào, Trịnh Cửu Yên, cảm ơn cậu đã chăm sóc chó của mình.
Mình có thể mang em ấy đi được không?”
“Chứng minh cậu là chủ nhân của nó đi? Còn có, sao cậu biết tên mình?” Tôi nhớ mặt cậu ta, nhưng chỉ biết chúng tôi là học sinh cùng trường, ngay cả tên cũng không rõ.
“Ừm…Cậu nghĩ cái này được chứ?” Tầm mắt cậu ta nhìn vào chú chó trong tay tôi.
Lúc này, tên nhóc đang gắng sức thoát khỏi ngực tôi, vui vẻ thè lưỡi với cậu nam sinh kia.
Tôi mỉm cười, trả bé chó cho cậu ấy.
Cậu ta cẩn thận ôm chú chó, để vào áo khoác, vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi Bone, là anh không chăm sóc tốt cho em.
Lần sau đừng chạy lung tung nữa nhé, nào, mau cảm ơn chị gái này đi”
Cảnh tượng nam sinh dịu dàng xoa đầu chú chó nhỏ trong cái ngày đông rực rỡ như thế này thật rung động lòng người, làm tôi nhìn đến ngây ngô.
Cậu ta nói với tôi rằng tên cậu ấy là Giang Lương Thượng, sở dĩ biết tôi là vì có 1 lần tôi đại diện cho trường tham gia cuộc thi viết luận, giành được giải thưởng.
Được khen trước toàn thể giáo viên và học sinh trong trường, thành ra cậu ấy vô tình nhớ rõ.
Giang Lương Thượng.
Tôi thầm lẩm nhẩm cái tên này trong lòng, không hề biết rằng từ nay, nó sẽ trở thành 1 dấu ấn in sâu vào trong lòng, mãi mãi chẳng thể xóa rời.
Tôi che dấu vẻ bối rối trong lòng, giả vờ nghiêm túc: “Không nên để lạc chú chó đó như vậy, nó dễ tin người như thế, lỡ gặp phải người xấu thì sao?”
“Được, vậy chúng ta làm bạn đi”
“Ừm”
Sau này, lúc nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên, tôi tình nguyện tin tưởng rằng đó là sự an bài của số phận.
Để tôi có thể gặp được một Giang Lương Thượng duy nhất vào cái ngày đông độc nhất vô nhị đó..