Là PD được giao nhiệm vụ phụ trách các cảnh quay của Tần Y - Vương Đinh khiêng máy quay quay khắp nơi.
Chỉ là, đây là phòng khách sạn, mỗi ngày sẽ được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ nên tổ chương trình cũng không thu thập được bất cứ thông tin nào bổ ích từ cuộc sống thường ngày của cô.
Vương Đinh cũng không có ý định quay phòng ngủ, phần lớn vì cả hai vị trợ lý của Tần Y đều đang đứng chắn ngang ở đó như thần giữ cửa.
Vừa thấy hắn tới gần, ánh mắt của họ đã nhìn chằm chằm hắn, trên mặt nở nụ cười khéo léo, hơi lắc đầu ý bảo đây là không gian riêng tư, không thể được cho nên hắn mới từ bỏ ý định vào phòng ngủ.
Bên kia, Tần Y ngây người nhìn Dương Đan gọi món.
Dương Đan quay đầu hỏi mấy người Trần Ôn: "Mọi người chắc cũng chưa ăn trưa nhỉ? Ở lại ăn với chúng tôi luôn nhé!" Quả thật khi làm việc cô rất khắc khe với mọi người nhưng đãi ngộ với nhân viên chưa bao giờ khiến cấp dưới phải thất vọng, là kiểu người biết tiến biết lùi.
Nếu bạn làm cô ấy khó chịu, cô ấy trước tiên sẽ cho bạn ăn trái đắng rồi sau đó lại bất ngờ đút cho bạn một viên kẹo ngọt khiến bạn không thể nào oán giận cô ấy thời gian lâu được.
Điển hình là như lúc này, ban nãy rõ ràng còn đang muốn giương cung bạt kiếm nhưng hiện tại lại vô cùng chu đáo, giọng điệu tuy không quá nhiệt tình nhưng mọi người vẫn có thể nghe ra là cô ấy đang thật lòng quan tâm tới họ.
"Không cần! Không cần!" Trần Ôn lắc đầu, bọn họ đã mất thời gian ở đây khá lâu nên quay xong đoạn này, để đảm bảo tiến độ, bọn họ phải chạy luôn tới địa điểm tiếp theo, trong quá trình di chuyển sẽ có người lo đồ ăn trưa cho bọn họ.
Dương Đan vừa đặt món vừa nói: "Không sao đâu, chúng tôi đã đặt vài món từ trước, đặt thêm mấy món nữa cũng không mất nhiều thời gian đâu! Hơn nữa, có thực mới vực được đạo, ăn no mới có sức làm việc, đúng không?"
Dưới nụ cười và thái độ quá mức thân thiện của Dương Đan, Trần Ôn cũng không tiện tiếp tục từ chối, chỉ mỉm cười nói cám ơn, rồi nói vài câu với Dương Đan, bầu không khí xem như thoải mái hơn không ít.
Còn nhân vật chính của chúng ta, Tần Y thì ngồi bên cạnh, im lặng nghe họ nói, không hề có ý định xen vào, rất thành thật đảm nhiệm hình tượng lạnh lùng, xa cách chương trình đã giao trước đó.
Giống như Dương Đan nói, đồ ăn được chuẩn bị rất nhanh, chỉ mười phút sau, thức ăn đã được phục vụ mang lên.
Đám người Trần Ôn nhìn một đoàn phục vụ mặc vest chỉnh tề đẩy xe đồ ăn vào hết lượt này đến lượt khác mà chỉ biết đứng chết trân tại chỗ, há hốc mồm vì kinh ngạc.
Bọn họ cứ nghĩ rằng vì đang ở trước máy quay nên Dương Đan mới nhiệt tình như thế, chắc có gọi thì cũng sẽ chỉ gọi vài món đơn giản, nào ngờ lại bày ra một trận thế lớn như thế.
Đoàn phục vụ ra ra vào vào như trẩy hội, ai nấy tác phong đều vô cùng chuyên nghiệp không hề tò mò vì có nhiều máy quay trong phòng, chỉ chuyên tâm làm nhiệm vụ của mình.
Trên bàn ăn phút chốc đã đặt đầy đồ ăn, vừa phong phú lại vừa đẹp mắt khiến Trần Ôn nhịn không được liếc mắt nhìn vài lần.
Có lẽ là vì để đảm bảo tất cả mọi người đều có thể dùng bữa ngon miệng mà các món Dương Đan gọi đều là những món ăn phổ biến thường thấy trong bữa cơm truyền thống của Trung Hoa.
Nào là Thịt đông pha, Thịt sấy chưng cách thủy, Vịt quay Bắc Kinh, Gà Cung Bảo, Đậu phụ Tứ Xuyên, rồi Cá Dấm Tây Hồ, Cải thìa xào,...!từ món mặn cho đến món chay đều đủ cả.
Tất cả hương vị chua, cay, mặn, ngọt của các vùng gần như đều tụ họp trên bàn ăn khiến người khác chỉ ngửi mùi thơm và nhìn cách trình bày bắt mắt này thôi cũng đã thèm ăn tới mức bụng sôi sùng sục.
Hơn nữa Dương Đan còn vô cùng tâm lý chuẩn bị thêm cho mỗi nhân viên trong đoàn một phần cà phê và bánh trứng chảy mang đi để ăn lót dạ buổi chiều.
Sau khi dọn hết thức ăn lên bàn thì nhân viên phục vụ đồng loạt quy củ theo hàng im lặng đi ra ngoài, còn không quên giúp khách hàng đóng cửa lại.
"Tần Y, cô ở đây ăn với Dương Đan đi! Chúng tôi ăn ở ngoài phòng khách được rồi." Trần Ôn chỉ chỉ phòng khách.
Tần Y nhìn theo hướng tay của ông ta, hơi nhíu mày: "Không cần đâu! Mọi người cùng ăn đi, bàn ăn còn rất nhiều chỗ trống, đủ cho tất cả!" Dù sao, ăn cơm vẫn nên ăn ở trong phòng ăn, như thế mới phải phép.
Nhưng Trần Ôn vẫn xua tay nói: "Không sao, chúng tôi đã quen rồi.
Vốn còn đang định giải quyết bữa trưa trên xe nay được cô mời như vậy đã là tốt lắm rồi! Hơn nữa chúng tôi muốn quay cảnh cô dùng bữa với người đại diện của mình."
Tần Y gật đầu như hiểu rõ, bất quá tầm mắt của cô vẫn dán chặt vào người Trần Ôn, dù không nói lời nào cũng khiến ông ta lúng túng không biết nên tiếp tục thế nào.
Ước chừng vài giây sau, khi Dương Đan đang định lên tiếng giúp Trần Ôn nói vài câu, Tần Y đột nhiên chuyển ánh mắt sang chỗ khác, lạnh nhạt nói một câu: "Thời gian để ông dọn đồ ăn ra ngoài phòng khách đủ để mọi người dùng xong bữa trưa, cũng đủ để bọn họ thiết lập máy quay, ông thật sự muốn tốn thời gian vào loại chuyện vô ích này?"
Nhìn thái độ hờ hững của Tần Y, Trần Ôn không giận chỉ có hơi sửng sốt, ngây người một lúc rồi nhanh chóng xoay người hướng dẫn tổ đội đặt máy quay rồi ngồi vào bàn ăn thưởng thức tay nghề của đầu bếp khách sạn 5 sao.
Đúng là đầu bếp nổi tiếng có khác, ngon hơn ông ta tưởng tượng nhiều!
Sau khi ăn xong, Tần Y nghỉ ngơi một chút rồi đi vào phòng mang hành lý ra, ngoài một chiếc va ly đen thì có thêm một cái ba lô không lớn lắm, làm bộ dáng muốn xuất phát, ghi hình buổi trưa cứ thế kết thúc.
Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều, Trần Ôn nói: "Tôi đi trước đây, Vương Đinh sẽ đi theo cô." Sau Tần Y, ông ta còn phải đi phỏng vấn mấy vị khách mời đang ở thành phố này, nên phải tranh thủ thời gian hết sức có thể.
Trần Ôn vừa đi, Vướng Đinh đã đóng máy quay, nói: "Hiện tại, chúng ta phải lên đường ngay thì mới kịp chuyến bay buổi chiều."
"Được." Nói rồi, Tần Y khoác chiếc áo Dương Đan đưa cho lên, xong xuôi mới đẩy hành lý và ba lô ra cửa.
Dưới cổng khách sạn, đã có xe ô tô chờ sẵn ở bên ngoài nhưng vừa nhìn thấy xe Vương Đinh đã đứng lại, nghi ngờ quan sát xung quanh, mới định mở miệng hỏi thì Dương Đan như sớm đã đọc được suy nghĩ của cậu ta, nhanh chóng giải thích: "Đừng nghĩ nhiều, tôi đã nói chuyện với bên đạo diễn rồi, trong thời gian di chuyển ngoài phạm vi máy quay, chúng tôi sẽ tự chuẩn bị phương tiện đi lại." Dứt lời không đợi Vương Đinh kịp phản ứng, chị ta đã sải rộng bước đuổi kịp tốc độ của Tần Y.
Vương Đinh cầm máy quay ngây người nhìn Tần Y, rồi nhìn đội ngũ chuyên nghiệp có cả vệ sĩ lẫn bác sĩ ở đối diện, âm thầm đổ mồ hôi hột, một suy nghĩ mạnh bạo lướt nhanh qua đầu cậu ta.
Đến tận khi bị Dương Đan nhắc nhở, cậu ta mới hoàn hồn vội vàng lên xe chạy đến sân bay.
Có lẽ do khác chuyến bay, cũng có lẽ do toàn bộ khoang hạng nhất đã bị đoàn đội của Tần Y bao thầu nên từ lúc làm thủ tục cho đến khi lên máy bay Tần Y không nhìn thấy bất kì khách mời tham giam show.
Máy bay vừa cất cánh, Tần Y đã đeo bịt mắt lên ngủ một giấc, không quan tâm tới những gì xảy ra bên cạnh mình.
Thấy cô như thế, Dương Đan và mấy người còn lại đều hiểu ý hạn chế nói chuyện, có nói thì cũng đè giọng xuống thấp nhất có thể, để không làm phiền Tần Y..