Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Phải nói năm 2008 thật đặc biệt, đầu năm tuyết rơi, giữa năm động đất, tám tháng qua xảy ra không ít chuyện lớn, quả là một năm đầy sống gió.

“Năm nay thực không bình thường nha…” Phùng Nhất Lộ phát biểu tấm lòng dân chúng.

Kỳ thật khi hắn nói câu này thì mới chỉ tháng chín, chưa đến cuối năm mà đã dám hùng hổ tổng kết.

Chu Thành đôi khi cũng rất bội phục Phùng Nhất Lộ, dù chỉ là một công dân nho nhỏ, nhưng lại hận không thể leo lên làm thủ tướng, an trị thiên hạ thái bình, còn muốn bình ổn dân tâm.

Nhưng vị thủ tướng đây tưởng gần nhưng lại xa, đừng nhìn hắn thường ngày đối tốt với mọi người, bên trong lại phân biệt rõ. Hoa Hoa, hắn cũng đặc biệt để tâm; Đại Kim tử à, tôi đây không thích anh, phiền anh tự lập đi; còn mọt sách, thực ra đối với Chu Thành hắn cũng không thể can thiệp nhiều nên cũng vứt ra sau đầu không lo nghĩ; còn Tiểu Phong Tử, chỉ số thông minh cao hơn hai mươi hắn chỉ dùng để giải trí cho bớt buồn.

Nhưng đôi khi cùng hắn ta đùa giỡn dữ quá cũng quên mất là trí tuệ của mình hay người ta ai cao hơn.

Nga không đúng, cậu ta vẫn là ngốc tử, người bình thường vài tuần thấy đồng học mình không đến thăm thì biết mình bị vứt bỏ, còn kẻ này mất những một năm.

Dung Khải trước giờ cà tưng liền biến thành thiếu nữ u sầu..

Chu Thành cầm lấy sách ngồi lên giường, thật lâu chưa lật sang trang tiếp theo, chỉ vì mãi ngắm cái xác kia, hắn chỉ muốn xem tên ngốc này mặt mày ủ rũ được bao lâu. Hắn muốn nói cho đối phương biết, cho dù cậu cùng Tiết Bảo Thoa sinh hoạt qua mười tám năm, người ta cũng đâu nhất thiết phải cứu cậu qua cơn hoạn nạn, con người đặt lợi ích chính mình lên trên hết, gã để cậu ngồi ngốc nơi đây, dù an lành kiếp này gã cũng bị quả báo đời sau, nhưng hắn dám chắc gã bây giờ sống cũng không yên, cả ngày trừ bỏ làm việc thì chỉ có thể tưởng nhớ quá khứ, người như gã trốn được pháp luật, cũng không trốn được vận xui ngày sau.

Nhưng Chu Thành chỉ là suy nghĩ bâng quơ, hắn vẫn như cũ bất động trên giường, tay cầm sách, phảng phất hết sức chuyên chú đọc.


Dung Khải ỉu xìu nằm lì xuống bàn, im lặng đến đáng thương.

Rốt cuộc Phùng Nhất Lộ cũng mở miệng an ủi: “Trên đời này đủ thứ chuyện xảy ra, tôi nói có đúng hay không, người ta nhiều lúc cũng có thể chuyển đi nơi nào đó nhận công tác công ti, chưa kịp nói cho cậu chăng…”

Thiếu nữ u sầu kia ngẩng đầu, vẻ mặt cười cợt: “Trên đời này như vậy đấy, tin ai cũng bị phản bội, chỉ có tin tiền, tin bản thân mới có thể sống sót.”

“Không ai chịu cậu tôi đây sẽ nuôi.”

“A?”

“Nhận tôi làm anh, tôi sẽ không vứt bỏ cậu.”

“…”

“Bất quá cậu phải làm lão nhị, gọi Hoa Hoa là lão đại, hahaha…”

“Bệnh thần kinh cũng lây được đấy, anh tránh xa tôi một tí đi…”

Gia hỏa này tuy miệng nói ghét bỏ, nhưng hắn thấy rõ ràng khi cậu ghé bàn nằm xuống một lần nữa, ánh mắt tràn ngập vui vẻ.


Chu Thành đem sách gấp lại, trong lòng có điểm phiền muộn. Cảm giác này thật vi diệu, vừa giống như sinh khí hay khó chịu, nhưng lại có chút bất đồng. Nhưng mà, hắn có tư cách gì để sinh khí với người ta. Giận Phùng Nhất Lộ tùy tiện kéo chó mèo làm thú nuôi? Giận Dung Khải ngốc nghếch bị lừa đi? Không khoa học nha. Vì thế hắn chỉ có thể tự mình u u buồn buồn, giống như trời mùa hè sau giờ ngọ, gió chưa đến, tầng mây đã che kín mặt trời, làm người ta cảm giác tù túng bực bội.

Bình thường, đa phần mọi người đều nằm nghỉ ngơi bất động, Chu Thành lại ngồi đọc sách một mình, cảm giác không vui lại còn chán, đơn giản trở về phòng mười bảy. Cũng không nghĩ có người nhanh hơn mình một bước, này người đó chẳng phải tên đã từng ũ rũ ngày trước sao.

Chu Thành cố ý cước bộ thật nhanh, từng chút một tới gần, cuối cùng đứng sau lưng Dung Khải. Nạn nhân bị lão hổ rình vẫn như cũ chưa phát hiện ra, như cũ múa bút thành văn chứng minh toán số.

Chu Thành xem không hiểu, nhưng hắn vẫn thích Dung Khải hăng hái làm việc như thế này. Này giống như Chu Bá Thông, võ học tinh xảo, đạo lý đối nhân xử thế xem vậy lại rối tinh rối mù. Bất quá người ta còn nổi tiếng qua thời gian, Dung Khải chỉ thông minh hơn người, còn lại thì đều ngu ngốc hết.

“Dù cậu có cố gắng bao nhiêu cũng không thành Hoa La Canh* đâu.” Ác nghiệt chế giễu người khác không phải là thói quen của Chu Thành, nhưng đối mặt với Dung Khải, nó tựa như một kiểu đối đáp vậy.

Dung Khải đang chăm chú thì bị dọa tới mức cả người run bắn lên, cậu quay phắt đầu lại, trừng lớn mắt, xem chừng vẫn chưa hoảng hồn.

Chu Thành dở khóc dở cười: “Gặp quỷ?”

Thấy rõ người tới, thần kinh Dung Khải mới từ từ thả lỏng, tức giận trợn mắt trắng: “Anh đi đứng gì mà không lên tiếng báo trước, dọa chết tôi a. Bọn họ đâu? Như thế nào chỉ có một mình anh trở lại?”

Chu Thành rất phối hợp trả lời: “Phùng Nhất Lộ ở lại xem TV.”


“Nga.” Dung Khải ngẫm nghĩ, tiếp tục chờ hắn nói tiếp.

Chu Thành thản nhiên nhìn hắn, không mở miệng.

Đợi hồi lâu không còn gì nữa, Dung Khải mới ý thức được Chu Thành đã trả lời xong xuôi, vô cùng buồn bực: “Tôi hỏi bọn-họ.”

Chu Thành điềm đạm cười, hơi hơi nghiêng đầu bộ dáng thiên chân vô tà: “Không quan trọng, những người khác không quan trọng.”

Dung Khải mặt mờ mịt chẳng hiểu gì, nhưng vẫn nghe ra lời này có gì đó không đúng, liền dút khoát hỏi: “Ý anh là gì?”

Chu Thành không có hứng thú nói cho cậu nghe trong đầu hắn nghĩ gì, chỉ duy trì tiếu ý thản nhiên, không nặng không nhẹ nói: “Phùng Nhất Lộ cùng Hoa Điêu như hình với bóng, không cần bận tâm Hoa Điêu”

Dung Khải lúc này nghe minh bạch, vì thế từ mờ mịt biến thành buồn bực: “Là anh nghĩ nhiều, tôi đây tay chân đầy đủ trí thông minh cũng có, so sánh cùng tên câm kia làm gì, hắn chỉ dựa vào người ta thương hại mới sống sót. Lại nói tôi cùng với nó so đo làm chi, Phùng Nhất Lộ đâu phải Hoàng Thượng, tôi cũng đâu cần phải giả thiếp tranh giành tình yêu.”

Chu Thành nghẹn lời.

Hắn rất ít khi bị nghẹn lời, nhưng lần này hắn chịu thua.

Dung Khải còn nói: “Hơn nữa tôi đây có quan tâm Hoa Hoa hay không có liên quan mẹ gì đến anh?”

Chu Thành lắc đầu, suy nghĩ rõ ràng đứng lên.


“Ừ tôi cũng có nói gì đâu,” Hắn nở nụ cười, tựa như lại thấy chuyện này thú vị, “Tôi quan tâm hay không cũng đâu phải chuyện của cậu.”

Dung Khải 囧, hắc tuyến từ trán trượt xuống: “Anh ổn chứ? Sáng giờ có uống thuốc chưa?”

Chu Thành không có thói quen uống thuốc, cho nên đối với lời Dung Khải thiếu não chế nhạo, hắn lựa chọn bỏ ngoài tai.

Thiếu não tiếp tục nói: “Phùng Nhất Lộ người nọ dù dong dài cằn nhằn, nhưng đối với mọi người thật tốt, anh không thấy hắn thương tên câm 10 phần nhưng đối với người khác chỉ tốt 5 phần sao? Hắn là thằng anh tốt, người tình quốc dân đấy.”

Chu Thành lẳng lặng chờ, hắn biết sau đó Dung Khải sẽ còn nói gì đó.

Qủa nhiên, Dung Khải nói tới đó thì dừng lại, rất chướng mắt nhìn hắn, rồi tiếp tục: “Không giống ai đó nha, với ai mặt mày cũng chỉ một biểu cảm, Đại Kim tử kia mù mới chọn anh.”

Rất tốt.

Chu Thành nhẹ nhàng thở ra mơ hồ còn lưu lại ấm áp ẩm ướt bàn tay, vui vẻ cực, bởi vì hắn lâu rồi chưa sinh khí, bây giờ lão hổ hắn bật đèn đỏ, tiểu miêu kia ngươi chạy không kịp đâu.

Hết chương 96. 

Chú thích:

Hoa La Canh là một tiến sĩ Toán học. Vào ngày l2.6.1985,tại một cuộc hội nghị khoa học quốc tế ở Tokyo, ông đã dùng tiếng Anh lưu loát đọc một báo cáo hết sức đặc sắc ghi ông nói lời cuối của báo cáo lúc mọi người đang vỗ tay tán thưởng, thì ông bỗng gục xuống. Ông chưa kịp nhận bó hoa tươi mà thanh giả đem tặng thì nhà toán học nổi tiếng thế giới, một ngôi sao sáng đột nhiên bị sa. – Trích bách khoa tri thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận