Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Vợ Kim Đại Phúc là một người phụ nữ rất khó quên, nếu đi trên phố, chắc chắn sẽ cực kỳ hút mắt nhân dân. Miêu tả vậy có lẽ vẫn chưa đủ cụ thể, thôi thì đổi cách nói —- Chị và Kim Đại Phúc là một cặp, là trời sinh một đôi. Theo như tôi thấy, vợ anh Kim cao hơn mét bảy, thân thể đẫy đà, lại còn khá cường tráng. Mặt mũi bình thường, nhưng khí phách vô cùng, nhan sắc mộc mạc, hoàn toàn chẳng để tâm đến làn da thô ráp và nếp nhăn nơi khóe mắt.

Hai người hẳn là đang bàn chuyện về đứa con, bởi vì Kim Đại Phúc nói “Phải học bù năm nhất sớm một chút”, sau đó là một bài quy hoạch giáo dục dài loằng ngoằng, từ tiểu học đến trung học, rồi từ trung học lên đại học, thậm chí còn cả chuyện hướng nghiệp tương lai.

Đây là lần đầu tiên tôi ý thức được Kim Đại Phúc không chỉ là một tên lưu manh cục súc, một phạm nhân, một gã hay gắt gỏng, một gã bisexual, mà còn là một người cha. Hóa ra kiểu người như gã không cần học tập bồi dưỡng hoặc cố gắng dung nhập gì cả, hoàn toàn có thể tự thân vận động.

Nếu Kim Đại Phúc không phải vào đây, tôi nghĩ, ngoài kia sẽ có thêm một gia đình hạnh phúc.

Chu Thành vẫn đang nói chuyện với chị gái, giọng điệu không cao không thấp, thản nhiên mà chầm chậm, không có gì khác với ngày thường. Tôi bất giác hơi ác tâm, muốn mò tìm cho bằng được khe nứt trên bức tường điềm đạm của hắn, nhưng thực sự không có. Chu Thành vẫn chăm chú nhìn người phụ nữ gầy yếu bên ngoài vách thủy tinh, thỉnh thoảng nhíu mày, nhưng phần lớn thời gian chỉ lẳng lặng mỉm cười, đôi khi cũng bật ra một đôi câu nghe như làm nũng “Chị tha cho em đi mà”, đến nỗi cả đầu lẫn chân tôi cứ tê tê.

“Sao mày cứ giữ mãi cái thói này thế, tọc mạch cho lắm vào, nghển nữa không sợ đứt cổ à?” Thấy tôi mất hồn, ông già bị bỏ quên rất không vui.

Tôi ngượng ngùng không hóng chuyện nữa, thở dài với ổng, “Thôi, chẳng dám hi vọng ông hiểu cái gì gọi là tình thú.”

Ông già có vẻ muốn đập vách thủy tinh để bóp cổ tôi.

Vẫn còn tinh thần lắm, tôi đánh giá, nghĩ thầm cũng không tệ.

Ông già tới sớm, nên thời gian thăm tù cũng chấm dứt sớm, Chu Thành và Kim Đại Phúc vẫn đang tiếp tục, tôi mới đi ngang Tiểu Phong Tử trên đường về —- Bạn học của cậu ta cũng đến, vì thế phòng Mười bảy chỉ còn một mình Hoa Hoa ngồi trên cửa sổ.

Nghe tiếng mở cửa, cậu quay đầu lại, nhìn thấy tôi, cậu chớp mắt, như thể đang nói, về rồi à.

“Thực ra tôi muốn hỏi từ lâu, cậu ngồi chỗ đó không thấy cộm à?” Nói xong, tôi cầm giấy bút trên mặt bàn, mang đến cho cậu.

Hoa Hoa nhận giấy bút, viết: Không sao.

Dạo này chúng tôi thường trao đổi như thế, đương nhiên chỉ trong phạm vi nhà giam, còn lúc làm việc hoặc hóng mát, tôi chỉ đành nhìn ngôn ngữ thân thể để phỏng đoán ý của cậu.

