Bên ngoài, mưa đã ngớt nhưng vẫn còn phất phơ vài hạt nhỏ.
Bạc Kiêu nhận cây ô bằng tre từ trong tay vệ sĩ, che mưa cho Tần Y đi bộ ra ngoài nơi xe đang đậu.
Anh cũng không đưa cô về khách sạn mà dẫn cô đến một quán trà cổ được thiết kế theo phong cách tứ hợp viện, bên ngoài có một tấm biển sơn đen mạ vàng viết bốn chữ lớn theo thể chữ phồn(*): "An Nhiên".
Giống với cái tên của nó, không gian bên trong được bày trí theo lối đơn giản tinh tế, vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh.
Là một nơi rất thích hợp để bình ổn tâm tĩnh sau những ngày mệt mỏi.
Cửa lớn bằng gỗ được chạm khắc hoa văn mở rộng, để lộ từng tấm bình phong bằng gỗ tử đàn bọc lụa trắng.
Nhìn sơ qua tổng cộng có tám tấm, trên từng tấm lụa ẩn hiện vô số các loại cây cối chim muông.
Chịu ảnh hưởng từ Bạc Kiêu, mấy năm nay Tần Y cũng dành thời gian tìm hiểu một ít kiến thức về đồ cổ nên vừa nhìn đã biết đồ trong tiệm có niên đại rất lâu.
Một quán trà có thể đặt thứ quý giá như thế trước cửa, xem ra thế lực đằng sau nó cũng không đơn giản.
Vòng qua bình phong bước vào trong, tiếng nhạc nhẹ nhàng và không khí tươi mắt lập tức tràn ngập trong không gian.
Tần Y nhịn không được hít sâu một hơi.
Không khí ở đây tạo cho cô cảm giác như đang đứng trên một ngọn núi cao tận hưởng hơi thở trong lành của mẹ thiên nhiên ban tặng, dường như chỉ cần hít thở thôi cũng đủ làm tâm hồn ta khoan thai, nhẹ nhàng giữa một cuộc sống nhộn nhịp, xô bồ.
Chủ quán trà là một người đàn ông khá trẻ không quá ba mươi tuổi, anh ta cũng mặc một bộ đường trang giống như Bạc Kiêu nhưng khác ở chỗ, hoa văn trên đường trang của Bạc Kiêu thường được thêu bằng chỉ vàng, màu sắc quần áo luôn quanh quẩn ở hai màu đen và đỏ rượu, khi mặc lên người sẽ tạo cho người ta cảm giác áp bức, nguy hiểm và hoang dã.
Còn với cái vị trước mắt, đường trang của anh ta không có họa tiết gì nổi bật, chỉ đơn thuần là một màu trắng, cả người toát ra khí chất thư sinh, dễ gần.
Anh ta vừa thấy người đến là Bạc Kiêu thì vội vàng đứng dậy ra nghênh đón, nhìn vào biểu hiện của Bạc Kiêu, Tần Y có thể đoán được mối quan hệ của hai người này không hề nông.
Hiếm khi có người khiến Bạc Tam gia phải chủ động đưa tay ra chào.
Tần Y có chút hứng thú đánh giá người đàn ông trước mặt, nghe Bạc Kiêu thấp giọng giới thiệu tên của anh ta là Đồng Vũ, sau đó lại nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.
Đối với thái độ hờ hững này của cô, Bạc Tam gia chỉ sủng nịnh, giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Tần Y vài cái rồi tiếp tục hàn huyên với Đồng Vũ.
Hai người nói một vài câu, sau đó Đồng Vũ mở đường đi trước dẫn bọn họ lên phòng bao ở lầu hai.
Đó là một căn phòng có diện tích không lớn lắm, bên trong cũng được bài trí theo phong cách cổ xưa, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi từng góc phòng, giữa phòng là một bộ bàn ghế bằng gỗ tử san.
Trên bàn đã bày biện sẵn một bộ trà cụ mới tinh, một ấm trà Thiết Quan Âm An Khê(*) bốc khói nghi ngút, vừa nhìn đã biết mới được pha xong và vài đĩa bánh ngọt tinh xảo.
"Tam gia, trà lâu vẫn còn có chuyện, tôi xin phép đi trước, nếu ngài cần gì có thể trực tiếp gọi người bên ngoài." Đồng Vũ dùng ngữ điệu cung kính nói với Bạc Kiêu, sau khi thấy anh gật đầu đồng ý, Đồng Vũ mới xoay người đi ra ngoài.
Nhìn cách nói chuyện của Đồng Vũ và Bạc Kiêu, Tần Y suy nghĩ một chút, dường như đã hiểu rõ nên cũng không hỏi thêm, chỉ tùy tay mở cuốn danh sách các loại trà được đặt sẵn ở trên bàn ra, vừa thưởng trà vừa cẩn thận nhìn kỹ từng loại.
Cuốn danh sách này được làm bằng giấy nhám nâu, từng hàng chữ ngay ngắn bên trên được viết bằng bút lông, vừa tinh tế, đẹp đẽ lại vừa có lực.
Bên cạnh mỗi loại trà, ngoài giá thành còn có hình ảnh và một vài thông tin cơ bản, đặc biệt còn tỉ mỉ đến mức ghi chú rõ được trồng ở đâu và bằng loại đất gì.
"Thấy thế nào?" Bạc Kiêu ở đối diện thấy Tần Y mải mê nghiên cứu các loại trà mà bỏ quên luôn sự tồn tại của hắn thì vẻ mặt hiện lên chút bất đắc dĩ, mở miệng ý muốn thu hút sự chú ý của cô.
"Khá ổn, rất yên tĩnh, trang trí rất đẹp cũng rất tỉ mỉ.
Còn về chất lượng trà...!không biết các loại khác thế nào nhưng bình Thiết Quan Âm này được pha rất khéo, độ ấm vừa phải, đủ cả sắc lẫn vị." Tần Y vừa đóng cuốn danh sách lại vừa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Bạc Kiêu.
Một tay Tần Y chống lên bàn, môi khẽ cong, nở nụ cười nhẹ: "Anh đưa em đến đây, chắc không đơn giản chỉ để uống trà nhỉ?"
"Sao lại nghĩ vậy?" Bạc Kiêu không thẳng thắn trả lời cô chỉ dựa lưng vào ghế, tay phải liên tục vân vê phật châu trong tay, chậm chạp hỏi cô.
"Ban đầu, em chỉ nghĩ anh muốn đưa em đi thư giãn một chút nhưng sau khi thấy mối quan hệ không đơn giản giữa anh và Đồng Vũ, trong đầu em lại có suy đoán khác.
Thái độ cung kính của Đồng Vũ ban nãy đã chứng minh những gì em đoán là đúng.
Nếu không có gì lạ thì thế lực đứng sau quán trà này là Bạc Tam gia, phải không?"
Theo từng câu chữ của cô, ý cười trên mặt của Bạc Kiêu càng lớn hơn, anh lắc lắc đầu, vươn tay vuốt nhẹ mũi cô một cái, không tiếc khen ngợi: "Thật thông minh! Nhưng đáng tiếc, lần này đưa em đến đây chỉ vì muốn em được thả lỏng tinh thần trước khi quay chương trình thôi...!Nếu không anh thấy em vẫn nên..."
Vừa thấy anh nhắc tới chuyện quay show thực tế của mình, Tần Y liền đoán được câu tiếp theo của anh là gì thế nên lập tức mở miệng chặn ngang: "Được rồi, những điều anh dặn em đều nhớ, quay chương trình này cũng không phải vận động nhiều, bên cạnh lúc nào cũng có vệ sĩ với bác sĩ đi theo, em cũng chỉ quay hình có một tập, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu..." Tần Y vừa nói vừa cười khổ, đến hiện tại, anh đã không còn ý kiến mỗi khi cô nhận đóng phim nữa nhưng bên ngoài địa phận phim ảnh thì khác.
Mặc dù biết mọi thứ Bạc Kiêu làm đều vì lo cho sức khỏe của cô, trong lòng cô cũng cảm thấy rất ngọt ngào nhưng đôi lúc lại vô cùng bất lực với bộ dáng càm ràm như ông già của anh.
Bạc Kiêu vốn còn đang định bật chế độ dong dài vừa đối diện với giọng nói nhẹ nhàng của Tần Y, mọi ý định đều biến mất khuyên răn, muốn cô nghỉ ngơi thêm đều biến mất.
Anh cầm chén trà lên, uống một ngụm, không tiếp tục đề cập đến vấn đề công việc của cô nữa.
Thôi, nếu cô ấy đã thích thì cứ chiều theo cô ấy đi chỉ cần không tổn hại đến sức khỏe là được!
Hai người ở trong quán trà tâm sự đến giữa trưa rồi Bạc Kiêu đưa Tần Y về khách sạn, còn anh thì lên đường đến chùa Quán Âm.
...
(*) Chữ Phồn Thể (繁體漢字/正體漢字): hay còn gọi là chữ Hán truyền thống, là một trong hai bộ chữ in tiêu chuẩn của tiếng Trung.
Chữ Hán phồn thể có rất nhiều nét, phức tạp, bao hàm văn hóa và tư tưởng truyền thống của Trung Hoa.
Mỗi ký tự là một câu chuyện.
Khi nhìn mặt chữ ta cũng có thể nhìn thấy ý nghĩa của nó qua việc phân tích các bộ có mặt trong chữ.
Dạng chữ viết phồn thể hiện nay đã xuất hiện lần đầu cùng với các văn bản ghi chép thời nhà Hán và ổn định từ thế kỷ 5 trong thời Nam Bắc triều.
Hiện nay, chữ Phồn thể được dùng nhiều ở Đài Loan, Hồng Kông và Ma Cao.
(*) Thiết Quan Âm An Khê: thuộc loại Trà Ô Long vùng An Khê, tỉnh Phúc Kiến.
Là loại trà bán lên men, giữa trà xanh không lên men và hồng trà lên men, đứng thứ 3 trong thập đại danh trà của Trung Quốc.
Thiết Quan Âm được ca ngợi là "bảy nước còn dư hương", có nghĩa là pha sau 7 nước vẫn còn hương thơm..