Chưa tới hai ngày, thông tin được công bố, quả nhiên đúng như Tiểu Phong Tử nói, mỗi khu cử ra hai đội. Nhưng cử ra kiểu gì thì lại là cả một vấn đề. Cơ hội được cộng điểm, chẳng ai muốn bỏ qua, dù có phải học thuộc lòng cả một quyển đề cương đi nữa.
Tiểu Phong Tử lại cho bọn tôi một bản, tôi cầm tập giấy không dày nhưng chắc chắn không mỏng kia, xúc động, hóa ra Đảng ta còn có nhiều tri thức cần phải học thế này. Nhiệm vụ kế tiếp là phải thuộc lòng, học đêm học ngày. Hồi trước tôi đã bao giờ gian khổ thế này chưa? Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng mãi chẳng nhớ được gì.
Mấy thằng to xác ngồi học bài dưới ánh trăng chẳng phải cảnh đẹp mỹ miều gì, hơn nữa đối với đương sự, chuyện này còn cực kỳ đau đớn.
Chu Thành và Tiểu Phong Tử thì khỏe re, dù sao cũng là phần tử trí thức, đọc một lát lẩm nhẩm một lát, rất ra dáng tú tài; Hoa Hoa thì mù tịt, cũng không ai để tâm đến cậu, nên cậu im lặng cầm sách lật soàn soạt, từng tờ từng tờ nối tiếp nhau, như thể lật đến cuối là nhiệm vụ hoàn thành; vì thế thảm nhất chính là tôi và Kim Đại Phúc, dòng nào dòng nấy nhìn như thiên thư, tách ra đọc từng chữ thì hiểu, nhưng gộp vào với nhau lại chẳng hiểu gì, đọc được hai câu thì ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt giàn giụa.
“Đảng ta sửa chữa sai lầm tả khuynh của Vương Minh như thế nào… Mẹ nhà nó cái này ai mà biết! Vương Minh là ai? Tả khuynh là cái gì?” (Vương Minh do được Quốc tế Cộng sản và Liên Xô ủng hộ dần trở thành lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc năm 1931. Các lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc dần bị mất chức hoặc tiếm quyền. Do sự lãnh đạo sai lầm của chủ nghĩa giáo điều “tả” khuynh của Vương Minh, Hồng quân trung ương chưa thể đánh bại được cuộc “vây tiễu” thứ 5 của quân Quốc dân đảng, buộc phải rút về khu căn cứ. Đêm ngày 10 tháng 10 năm 1934, Trung ương đảng cộng sản Trung Quốc, quân uỷ trung ương, Quân đoàn 5 quân đoàn chủ lực Hồng quân, cơ quan quân uỷ và 8, 6 vạn bộ đội trực thuộc đã thực hiện một cuộc di chuyển lớn chiến lược, còn được gọi là cuộc vạn lý trường chinh.)
“Trong lịch sử, Quốc Cộng hợp tác mấy lần… Quốc – Cộng hợp tác với nhau rồi à?” (Quốc Cộng hợp tác (tiếng Trung: 國共合作) chỉ sự liên minh giữa Trung Hoa Quốc Dân Đảng và Trung Quốc Cộng Sản Đảng trong các thời kỳ 1924-1927 và 1937-1945.)
“Trường chinh là chiến lược dời đi lần thứ mấy sau khi Đảng ta thất bại bao vây tiễu trừ địch… Trời ơi cứu con với!!!!”
…
Một tuần sau, vòng loại tuyển chọn đại diện khu số Hai được cử hành đúng như đã định.
Tôi và Kim Đại Phúc suýt nữa ôm đầu khóc rống, tâm tình phức tạp người ngoài khó có thể hình dung.
Đấu trường dựng luôn trong phòng sinh hoạt chung, tổng cộng có mười hai đội đăng ký tham gia, vì chẳng có quy định cụ thể gì, nên Vương bát đản lười biếng ban cái luật rất kinh khủng —- Mười hai đội hỗn chiến. Cụ thể, tổng cộng có một trăm câu vấn đáp, mười hai đội cùng giành quyền trả lời, ai nhanh thì được, trả lời đúng cộng một điểm, trả lời sai trừ một điểm, cuối cùng, hai đội điểm cao nhất sẽ đại diện cho khu số Hai, tiến vào vòng thi chính thức.
Thực ra tôi chẳng có hứng lắm với phần thi đấu, vì đằng nào người trả lời cũng sẽ là Tiểu Phong Tử hoặc Thư Ngốc Tử, ba tên còn lại chúng tôi chỉ ngồi đây cho đủ số, mà hơn hết, tôi thấy đạo cụ dùng để tranh giành trả lời cũng rất thú vị.
Một chiếc đũa, một cái bát, Du Khinh Chu không phải khá có tài, mà là cực kỳ có tài.
Đinh —-
Nghe sao mà du dương.
“Phùng Nhất Lộ, nếu còn mó máy, tôi sẽ truất quyền dự thi của phòng Mười bảy.”
“…” Tôi chỉ gõ bát chứ có gõ cái mai rùa của Vương bát đản đâu!
Du Khinh Chu khẽ nhướn mày, như thể nghe được tiếng lòng tôi.
Tôi im lặng quay mặt sang, giả vờ vô tội.
Mười phút trước khi thi, phòng sinh hoạt chung chật kín chỗ. Sáu mươi người dự thi chia thành bốn tổ, lần lượt ngồi quanh ba mặt phòng, mặt còn lại là khán giả, chú ý, là khán giả bị bắt đến xem, nên ai cũng gục đầu, ngán ngẩm, ngái ngủ.
Du Khinh Chu ngồi ngay chính giữa, mười phút trước khi thi, tên khốn sung sướng cầm xấp đề bài, ngáp ngáp.
“Tôi và tên kia phụ trách trả lời.” Tiểu Phong Tử không vui chỉ chỉ Chu Thành, thấp giọng bố trí chiến lược, “Các anh ngồi im đó, đừng có phát biểu lung tung gì hết. Đương nhiên, nếu có câu nào bọn tôi không trả lời được mà các anh nắm chắc thì cứ lên tiếng. Nhớ kỹ, phải nắm chắc trăm phần trăm thì mới được lên tiếng, hiểu chưa?”
Tôi rất khó chịu vì bị khinh bỉ, nhưng nghe thấy Kim Đại Phúc chẳng những không giận mà còn xung phong nhận việc “Tôi gõ bát”, tôi lại rất khó chịu quay sang khinh bỉ gã.
Nhưng Dung Khải lại rất lưu tâm, “Gõ thì gõ, nhưng chỉ được ba mươi câu đầu.”
Kim Đại Phúc ngờ vực, “Tại sao?”
“Ba mươi câu đầu, anh cướp được quyền mà có đáp sai thì cùng lắm chúng ta cũng chỉ về 0 điểm, hơn nữa xác suất mấy đội khác gõ bát tính ra cũng rất nhỏ thôi, tất nhiên, nếu anh chậm chạp chẳng kiếm được câu nào, thì chắc cũng có đội giành luôn được ba mươi điểm đó.”
“…”
Nếu không có Chu Thành lôi kéo, tôi phỏng chừng trận đấu còn chưa bắt đầu thì Dung Khải đã bị chấn thương mà rút lui.
Du Khinh Chu tuýt còi một cái, trận đấu chính thức bắt đầu. Phép khích tướng của Tiểu Phong Tử rất hiệu quả, Kim Đại Phúc liên tục cướp được năm cơ hội, tốc độ gõ bát cực nhanh, đến nỗi Du Khinh Chu không thể không lôi thẻ vàng ra —- Bát là của nhà giam, cảm phiền bảo vệ của công.
Tiểu Phong Tử và Chu Thành quả không làm ai thất vọng, chính xác ra thì hầu hết câu trả lời đều do Tiểu Phong Tử đáp, thỉnh thoảng có gì không chắc chắn, cậu ta mới chịu nhìn về phía Chu Thành. Cứ thế hơn ba mươi lượt, Kim Đại Phúc cướp được mười bốn lần, thoạt nhìn có vẻ không nhiều, nhưng xét trên tổng số mười hai đội cùng cướp, thì không ai không kính cẩn ngả mũ khâm phục tốc độ nhanh như chớp giật của gã. Đương nhiên một phần cũng do sách lược của Tiểu Phong Tử, còn lại là do các đội khác còn khá băn khoăn, sợ đáp sai bị trừ điểm. Nói đến sách lược, tôi lại không thể không ngợi khen cái đầu của Tiểu Phong Tử, đầu thì ai cũng có, nhưng đến khi cần mới biết ai lợi hại hơn ai. Mười bốn câu đáp đúng mười hai câu, mà thời gian học thuộc của bọn tôi như nhau, cậu ta đúng là mũi nhọn điển hình!
Tục ngữ nói tám tuổi đã thông minh, trước ba mươi sẽ thành tài, sau đó trận đấu mất đi tính hồi hộp, cuối cùng phòng Mười bảy đứng nhất, cùng phòng Sáu dắt tay nhau đại diện khu số Hai, tiến vào vòng thi chính thức.
“Cái đm cậu đúng là nhân tài không được trọng dụng!” Trên đường về, tôi hưng phấn vỗ đầu Tiểu Phong Tử, giống như ông bố vừa được người ngoài khen, con nhà anh vĩ đại thế.
Tiểu Phong Tử chẳng buồn khiêm tốn, nghênh ngang lườm tôi một cái, “Giờ anh mới biết à?”
Người có công, nói gì tôi cũng tha thứ.
Vương bát đản đưa chúng tôi về nhà giam lại không nghĩ thế, “Đừng đắc ý vội, hôm qua tôi gặp các đội ở mấy khu khác rồi, không thiếu kẻ lợi hại đâu.”
Tôi cho rằng gã đang dùng hạ sách đả kích tâm lý, nhưng tôi không lên tiếng, chỉ có người nào chán sống mới đi tranh cãi với quản giáo, còn tôi thì vẫn yêu thương tính mạng mình lắm.
Cả buổi tối Hoa Hoa đều rất lặng lẽ, lúc thi cũng thế, bây giờ cũng thế. Tôi nhích lại, huých huých bả vai cậu, “Nè, nghĩ gì đó?”
Hoa Hoa liếc tôi một cái, rất nhanh, sau đó tiếp tục giữ cái mặt vô cảm đi về phía trước.
Tôi nhíu mày, “Thắng trận mà em không vui à?”
Hoa Hoa dừng lại, chậm rãi lắc đầu.
Tôi chợt sáng dạ, ngộ ra ít nhiều tâm trạng của cậu, vội nói, “Chẳng riêng mình em, anh cũng có làm được cái khỉ gì đâu? Cả Đại Kim Tử nữa, thế mà cũng gọi là hỗ trợ à, chỉ giỏi tự xướng tự họa thôi!”
Hoa Hoa cười, nhưng chưa nói ánh mắt, mà cả khóe miệng cũng chẳng ra vẻ cười.
Tôi thở dài, làm bộ trêu chọc nói, “Tiểu Phong Tử trí nhớ tốt, hâm mộ ghen tị thù hận cũng vô ích thôi.”
Vừa đi vừa nói, đoàn người đã quay lại phòng Mười bảy, Du Khinh Chu chấm dứt bằng câu “Thể hiện không tồi, tiếp tục cố gắng” rồi bỏ đi, còn giúp chúng tôi đóng cửa lại.
Tiểu Phong Tử vẫn đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, lải nhải hồi tưởng lại lúc nãy chiến đấu ra sao, nào là ai đáp năm câu sai ba câu, nào là đầu ai đặc hơn cả tảng đá linh tinh. Chu Thành và Kim Đại Phúc chẳng muốn nghe cậu ta lải nhải, bèn rửa mặt rồi chui vào chăn hú hí —- Dạo này hai người nọ càng ngày càng suồng sã, thỉnh thoảng không nhịn được còn quấn quýt trước cả giờ tắt đèn. Chỉ khổ Tiểu Phong Tử, lần nào cũng muốn tự móc mắt ra. Hôm nay cũng thế, Tiểu Phong Tử lập tức câm miệng, niềm vui chiến thắng không đánh bại nổi nỗi chán ghét hành vi phá hoại thuần phong, vừa rửa mặt xoèn xoẹt, vừa mắng chửi “Ghê tởm biến thái thối tha không biết xấu hổ —– ”
Chẳng ai đáp lời.
Tôi khá đồng cảm với cậu ta, nhưng cũng hơi buồn cười, cuối cùng đành chiều theo bản năng xấu tính — Chọn vế thứ hai. Chỉ có điều cười xong là thôi, vô tâm vô tư đại diện cho kiên cường, chính xác mà nói, dù ai cười thế nào cũng chẳng thể làm cậu ta tổn thương, thế nên tôi không lo lắng, nói thật, tôi chưa từng suy nghĩ cho Dung Khải. Còn đâu thì… Nhìn đứa nhỏ đang nằm trên giường, chỉ để lại cho mọi người duy nhất một tấm lưng, tôi khe khẽ thở dài.
Chắc chắn Hoa Hoa lại đang nghĩ gì rồi, cậu chính là như thế, vì không thể nói chuyện, nên nghĩ ngợi rất nhiều. Nghĩ Đông nghĩ Tây, nghĩ tung lung loạn xạ, mười lần nghĩ thì chín lần không nghĩ được thứ gì lạc quan. Nhưng dù biết là thế —– Dụ được cậu mở miệng còn khó hơn cả vượt ngục, tôi vẫn cho là vậy.
Thôi thì đành tùy cậu, tôi ảo não tổng kết, thứ nhất, tôi không phải cha cậu, thứ hai, tôi không phải quản giáo, có thể hiểu rõ 50% tâm tư của cậu là tốt lắm rồi, còn lại 50%, ai muốn thử thì cứ thử.Nửa tháng sau, cuộc thi kiến thức hừng hực khí thế được triển khai.
Nhờ ơn Tiểu Phong Tử và Chu Thành, chúng tôi thẳng đường lọt vào trận chung kết, chuẩn bị tranh tài với khu số Mười lăm. Quãng đường vượt khó đầy chông gai cũng giúp chúng tôi tôi luyện tài nghệ, đến sát ngày thi cuối, đừng nói Tiểu Phong Tử và Chu Thành, ngay cả tôi cũng đã thuộc làu làu quyển đề cương kia.
Nhưng đúng vào lúc tôi đinh ninh trận chung kết chỉ là cuộc so tài xem bên nào trả lời nhanh hơn, Tiểu Phong Tử lại cầm về quyển đề cương mới nhất —- Dày khoảng hơn hai tấc: “Lịch sử Đảng – Tân biên soạn”.
Tôi cầm lên ước lượng, cảm thấy cái này rất hợp để làm hung khí, “Mẹ kiếp nếu ông mà có nghị lực thế này thì việc quái gì phải phạm tội cho mệt?”
Trước trận chung kết năm ngày, Dung Khải cầm sách không buông.
Trước trận chung kết ba ngày, Hoa Hoa lật sách sột soạt đến tắt đèn.
Trước trận chung kết một ngày, tôi thấy gối đầu thấp quá, bèn lấy sách ra kê xuống dưới.
Trận chung kết được tổ chức tại phòng họp lớn trong tòa nhà hành chính phía Nam, tạm gọi là sân nhà của khu số Mười lăm, bởi vì bọn họ ở ngay gần đó, còn phạm nhân các khu phía Bắc bọn tôi thì mới đến lần đầu. Chỉ có điều kiến trúc sư thiết kế cái nhà tù này quá thiếu sáng tạo, nên khu nào cũng giống khu nào, chẳng có gì bất ngờ và đáng ngạc nhiên cả.
Lúc vào hội trường, tiếng vỗ tay nổ ra như sấm, chẳng biết lũ xúi quẩy ở đâu tới đây.
Bỗng nhiên tôi cảm giác mình giống một con khỉ, chỉ cần nghe tiếng hô là bắt đầu nhào lộn phô diễn hết kỹ năng, tất cả chỉ để tranh giành một ít đồ ăn. Tôi biết nghĩ như vậy không đúng, nhưng lại không có cách nào ngăn nổi mình. Lúc quan tòa tuyên án chỉ nói tôi bị tước đoạt quyền lợi chính trị, nhưng thực ra, rất nhiều quyền lợi khác cũng bị đoạt đi, kiểu tước đoạt ấy rất kín đáo, vô tri vô giác, nhưng lại sâu tận xương tủy.
Mấy người bên khu Mười lăm đến sớm hơn chúng tôi ít phút, giờ đã an tọa. Tôi chán ngán liếc một cái, nghĩ bụng ít nhiều cũng phải xem bộ dáng đối thủ, nhưng đập vào mắt đầu tiên lại là mấy cái bảng tên xếp ngay ngắn trên mặt bàn. Tôi (-_-|||), có phải họp mặt lãnh đạo với thi hùng biện đâu, bày đặt bảng tên, điệu bộ không phải lối. Đang càu nhàu, tôi lại phát hiện bên này bọn tôi cũng có, xem ra đã thống nhất rồi.
Vương Quốc Chí, Tôn Vũ Bân, Lâu Cường, Hứa Kim Thịnh, Lưu Địch… Mấy cái tên chẳng có gì lạ, nghe một lần là quên, nhưng riêng cái tên cuối cùng, tôi cảm giác mình đã gặp ở đâu đó.
Trầm ngâm suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn chẳng có kết quả, đôi lúc trí nhớ của tôi còn chẳng bằng cái đầu gối, vì thế tôi đầu hàng, chuyển sang quan sát người nọ, hy vọng có thể dựa vào mặt mũi để nhớ lại đã gặp hắn ở đâu.
Đó là một gã khoảng hai mươi tám – hai mươi chín tuổi, mái tóc không dài không ngắn, chẳng thành kiểu gì cụ thể, cứ lộn xộn trên đỉnh đầu, coi như cũng phóng khoáng. Mặt mũi không có gì đặc biệt, mắt không lớn lắm, mũi không cao lắm cũng không thẳng lắm, môi hơi mỏng, nhưng kết hợp với nhau thì nhìn cũng được, khá là thuận mắt.
Được rồi, đầu gối của tôi vẫn không nhớ ra.