“Lúc nào cậu cũng nhìn ra ngoài, nhìn cái gì thế?”

Hoa Hoa ngẩn ngơ cầm tờ giấy trong tay mãi, cuối cùng mới hạ bút viết từng chữ: Chim, bay.

Tôi há miệng, 囧 ước chừng hai phút, sau đó hạ giọng khuyên nhủ, “Văn chương là độc quyền của Thư Ngốc Tử, không hợp với cậu đâu.”

Hoa Hoa không để ý câu đùa của tôi, tiếp tục viết lên giấy: Chúng, tự do.

Hai chữ cuối cùng làm mắt tôi đau nhói.

Hai năm trước, nếu có người nói với tôi sinh mệnh đáng quý lắm, trước khi hắn kịp lải nhải thêm về tình yêu tình bạn, tôi sẽ đuổi hắn lên sao Hỏa. Tôi ghét nhất là những thằng lập dị, giả vờ giả vịt rên rỉ chuyện đời chuyện tình, cứ dính vào những kẻ như thế là tôi chịu không nổi, mẫn cảm hơn cả penicillin. Nhưng còn bây giờ, chính tôi cũng sắp biến thành thần kinh như vậy. Có lẽ phải trải qua đau khổ mới biết đau khổ như thế nào, hoặc cũng có lẽ tổn thương tinh thần mà cái nhà tù này gây ra cho tôi khó lòng hồi phục, tóm lại, bây giờ mục tiêu lớn nhất của tôi chính là được ra tù, nếu đột nhiên có người nói với tôi, anh bạn không ra được, anh bạn phải sống ở đây tới hết đời, có lẽ tôi thật sự sẽ chết, chết kiểu nào cũng được.

“Hối hận vì đâm nhát dao kia sao?” Tôi biết, nhưng vẫn hỏi.

Hoa Hoa không viết chữ, chỉ bình tĩnh nhìn tôi thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi gượng cười, “Tôi cũng hối hận vì trộm chiếc xe đó, tuy rằng nó đẹp trai hơn cả Beckham.”

Khóe miệng Hoa Hoa giật nhẹ, cậu chớp mắt. Không chú ý sẽ không nhận ra, chỉ có một mình tôi hiểu, đây là “Nụ cười” đặc biệt của Hoa nhi.

Nhưng tôi không thích như thế, bởi vì nụ cười đó vẫn quá kín đáo! Đã gọi là cười, thì mỉm cười, cười to, cười ngây ngô hay cười hềnh hệch cũng được, miễn là phải khiến người khác muốn cười theo, đó mới là ý nghĩa của nụ cười chân chính, nếu không làm được thế thì cứ lạnh mặt còn hơn.

Trong khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra, hóa ra mình chưa bao giờ nhìn thấy Hoa Hoa thực sự thoải mái mà cười, từ lúc tôi vào tù đến nay, cái đm suốt năm trăm ba mươi ba ngày trời! Chẳng lẽ dây thần kinh cười héo rồi sao?!

Ặc, giá mà có loại dây thần kinh đó thật…

“Hoa nhi, để tôi kể chuyện cười cho cậu nhé.” Sứ mệnh bừng sáng dẫn đường cho tôi.

Không mất kiên nhẫn, Hoa Hoa rất tử tế quay sang nhìn tôi, ung dung chờ đợi.

Ít đọc sách đúng là quá dở, tôi lục lọi nát óc mới nhớ ra được mấy chuyện cười —-

“Rồi, một con chim bị trúng đạn, nhưng nó vẫn có thể bay lên bầu trời, biết tại sao không?”

Hoa Hoa lập tức lắc đầu.

Tôi lé mắt lườm cậu, ra vẻ khinh bỉ, “Cậu không động não chút được à?”

Hoa Hoa nhíu mày, rất nghiêm túc suy tư.

Tôi thảnh thơi nhàn nhã chờ mấy phút, xong xuôi mới vỗ vai Hoa Hoa, “Bởi vì, nó rất kiên cường…”

Hoa Hoa nghiêm túc viết lên giấy: Sau đó thì sao?

Tôi vịn tường…

Được rồi, chuyện cười kiểu này không được, đổi cái khác.

“Tiếp, một đám kiến trèo lên lưng voi, nhưng đều bị hất xuống dưới, chỉ có một con kiến cố sức bám lấy cổ voi, đồng bọn dưới đất kêu lên, bóp chết nó, bóp chết nó, Tiểu Dạng, bóp cổ nó đi!”

Tôi biểu diễn hết mình, một người đóng N vai, cả lời thoại cũng lồng tiếng luôn, cuối cùng Hoa Hoa mới cong cong khóe miệng.

Cong hơn lúc nãy.

Tốt, thành công một nửa, tôi cố gắng không ngừng, “Tiếp, một du khách đi du lịch Đông Bắc vào mùa đông, lúc dùng bữa trong khách sạn, hắn gọi bia, phục vụ hỏi hắn muốn bia bình thường hay bia đông lạnh, hắn hỏi có gì khác nhau, phục vụ đáp, bia đông lạnh thì ấm hơn một chút.”

Hoa Hoa ngẩn người, lẳng lặng nhìn tôi hơn nửa ngày, sau đó đột nhiên nở nụ cười, nụ cười không thể thật hơn được nữa.

Tôi quá bất ngờ, không kịp đề phòng, khuôn mặt rạng rỡ và hàm răng trắng bóng làm tôi lóa mắt.

Thực ra tôi vẫn chưa tung đòn sát thủ, câu chuyện về một đôi vợ chồng già đi chụp ảnh, nhiếp ảnh gia hỏi, ngài muốn sáng* toàn thân hay sáng nửa thân? Ông cụ ngại ngùng nói, tôi thế nào cũng được, nhưng cho bà nhà giữ lại cái quần xì được không? Chuyện này tôi không kể, hàng tốt đâu thể khoe ra hết một lúc, phải để dành lại chứ? (*Ánh sáng – tiếng Trung là quang – đồng âm với khỏa thân)

Hoa Hoa cười làm tôi vui vẻ hẳn lên, tôi bất giác giơ tay sờ sờ đầu cậu, sờ chưa đủ, tôi lại vỗ vỗ hai cái, “Thế có phải ngoan không, bé ngoan bé ngoan, ha ha…”

Hoa Hoa không cười, tuy khóe miệng vẫn cong cong, nhưng cậu không cười nữa, chỉ ngơ ngác nhìn tôi, mắt cũng không chớp.

Tôi sực tỉnh, vội vàng rút tay về, ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi nha, quên mất đầu cậu là bất khả xâm phạm.”

Hoa Hoa không có biểu cảm gì, chỉ nắm lấy tay tôi, đặt lại lên đầu mình.

Lần này đến lượt tôi ngẩn người.

Những sợi tóc ngắn ngủn đâm vào lòng bàn tay ngưa ngứa, tê tê.

Tôi thử sờ thêm vài lần nữa, Hoa Hoa ngoan ngoãn không nhúc nhích, dù vẻ mặt cậu hơi miễn cưỡng.

Một làn hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới trái tim, không rõ tay tôi ấm áp, hay đỉnh đầu cậu mới ấm áp.

Tôi nghe thấy tiếng Phùng Nhất Lộ nói, “Từ nay anh sẽ là anh của em.” Nói rõ từng lời, cực kỳ rành mạch.

Tôi thấy Hoa Hoa lập tức nghiêng đầu tránh, nếu có lồng tiếng, nhất định sẽ là một tiếng “Xì” đầy khinh bỉ.

Nhưng tôi toét miệng cười, mỹ mãn vô cùng.Cuối năm, liên hoan lại đến. Đúng như Vương bát đản nói, nhà tù Phủ Sơn liên tục nghênh đón và tiễn bước hết đám này tới đám khác, chỉ riêng cảnh ngục và đại hội cuối năm là mãi mãi duy trì.

Liên hoan năm ngoái tôi chỉ là người mới, tiếng nói chẳng có trọng lượng, nên sáng kiến diễn tiểu phẩm bị bóp chết từ trong nôi. Nhưng năm nay thì khác, tôi đã trở thành một phần tử hết sức quan trọng của phòng Mười bảy, lý tưởng của tôi là chỉ đạo và dẫn dắt mọi người tiến tới vinh quang…

“Cậu muốn làm gì thì làm, bọn tôi đứng xem là được.” Tùy tiện ngắt lời người khác là thói quen của Kim Đại Phúc, nhưng tần suất gã ngắt lời tôi đã nhiều không thể tưởng…

“Biểu diễn còn được cộng điểm, ngớ ngẩn mới bỏ qua.” Mặc dù Tiểu Phong Tử có thể mồm mép cãi lại, nhưng tôi tin chắc lần này cậu ta cãi thua. Ừ, tin chắc!

Thống nhất ý kiến xong, phần còn lại là nội dung tiết mục, vì thất bại lần trước, tôi luôn ôm hoài niệm với tiểu phẩm, nhưng để tránh giẫm lên vết xe đổ, tôi đành cắn răng đưa ra thêm vài sự lựa chọn, “Võ thuật, ảo thuật, vũ đạo, mọi người chọn cái gì?”

Kim Đại Phúc (-_-|||), Chu Thành đỡ trán, Tiểu Phong Tử thì lại rất tích cực, “Đồng ca cũng được đấy chứ!”

Vấn đề là trong số các lựa chọn có cái này sao?!

Tất nhiên tôi biết ca hát là đơn giản nhất, nhưng phải nghĩ đến Hoa Hoa chứ, đâu thể nào bỏ cậu một mình trong khi phòng Mười bảy ai cũng được cộng điểm! Đương nhiên cậu cũng có thể lên hát nhép, dù sao mấy khu nhà giam khác cũng chẳng biết gì —– Miễn là cậu chịu được ánh mắt khinh bỉ của quần chúng khu số Hai.

“Đừng nghĩ nữa, anh đang lo Tên câm không hát được chứ gì,” Dung Khải ngáp một cái, “Cứ để nó làm chỉ huy là xong.”

Tôi trố mắt, yoshi! Đúng là ý kiến hay!!

Đầu óc Tiểu Phong Tử có thể mang ra làm động cơ ô tô rồi đó, vận tốc quay không phải bình thường nha!

Kế hoạch đồng ca được cả phòng Mười bảy giơ tay biểu quyết, toàn bộ phiếu thông qua, buổi tối ngày hôm sau, Chu Thành đến phòng đọc sách mượn về cuốn “100 bài hồng ca kinh điển”, kết quả là, danh mục lại làm chúng tôi nhức óc —- (Hồng ca — Tương tự ca khúc cách mạng)

“Hoàng Hà đại hợp xướng, rất khí phách!” Tôi chẳng thèm giở sách, trong đầu chỉ có tiếng Hoàng Hà cuồn cuộn.

Tiểu Phong Tử lắc đầu quầy quậy, “Anh tưởng chúng ta đi thi hát à? Cá mười đồng, chọn bài này thế nào cũng rối tung cả lên!”

“Thế thì, Du kích ca!” Kim Đại Phúc cũng cho ý kiến, sột soạt lật sách.

Tiểu Phong Tử chịu không nổi, “Thật đúng là chẳng thể hi vọng anh biết suy luận một tí, Hoàng Hà đại hợp xướng rối thì chẳng lẽ bài này không rối? Không tìm được bài nào khả thi hơn à?”

Chu Thành ngồi trong góc, không nhanh không chậm buông một câu, “Bài ca hai chú bé chăn bò.” Nói xong còn sợ chúng tôi chưa nhớ ra, bèn ngân nga luôn, “Bò đang ăn cỏ trên triền núi ~~ Em biết tìm bò ở đâu ~~”

Tiểu Phong Tử trông như sắp phát điên.

Tôi mím môi cố tỏ vẻ không buồn cười, nhưng thực sự quá khó.

Hoa Hoa quay đầu, làm bộ nhìn ra cửa sổ, đề phòng hàm răng trắng bóng tiết lộ thiên cơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui