Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

[16]

Ngày trước hắn điên cuồng như thế nào, Chu Thành chỉ có thể nhớ mang máng không rõ hình dạng, tựa hồ là vào năm mười bảy mười tám, hoặc cũng có thể là năm tròn hai mươi. Nhưng thời điểm kia hắn đặt ai dưới thân mình, đều đã triệt để quên hết. Bởi vì đó là chuyện rất lâu từ trước, nhưng thật ra là do nó không trọng yếu.

Rút phân thân ra khỏi miệng Dung Khải, nhưng dù đã bắn qua một lần, lại như cũ bán cứng rắn không nhuyễn.

Dung Khải như vẫn chưa hoàn hồn, mặt mờ mịt đôi mắt long lanh.

Dục vọng chiếm lấy Dung Khải được hắn tạm thời thư hoãn, Chu Thành cuối cùng cũng lấy được một tia lý trí. Nhìn thấy Dung Khải như vậy hắn thoáng có chút không đành lòng, liền cúi xuống nhẹ nhàng nâng cậu dậy, chìa bàn tay đến trước mặt Dung Khải, ôn nhu nói: “Phun ra.”

Dung Khải hơi hơi nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc mới hiểu chuyện gì.

“Đã nuốt rồi.” Người sao Hỏa trả lời vừa thành thật vừa vô tội.

Chu Thành dở khóc dở cười, thân thủ dùng ngón cái lau đi dịch bạch bên miệng đối phương, hắn cảm giác chính mình còn muốn đè người này ra thêm lần nữa.

Dung Khải đã nguyên thần trở về thành người sao Hỏa không hiểu phong tình, dùng cổ họng đã khan tiếng la lên: “Anh nhanh! Cởi trói tay tôi ra! Tê muốn chết!”

Chu Thành thở dài, một lần nữa cầm lấy tiểu sao Hỏa xoa nắn.

Sinh vật đơn bào vĩnh viễn không thể cùng một lúc chạy hai chương trình liền lập tức quên đi hai tay mình bị trói mà bắt đầu thoải mái mà thở dốc: “Cứ như vậy… Nếu anh lộn xộn làm gì… Tôi cả đời này sẽ không tha cho anh…”

Tiểu sao Hỏa đương nhiên không bị liệt, ngược lại nhờ vào kĩ xảo âu yếm của Chu Thành mà nhanh chóng ra.

Dung Khải sau cơn cao trào liền mất đi khí lực, thực tự nhiên nằm xuống, cuộn người mình lại đặt đầu lên chân Chu Thành.

Chu Thành thất thần, kìm lòng không được mà cúi xuống hôn cậu một lần nữa.

Dung Khải lãnh lẽo đáp lại vài cái, sau thì thở không được liền giãy dụa: “Trước đem dây cởi ra đi, tay tôi đau lắm rồi!”

Chu Thành đang tràn ngập ôn nhu tự nhiên bị dội một bồn nước lạnh, ánh mắt hơi hơi hạ xuống, chớp lóe một tia khó hiểu.

Dung Khải không để ý, như cũ vặn vẹo xoay tới xoay lui: “Nhanh lên! Con mẹ nó anh bị biến thái hay sao!”


Sao mà người sao Hỏa dạng gì hắn cũng thấy khả ái hết, Chu Thành cảm thán.

“Nằm xuống.” Hôn cậu xong, Chu Thành ghé vào tai Dung Khải, nhẹ giọng thổi.

Nhiệt khí thổi vào tai, Dung Khải không tự giác co quắp một chút: “Làm chi.”

Chu Thành thản nhiên cười: “Không phải muốn tôi cởi trói cho sao?”

Dung Khải cảm thấy thật kỳ quái, nhưng nghĩ mãi không ngẫm ra cái gì quái, chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn là nghe lời hắn nằm sấp xuống.

Chu Thành cười, một lần nữa áp xuống: “Vậy mới tốt chứ.”

Dung Khải nháy mắt liền hiểu được chính mình lại bị lừa, lập tức giãy dụa, nhưng dù hiện tại đang đối lưng về phía hắn hay đối mặt đều cũng không phải là đối thủ của Chu thành, cho nên rất nhanh nhận ra tình thế, không thể động thân, ta liền mở mồm: “Đ*t mẹ nó lão tử mặc kệ!!! Anh buông ra!! Tôi muốn nói cho Phùng Nhất Lộ–“

Chu Thành hoàn toàn không nhìn, tay trực tiếp mò vào cửa huyệt.

Tiểu tiểu kia co rút nhanh, tất nhiên là chưa có dấu hiệu sẵn sang.

Tiếng chữi thề kia ngưng bặt, tựa hồ đã ý thức Chu Thành muốn làm gì, kinh hoảng đứng lên: “Buông tôi ra, Chu Thành, tôi không muốn làm….”

Trên ngón tay còn vương lại dịch của Dung Khải, Chu Thành một bên thử thăm dò bên tróng, một bên thấp giọng dụ dỗ: “Thả lỏng, ban đầu sẽ đau, qua đi liền thích…”

“Không cần, tôi nhất định sẽ chết…” Dung Khải không biết đang nghĩ cái gì, trong thanh âm mang theo tiếng nức nở.

“Nhiều năm qua tôi bị đè vẫn còn sống nhăn đây.” Chu Thành nói cho có lệ, xem xét một chút thì đâm vào một ngón tay!

“A a a—“ Dung Khải kêu thê thảm, điều này làm Chu Thành nghĩ rằng mình không phải đang chuẩn bị làm tình mà là đang giết heo.

Tiếng thét kéo dài, Chu Thành cảm thấy thật khó chịu, đơn giản đem ngón tay từ dưới đưa lên muốn chọt thẳng vào miệng Dung Khải.

Dung Khải muốn cắn, nhưng vì động tác Chu Thành rất hung ác, cậu không cắn kịp, chỉ có thể tùy ý hắn nghịch.


Thừa dịp ngón tay ướt nước miếng Dung Khải, Chu Thành lần này trở về phía dưới đưa vào hai ngón tay, Dung Khải không còn dám hét, như đã mất hết khí lực, đem mặt chôn vào gối đầu dồn dập hô hấp.

“Đúng rồi,” Chu Thành trừu động ngón tay, từng chút một khai thác, chờ đợi nơi đó mềm mại hơn, “Thả lỏng một chút, ngoan.”

Dung Khải gian nan quay đầu, trừng mắt nhìn Chu Thành, thật ủy khuất nói: “Đến vuốt vuốt tôi.”

Chu Thành cảm giác người mình như bị thiêu cháy, như lúc nãy đã bị ai tưới xăng rồi châm lửa vào.

Hắn cúi người ngậm lấy môi Dung Khải, dùng mọi ôn nhu mình có mà đối đãi người ta.

Thịt nộn bao vây ngón tay hắn trong nụ hôn nay đã trầm tĩnh lại, như cũ vẫn căng chặt, nhưng không chống cự.

Chu Thành rút ngón tay, cầm lấy phân thân mình, vừa thong thả vừa kiên định đưa vào tiểu huyệt kia.

Dung Khải đau đến giật bắn lên, Chu Thành lại cảm thấy đường cong lưng cậu trông thật đẹp.

Rốt cuộc, Chu Thành đưa vào toàn bộ, ghé vào Dung Khải cả người đang chịu đựng mà bất động, hắn trước đem tay tìm đến phía trước người sao Hỏa mà khởi động.

Rất nhanh, tiểu người sao Hỏa lại hồi phục sức chiến đấu, còn Dung Khải thì thở dốc hỗn loạn đang chiềm đắm trong tình dục, Chu Thành xem xét đúng thời cơ thì chậm rãi rút ra một nửa xong thúc vào tận cùng!

Dung Khải ngao một tiếng thật lớn, theo bản năng lại muốn giãy ra, Chu Thành đem cái người đang loạn thất bát tao kêu to ấn vào gối đầu, này thì la lối!

Dung Khải muốn kêu, nhưng tai mắt mũi miệng đều bị gắt gao chôn chặt trong gối, phát không ra tiếng. Cậu cảm giác như mình là con thuyền nhỏ nhoi, bị sóng gió đánh một cái, tanh-nát. Cậu chỉ thấy đau, dù rằng đau đớn vẫn còn cảm thấy được gì đó, cậu chỉ mong Chu Thành mau ngừng lại, nhưng dù có hi vọng hay không thì nhịp điệu sau lưng vẫn tiến tới đều đều.

Cậu sợ, rất sợ.

Chu Thành không biết tâm tư Dung Khải, hắn chỉ thấy mình như bước vào thiên đường, mà tại thiên đường này hắn lại là Thượng Đế, hết thảy nhận không ra người mang dục vọng đều có thể từ bỏ mọi thâm tình, đối với người đang nằm dưới thân mình này, không cần cố kỵ, không cần đau lòng, chỉ cần có thể làm chính mình sảng khoái là đã xong.

Rốt cuộc, Chu Thành cũng đã đến giới hạn, hắn đã quên mất khi quên xử lí thì mọi chuyện sẽ xấu như thế nào mà trực tiếp bắn ở trong Dung Khải.


Đến bây giờ hắn mới chú ý được dây trói trên tay Dung Khải không biết khi nào đã được mở, nhưng người sao Hỏa lại không nhân cơ hội phản kháng, mà chỉ để chính mình hành hạ. Chu Thành rút phân thân mình ra, người sao Hỏa thực tự nhiên ân một tiếng, sau đó thì run run tay, từ phía sau cậu nhìn lại, tiểu mông hơi hơi động đậy, theo từng run rẩy mà nảy lên nhè nhẹ. Chu Thành tuyệt đối tin tưởng người này đã đắm chìm trong thế giới kia, còn về phần mình đã bắn hay chưa, thì không còn quan trọng nữa.

Dù bị cậu vô tư đánh bại liền khiến Chu Thành lâm vào một loại cảm xúc khác, ngày trước hắn suy nghĩ cảm giác yêu thích người khác là thế nào, bây giờ mình lại bắt đầu thật sự yêu thích người khác, quả là vi diệu.

Nâng tay đẩy cậu qua một bên, Chu Thành đặt móng vuốt mình trảo qua tiểu người sao Hỏa kia hành động.

Dung Khải mờ mịt nhìn hắn, tràn đầy khó hiểu.

Chu Thành không nói gì, trực tiếp cúi đầu đem tiểu người sao hỏa bán nhuyễn ngậm vào miệng.

Dung Khải thở dốc vì kinh ngạc, theo bản năng bắt lấy tóc Chu Thành.

Chu Thành bị phiền đến chết, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể ra sức khiêu khích miệng tiểu gia hỏa, khi thì khẽ liếm ngay đỉnh, khi thì toàn bộ ngậm vào, rốt cuộc Dung Khải một tiếng kêu to, tiểu người sao Hỏa nộp vũ khí đầu hàng đầu hàng.

Chu Thành từ trên đầu giường rút ra giấy vệ sinh, đem thứ trong miệng phun toàn bộ, chỉ thấy Dung Khải ngửa mặt, ánh mặt nhìn trần nhà, ngực theo tiếng thở dốc mà phập phồng.

“Thích sao?” Chu Thành rất ít khi làm chuyện gì dư thừa, nhưng khi đối mặt với Dung Khải, hắn chỉ mong đối phương phản ứng với mình một tiếng.

Người trên giường vẫn chưa thở đều đáp lại một cái không do dự: “Lúc đầu đau muốn chết, đến sau thì rất thích…”

Tiểu gia hỏa này thực không biết cái gì gọi là xấu hổ ngượng ngùng, nhưng chẳng hiểu vì sao Chu Thành lại có cảm giác sinh vật này lại có sức quyến rũ thực đặc biệt, làm hắn mê muội từ trong ra ngoài.

“Anh vừa quên mất chuyện gì sao?” Tư duy siêu việt của ai đó đã trở về.

Chu Thành nheo mắt, cẩn thận nghĩ nghĩ… Rửa sạch thứ còn ở trong kia? Không, Dung Khải sao biết chuyện này được, có thì cũng chỉ tự mình đứng dậy tự lau chùi. Tỏ tình? Này càng không có khả năng, trăm phần trăm hắn dám cá bây giờ mình phát biểu câu tôi thích cậu thì sẽ bị đáp trả tàn nhẫn anh cút đi cho tôi! Là chuyện gì a.. Rõ ràng là không cùng một hành tinh thật khó câu thông mà..

Chu Thành vẫn chưa suy nghĩ được đầu heo gì thì đáp án đã bị công bố–

“Ôm một cái.” Người sao Hỏa vươn tay, thực tự nhiên yêu cầu.

Chu Thành không chút do dự ôm lấy cậu, đem đối phương trói vào lồng ngực. Hắn cảm thấy tâm mình như một hồ nước lặng mùa xuân, vừa ấm áp vừa tươi đẹp.

Dung Thành thỏa mãn ôm lấy Chu Thành, nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng thấy mỏi mệt.

Chu Thành vỗ nhẹ mặt cậu, thấp giọng nói: “Tắm rửa xong ngủ tiếp.”

Dung Khải sống chết không chịu mở mắt, chỉ mơ hồ lẩm bẩm: “Mệt chết, mai tính đi…”


Chu Thành dở khóc dở cười, hiện tại chỉ ới chạng vạng, kết quả người này cứ cà nhây cà nhây đến thẳng ngày mai.

“Chừng nào tôi ngủ anh mới được đi…” Người sao Hỏa lại dặn.

Chu Thành thấy mình không được tự nhiên, không phải đối với Dung Khải muốn ngủ tỏ ra làm tiểu manh thú, mà là: “Vì cái gì cậu nghĩ tôi muốn đi?”

“Anh không phải muốn trở về thăm chị sao…”

Yêu, người sao Hỏa lần này còn biết suy nghĩ cho người khác nha.

Chu Thành không tin: “Không cần, nàng còn có chồng chăm sóc mà.”

Qủa nhiên, Dung Khải mở to mắt, mặt đầy buồn bực: “Tôi bây giờ đầu óc còn không được rõ ràng, có thể cùng anh làm cái này cái nọ, nhưng đợi ngày mai sáng sớm ngủ dậy, phát hiện còn cùng với anh trên một cái giường, chắc sẽ lại lên cơn…”

Hồ nước tĩnh lặng vừa đẹp vừa xinh kia, bị một trận liền đóng băng.

“Vậy thôi cậu mau ngủ đi nhé,” Chu Thành cười cười, buông Dung Khải, đồng thời tránh đi ai đó đang quyến luyến không muốn buông tay, mặc quần áo, “Tôi đi sớm để còn bảo toàn tính mạng.”

Dung Khải ngơ ngơ, không biết Chu Thành vì cái gì bỗng dưng lại sinh khí. Hẳn là sinh khí đi, tuy rằng cậu không xác định được, chỉ có cảm giác mơ hồ như vậy mà thôi,

Hay là đã bày tỏ sai, Dung Khải nghĩ, nhưng cậu chưa bao giờ trải qua sự tình này, cũng không biết ăn nói, muốn làm êm tai Chu Thành bây giờ lại thành như vậy, làm sao để khiến người ta cao hứng, cậu có cảm giác việc này so với toán học còn khó hơn.

Chu Thành đã ăn mặc chỉnh tề, Dung Khải theo bản năng muốn giữ hắn lại, nhưng lời đến miệng lại biến thành: “Chuyện này anh không thể nói cho Phùng Nhất Lộ biết.”

Chu Thành ung dung nhìn qua, tựa phi tựa tiếu: “Là chuyện ăn gian nhà cửa hay tại căn nhà này làm chuyện bậy nha?”

Dung Khải đã sớm quên chuyện cậu ăn gian này nọ, bây giờ được nhắc nhở, phải nói: “Cả hai đều không được.”

Trả lời cậu không phải Chu Thành, mà là tiếng đóng cửa bực bội. Lực đạo Chu Thành không lớn, nhưng lại sạch sẽ lưu loát.

Dung Khải nằm dưới bóng đèn chiếu sáng chói mắt kia, bỗng nhiên cảm thấy mình thực cô đơn.

Tiểu tử Chu Thành ngây thơ kia dám ghi thù người khác, cậu nghĩ thầm, không thì tự nhiên sao lại lên cơn như vậy chứ.

Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ lại đánh tới, người sao Hỏa đối với Chu Thành nãy giờ oán thầm cũng mơ mơ màng màng suy nghĩ— Biết thế trước kia trong ngục không nên độc miệng với anh ta… ­­­

Hết chương 102. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận