Thế Giới Của Anh Là Em


Editor: Mây
Từ hôm đó, tâm trạng của An Nghi vẫn luôn không tốt, cũng không tính là khổ sở nhưng lại rất trống rỗng, như thể thiếu cái gì đó.
Bạn cùng bàn của An Nghi, Khả Tinh phát hiện ra cô có tâm sự, trong giờ học luôn không tập trung, thậm chí còn không nhớ giáo viên đã ra bài tập gì.
Ngày hôm đó tan học, An Nghi mang cặp sách ra khỏi phòng học, đi ngang qua hai nữ sinh thì nghe thấy bọn họ phấn khích thảo luận: “Có một nam sinh mới chuyển đến lớp chúng ta, thực sự là rất đẹp trai nha!”
“Không những đẹp trai mà còn mang một loại khí chất trầm mặc và chán chường.

Tớ có cảm giác là trường ta sắp đổi nam thần rồi.”
Vừa nghe đến hai từ trầm mặc và chán chường, trong đầu An Nghi không tự chủ được hiện lên thân ảnh của anh.
Thoạt nhìn anh chỉ mới 17, 18 tuổi nhưng lại có sự thành thục và điềm đạm của người trưởng thành, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi ấy.
Nhưng loại cảm giác này chính là sức hút trí mạng đối với cô, bằng không cô cũng không vì một ánh nhìn mà rơi vào tay giặc.
An Nghi ở trong lòng lặng lẽ thở dài, bước nhanh ra khỏi tòa nhà giảng đường.
Cô không được phép nhớ đến anh nữa, dù sao cũng chỉ là một người xa lạ tình cờ gặp mặt mà thôi.
An Nghi đi về phía cổng chính, bỗng một âm thanh truyền vào tai cô:
“Không nhìn thấy tớ sao? Đi nhanh như vậy.”
Mộ Cảnh Nhiên đi về phía cô với thái độ kháu khỉnh
An Nghi liếc nhìn cậu ta một cái, rồi vui vẻ nói: “Vừa rồi tớ đang đi trên đường thì nghe thấy hai nữ sinh đang nói chuyện, có một anh chàng siêu cấp đẹp trai mới chuyển đến trường chúng ta, cậu có thể phải chấp tay nhường danh hiệu nam thần cho người ta rồi.”
“Thực là nực cười, trên thế giới này làm gì có ai đẹp trai hơn ông đây?” Mộ Cảnh Nhiên lộ vẻ khinh thường, nhưng một giây sau liền đột ngột đổi giọng, “Đừng nói là cái người vừa chuyển đến lớp tớ chứ?”
“Lớp cậu à?” An Nghi kinh ngạc, hạ giọng nói tiếp: “Nếu như dáng dấp đẹp trai mà nói thì rất có khả năng.”
Mộ Cảnh Nhiên trầm mặc mấy giây.
Nhìn phản ứng của cậu ta, cô không khỏi tò mò hỏi: ” Thật sự là rất đẹp trai sao?”
Nếu không phải đúng như vậy thì Mộ Cảnh Nhiên đã tỏ ra khinh thường từ lâu, nói rằng hắn xấu hơn hắn ta rất nhiều.
“Tớ thừa nhận hắn lớn lên có chút dễ nhìn, bất quá so với tớ còn kém xa lắm.”
Đã biết cậu ta sẽ nói như vậy nhưng cô cũng không khỏi trợn tròn mắt.
“Ngày mai tớ nhất định phải qua lớp cậu nhìn xem có phải đúng như lời cậu nói hay không.”
Nghe thấy thế, Mộ Cảnh Nhiên đã ra lệnh cho cô một cách độc đoán, “An Nghi, cho dù tớ có bị so sánh với ai đi chăng nữa, thì cậu vẫn phải nghĩ rằng tớ là người đẹp trai nhất trên thế giới.”
“Dựa vào cái gì?”
An Nghi còn lâu mới nghe lời cậu ta, bởi vì trong lòng cô vị trí đó đã có chủ rồi.
“Chỉ bằng việc hai chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu còn không cho tớ chút mặt mũi này hay sao?” Mộ Cảnh Nhiên cố ý làm bộ thương tâm, cậu cũng chỉ thuận miệng đùa một chút, không ngờ cô lại nghêm túc phản bác như vậy.
An Nghi cười cười, không nói gì, đi tới cổng trường thì vẫy tay với cậu ta.
“Được rồi, tớ về nhà đây, cậu cũng mau trở về đi.”
“Cậu cứ như thế mà đi về à?” Mộ Cảnh Nhiên hỏi một câu.
“Bắt taxi.”
“Tài xế nhà cậu đâu?”
“Hai ngày trước xin nghỉ việc rồi, bố tớ rất nhanh sẽ tìm người mới.” An Nghi không nói chuyện tiếp với cậu ta nữa, lấy điện thoại di động ra đặt xe.
Mộ Cảnh nhiên nhanh tay đoạt lấy điện thoại trong tay cô, “Tớ lái xe tới, để tớ đưa cậu về.”
“Thôi khỏi, xe của cậu tớ không dám ngồi, mau trả lại điện thoại cho tớ.”
Biết tính cô từ trước đến nay rất cố chấp, Mộ Cảnh Nhiên cũng không cưỡng ép nữa, ngoan ngoãn trả điện thoại lại cho cô.
…..
Về đến nhà, An Nghi đi vào trong sân biệt thự, không ngờ tới lại thấy một bóng người xa lạ.
Anh cao khoảng 1m85, phía trên mặc chiếc áo len có mũ, phía dưới là quần tây màu xám khói, chân mang đôi giày thể thao.

Mặc dù ăn mặc giản dị nhưng rất có khí chất.
Anh cầm ống nước rửa xe, chiếc xe được bố An Nghi đặc biệt chuẩn bị cho cô, đó là chiếc Maserati trị giá hơn hai triệu. (~6.920.962.148 vnđ)
Đây không phải là tài xế bố mới tìm đó chứ? Sao lại trông còn trẻ như thế a!
An Nghi nghĩ thầm, chậm rãi tiến đến gần, người vừa đưa lưng về phía cô bỗng nhiên nghiêng người sang.
Vào lúc ấy, cô nhìn thấy đôi lông mày rũ xuống của vị thiếu niên, qua vẻ mặt căng thẳng của anh, cô có thể cảm nhận được sự chăm chú.
Đại não cô còn chưa phản ứng kịp thì trái tim đã đập liên hồi.
An Nghi sửng sờ hồi lâu rồi mới dám xác nhận, đây chính là chàng trai mà cô gặp trên phố ngày hôm đó.
Họ thực sự đã … gặp lại nhau.
Giờ khắc này, cô không khỏi có cảm giác muốn khóc.
Cô chỉ đứng đó, sững sờ một lúc lâu, mắt cô cứ dán chặt vào anh.
Từ khóe mắt  Ninh Tinh Hà đã nhận ra có một cô gái đang đứng đó, mặc đồng phục học sinh của trường Trung học số 1 Minh Xuyên.
Anh đoán rằng đó là con gái của ông chủ.

Giả vờ như không nhìn thấy.
Chỉ là cô cứ nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh cảm thấy không thoải mái.
“Xin chào.”
Anh đột nhiên xoay người, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía An Nghi, khiến cô giật mình, vội vã đáp lại.
“À, hả, xin chào.”
Khi đang nói chuyện, hai tay cô theo bản năng níu lấy vạt áo.
“Ba tôi là tài xế mới ở đây, tôi giúp ông ấy rửa xe.” Ninh Hành Hà nhẹ giọng giải thích.
“Ồ.” An Dịch vội vàng đáp lại, sau đó không biết phải nói gì.
Ninh Tinh Hà có vẻ bình tĩnh hơn cô rất nhiều, sau khi giải thích xong thì tiếp tục rửa xe.
An Nghi xoắn xuýt cả buổi, yên lặng đi tới bên cạnh anh, nhả ra một câu: “Nước có lạnh không?”
Ninh Tinh Hà ngẩn ra, tiếp tục lấy giẻ lau xe, “Thời tiết bây giờ còn chưa tính là lạnh.”
“Umh…”
An Nghi cũng không biết cô muốn nói gì.
Cô có cảm giác đối phương cũng không cam tâm tình nguyện nói chuyện phiếm với cô.
Ngay khi bầu không khí sắp trở nên ngột ngạt, ba của Ninh Tinh Hà, ông Ninh Tư Hải bước đến.
Ông nhìn An Nghi từ trên xuống dưới, lịch sự và kính trọng dò hỏi: “Xin chào, cháu là con gái của An tiên sinh phải không? Chú là tài xế mới đến, Ninh Tư Hải.”
“Là  cháu ạ.” An Nghi gật đầu, tự giới thiệu: “Cháu tên là An Nghi, chú cứ trực tếp gọi tên cháu là được rồi ạ.”
Cô không muốn giống như những người tài xế trước đây, cả ngày cứ gọi tiểu thư này tiểu thư nọ, cảm giác như phân biệt giai cấp.
Ninh Tư Hải mỉn cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Ninh Tinh Hà, nói: “Đây là con trai của chú, tên là Ninh Tinh Hà.”
Ninh Tinh Hà…
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt cô lặng lẽ phát sáng.
Không chỉ có khí chất mà ngay cả cái tên nghe cũng rất hay.
Nếu anh có một cái tên bình thường, có hay không sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của người khác về anh? Chắc hẳn là sẽ không sao đi.
An Nghi còn chưa phát giác suy nghĩ của cô lại bay đi xa, phải mất nửa phút mới lấy lại tinh thần.
Ý thức được mình đã đứng ở đây rất lâu, cô không khỏi ngượng ngùng, “Vậy cháu đi trước đây ạ, mọi người vất vả rồi.”
“Không có việc gì, không có việc gì, đây là chúng ta nên làm.” Ninh Tư Hải liền vội vàng khoát tay nói.
Khi Ninh Tinh Hà nghe thấy giọng điệu ân cần của ba mình, anh lặng lẽ cụp mắt xuống, tay siếc chặt chiếc giẻ lau.
An Nghi bước vào biệt thự, đặt cặp sách xuống trước, sau đó cô đi đến phòng khách, nhìn ra bên ngoài cửa sổ kính.
Chỉ tiếc, cô mới liếc mắt nhìn thì anh đã đi ra ngoài.
Bóng lưng cao to dần dần tiến vào bóng đêm, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa…
An Nghi hậm hực thu lại ánh mắt, có chút chán nản mà thở dài, nhưng sau đó lại lập tức trở nên hưng phấn.
Cô có gì mà mà phải tiếc nuối a? Hai người còn có nhiều cơ hội để gặp mặt mà.
Hôm nay, cô không những biết tên của anh mà còn được nói chuyện, đối diện trực tiếp với anh.

Đúng là thật tuyện mà a!
Vừa nghĩ đến đây, cô cao hứng cất tiếng ca.
…..
Ngay khi Hạ Vân Thất vừa về đến nhà, bà liền nhìn thấy con gái đang nằm gục xuống bàn trà, cuối đầu làm bài tập, không biết vừa viết vừa lầm bầm cái gì đó.
“Hôm nay sao tự nhiên nghe lời vậy? Không cần mẹ giục cũng biết tự giác làm bài tập.”
Hạ Vân Thất khen cô một câu, đi tới bên cạnh sofa ngồi xuống.
“Số học làm xong rồi à? Đưa mẹ xem một chút.”
Trong số các môn học, An Nghi kém nhất môn Toán, học tệ đến khó tin.

Tất nhiên, đây chẳng qua là mẹ cô nghĩ thế.
Mẹ của An Nghi tốt nghiệp từ một trong những trường đại học đứng đầu Trung Quốc, hơn nữa còn là thạc sĩ, bằng cấp tương đối cao, đương nhiên cũng là học bá.

Vì thế mới có yêu cầu cao với con gái mình như thế.
“Con chưa có làm xong.” An Nghi ỉu xìu nói, sau đó nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng hỏi: “Con vừa tình cờ gặp chú tài xế mới, là ba tìm tới hay sao?”
“Ba con nhờ một người bằng hữu tìm giúp, đưa đón con đi học là việc lớn, nhất định phải hiểu rõ người ta là người như thế nào.”
“Vậy chú ấy có lai lịch ra sao?”
“Con làm sao có vẻ hứng thú với danh tính của người ta vậy?” Hạ Vân Thất thấy có chút kỳ quái liền hỏi.
An Nghi bĩu môi, “Con chỉ hỏi một chút thôi mà! Thì mẹ nói không phải người ta đưa đón con đi học hay sao, con cũng có quyền được biết chứ!
“Con là một tiểu nha đầu đâu cần biết nhiều như vậy để làm gì?”, Hạ Vân Thất búng cái trán cô, sau đó nói: “Con chỉ cần biết một việc, vợ chú Ninh đã mất hơn mười năm trước, vì vậy tốt nhất là không nên nhắc đến gia đình của chú ấy.”
An Nghi vừa nghe đến đây, đáy lòng không khỏi xông lên cảm giác khổ sở.
…..
Ăn xong cơm tối, An Nghi liền đi vào trong sân, muốn thử xem có vô tình gặp được Ninh Tinh Hà hay không.
Cô làm bộ tưới nước cho hoa, nhưng tưới nửa ngày cũng không gặp được người muốn gặp.
An Nghi có chút buồn bực buông bình tưới xuống, đi vào bên trong biệt thự.
Trước đây tài xế nhà cô đều được bao ở, phía sau biệt thự lớn có một căn nhà nhỏ chỉ dành cho quản gia, người hầu và tài xế, không biết chú Ninh có sống ở đó hay không, nếu có vậy thì Ninh Tinh Hà cũng phải theo đến đây!
Một đêm này, An Nghi trằn trọc, rất không nỡ đi ngủ, bởi vì trong đầu không tự chủ được mà hiện lên thân ảnh của anh.
Sự xuất hiện của Ninh Tinh Hà giống như một tia sáng, mở ra một khe hở trong bóng tối, cũng giống như một viên đá nhỏ, ném vào hồ nước trong lòng cô, nổi lên gợn sóng.
Tóm lại, trái tim vốn thật vất vả mới có thể bình tĩnh, lại bắt đầu rung động.

Ảnh minh họa xe Ma.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui