Thế Giới Chi Môn

Hai người nói chuyện với mấy cụ già trong khu được một lúc thì bảo vệ của tiểu khu gọi điện đến, nói là có người đưa hàng hóa đến, Đỗ Triết đoán là cửa hàng đưa giường tới.

Thúc giục Lưu Hình Trúc đi nhận hàng, Đỗ Triết tạm biệt mấy cụ già, đi gọi bé con.

Lúc Đỗ Triết tới, bé con đang cùng mấy cô bé cậu bé trong tiểu khu chơi đuổi bắt. Mọi người oẳn tù tì để chia làm hai nhóm, nhóm thứ nhất chạy trước, nhóm thứ hai đuổi theo bắt nhóm thứ nhất về, nếu có một người của nhóm thứ nhất không bị bắt thì thắng, nếu bị bắt hết thì thua, khi đó hai nhóm đổi vị trí, lại tiếp tục.

Bé con nhỏ hơn so với mọi người, chân ngắn, bước chân đương nhiên là nhỏ, khiến người khác dễ dàng bắt được, điều này làm cho bé con cảm thấy bất mãn, nhưng mọi người cũng che chở cho bé, lại khiến bé vui vẻ trở lại.

Một hồi náo loạn cùng với đám nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quần áo mới trên người cũng lấm bẩn, nhăn nhúm, nhưng trên mặt bé là nụ cười sáng lạn, nhìn thần thái rất tốt. Đỗ Triết thầm nghĩ đây mới là bộ dáng của trẻ con, có nên cho bé đi vườn trẻ, tiếp xúc với nhiều bạn bè đồng lứa rất tốt.

Nhìn thấy Đỗ Triết đi tới, bé con đang định chạy đi liền dừng lại, đôi mắt to hướng về phía hắn, “Chú Đỗ.”

“Cần phải về rồi.”

Bé con nhìn bạn bè, lại nhìn Đỗ Triết, cuối cùng thu lại nụ cười gật đầu: “Vâng.”

“Nếu con thích, mai chú lại cho con đi chơi.” – Đỗ Triết cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé, cũng không quản mặt trên có bao nhiêu vi khuẩn.

Bé con nghe vậy rất vui: “Thật ạ?”

“Chú Đỗ nói là giữ lời, nào, tạm biệt các bạn đi.”

“Vâng, anh Tiểu Kiệt,chị Phương Phương… Tạm biệt mọi người, mai em lại đến, phải chờ em nga.”

“Được, ngày mai vẫn là giờ này, mọi người chờ em.”

Về tới nhà, hương cơm nồng đậm xộc vào mũi, theo tiếng động phát ra từ nhà bếp, Tiểu B chắc đang làm cơm chiều.

“Người cháu bẩn hết rồi, chúng ta đi tắm trước, xong là có cơm ăn.” – Đỗ Triết cười kéo bé con vào phòng tắm.

Mở nước vào bồn, Đỗ Triết bắt đầu cởi quần áo cho bé con, sau đó cho bé vào bồn tắm.

Đang tắm cho bé thì nghe thấy tiếng động không nhỏ ở ngoài cửa, Đỗ Triết ngay lập tức chạy đến phòng bếp dặn Tiểu B không cần đi ra, sau đó đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, lại đem cửa phòng ngủ đóng luôn.

Lúc này cửa chính mở ra, Lưu Hình Trúc thăm dò tiến vào, nhìn Đỗ Triết gật đầu với y, nhìn cửa phòng bếp, xác nhận không có vấn đề gì mới để cho hai người giao hàng đem giường vào.

Đỗ Triết mặc cho bọn họ xoay xở, hắn quay lại phòng tắm tiếp tục tắm cho bé con. Lưu Hình Trúc tiến vào hỏi hắn giường để chỗ nào, Đỗ Triết nghĩ nghĩ bảo y cứ đặt ở phòng ngủ trước đã, sau đó dọn dẹp một căn phòng nhỏ ở nhà Lưu Hình Trúc cho bé.

Tiễn nhân viên giao hàng, bé con cũng tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Đỗ Triết ngồi ở phòng khách, đặt bé con trong lòng, lau tóc cho bé.

“Cái đó nó có thể tự làm, em cần gì phải phiền toái thế?” – Lưu Hình Trúc có chút khó chịu, cả buổi chiều Đỗ Triết quẳng y sang một bên chỉ chú ý đến tiểu tử kia, sớm biết thế này sẽ không dẫn nó về, thật là tự làm tự chịu.

Đỗ Triết không chú ý Lưu Hình Trúc đang bất mãn, giải thích nói: “Bé con còn nhỏ mà, không chú ý dễ bị cảm mạo.”

“Em biết nhiều nhỉ, trước kia em đã từng nuôi trẻ con rồi a?”

“Tất nhiên là chưa, nhưng em có dịch mấy quyển sách về thiếu nhi, tất nhiên vẫn còn nhớ rõ.”

Đỗ Triết lau một lát, cảm thấy được rồi liền dừng tay, chỉ vào Lưu Hình Trúc, bảo bé con: “Hiểu Hạo, về sau con gọi y là cậu, biết không?”

“Vâng, cậu.” – Bé con không hỏi nguyên nhân, ngoan ngoãn gọi.

Lưu Hình Trúc cũng bỏ vẻ mặt khó chịu, cười đáp lại.

“Anh sắp xếp giường chưa?”

“Vẫn chưa, chờ em xem nên để thế nào.”

“Vậy ăn cơm trước đã, tối tính sau.”

“Được.”

Cả nhà ăn xong cơm chiều, Đỗ Triết xem giường được đưa tới. Lưu Hình Trúc mua một chiếc giường gỗ, cao không quá 20cm, bên ngoài có vòng bảo hộ, các góc giường đều được mài nhẵn, tránh cho đứa nhỏ không cẩn thận bị thương. Giường của bé con đặt đối diện giường hai người, có thể thuận tiện chăm sóc bé.

Ngoài giường, còn có một tấm nệm độ mềm vừa phải, đồng màu với chăn và gối đầu, chắc là một bộ.

“Giường này có kích thước 150×80, phỏng chừng có thể ngủ được đến khi nó mười tuổi. Anh đã hỏi qua, cái nệm này độ dày lẫn độ cứng đều vừa phải, sẽ không ảnh hưởng đến việc phát triển của cơ thể.”

“Chọn rất tốt.” – Đỗ Triết khen ngơi, bắt đầu trải giường chiếu.

Rất nhanh chóng liền xong, Đỗ Triết gọi bé con vào, thử nghiệm giường mới một chút.

“Thoải mái không?”

“Có ạ!” – Bé con gật đầu, trước kia bé đều ngủ ở giường nghiên cứu, đây là lần đầu tiên bé có giường riêng của mình.

Buổi tối dỗ bé con ngủ xong, Đỗ Triết trở lại giường, ngay lập tức, một đôi bàn tay to gắt gao ôm lấy hắn, kéo hắn vào ***g ngực ấm áp.

Đỗ Triết không kháng cự, thuận thế ngã vào lòng y, điều chỉnh tư thế. Hiện tại mới hơn chín giờ, hắn vẫn chưa buồn ngủ, liền cầm lầy một quyển sách ở đầu giường, “Hôm nay anh làm sao vậy? Cả buổi tối rất lạ.”

“Không có việc gì.” – Lưu Hình Trúc gục mặt vào lưng hắn, rầu rĩ nói.

Đỗ Triết nghe vậy, cũng không quản hắn, mở phần hôm qua đang đọc dở ra đọc tiếp.

Lưu Hình Trúc thấy hắn hỏi một câu rồi không phản ứng, trong lòng càng não, liền xoay người, đặt hắn ở dưới thân, “Em không thể có biểu hiện quan tâm anh một chút sao?”

Bất ngờ bị đột kích, Đỗ Triết sửng sốt, nghe thấy y nói, theo bản năng liền bảo: “Nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức Hiểu Hạo.”

“Hiểu Hạo, Hiểu Hạo, sao em chỉ nghĩ tới nó thôi?” – Lưu Hình Trúc tức chết đi được, nhưng vẫn cố đè thấp âm thanh, ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

“Hôm nay anh thực sự rất lạ, sinh bệnh sao?” – Đỗ Triết ngẩng đầu sờ trán y, xác định không phát sốt mới yên tâm phần nào – “Dẫn bé về là anh, tức giận cũng là anh, anh thật là khó chiều a.”

“Hừ, mai anh đem nó trở về.”

Đỗ Triết quay đầu nhìn giường của bé con, thấy không có động tĩnh gì mới quay ra, “Đã mang tới đây còn muốn đưa trở về? Anh đừng có mơ.”

“Có nó em không để ý anh.” – Lưu Hình Trúc lên án.

“Em có sao?”

“Còn không có, bình thường em có bao giờ tắm rửa lau tóc cho anh, hôm nay lại làm cho nó.”

Đỗ Triết dở khóc dở cười: “Anh sao có thể so sánh với bé được.”

“Mặc kệ, anh cũng muốn em giúp anh tắm rửa lau tóc.” – Lưu Hình Trúc dỗi, dụi đầu vào vai Đỗ Triết cắn một ngụm, cũng không dùng sức, nhưng vẫn để lại dấu răng.

“Ngô!” – Đỗ Triết đau, đẩy y – “Đừng cắn.”

“Đêm nay cho anh làm được không?” – Từ khi bọn họ xác lập quan hệ, việc nên hay không nên làm đều đã làm, dù gì thì cũng thế, không có gì phải thẹn thùng cả.

“Còn có trẻ con đang ngủ bên cạnh, anh muốn làm sao?” – Đỗ Triết trừng mẳt, nếu Lưu Hình Trúc dám nói là muốn, chắc chắn y sẽ bị đạp xuống giường.

Lưu Hình Trúc quả thật không dám, thất bại ghé vào người Đỗ Triết, lại không cam lòng buông tha người ta: “Sang nhà anh đi?”

“Để bé một mình em không yên tâm.”

“Để Tiểu B tới trông nó.” – Lưu Hình Trúc không có để ý xem Đỗ Triết có đồng ý hay không, trực tiếp bế người đi ra ngoài.

Đỗ Triết chỉ kêu lên một tiếng, sợ đánh thức bé con, liền tự động im lặng, bất đắc dĩ để Lưu Hình Trúc mang đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui