Tại một căn biệt thự nằm gần trung tâm thành phố, ngôi biệt thự tối om lạnh lẽo không một tia sáng. Xung quanh khu vườn gọn gàng, sạch đẹp như được cắt tỉa hàng ngày, bên trong nội thất toàn gỗ lim quý hiếm. Trong phòng bếp, một bóng người thanh mảnh ngồi trong bóng tối, tay vân vê ly rượu Vang đỏ.
''Thiên Băng, em phải ngồi trong bóng tối thế này mới chịu được?''
Hắn từ trên lầu đi xuống, tay bỏ vào túi quần. Hắn mặc chiếc áo sơ-mi đen xăn lên khuỷu tay kết hợp với quầy jean đen, chân mang đôi boot đen nam cao cổ. Tay hắn bật đèn lên, chân nhanh chóng đi đến tủ rượu lấy một chai Whisky rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh nó.
Nó đưa đôi mắt của mình lên nhìn từng cử chỉ, hành động của hắn rồi cười nhạt.
''Anh vẫn không thay đổi.''
Phải! So với hai năm trước những cử chỉ, hành động, lời nói của hắn đều không thay đổi. Chi duy nhất một thứ thay đổi, đó là tính cách của hắn. Hai năm trước hắn là một chàng trai hào hoa vô cùng sát gái lại rất có thành kiến với gia đình mình. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn thay đổi, hắn không còn nghĩ ngợi nhiều về gia đình không trọn ven của mình nữa. Hắn trở nên trầm lặng, luôn suy nghĩ mọi chuyện theo hai chiều hướng, rất ít khi có ý kiến, và quan trọng nhất là hắn không còn đào hoa như trước.
''Nhưng thứ khác đã thay đổi...''
Hắn đưa đôi mắt trầm ấm, sâu thẳm khó đoán của mình vào đôi mắt long lanh, đáng yêu của nó. Bình thường nó rất hòa đồng vui vẻ, chỉ trong bang hội là nó thay đổi. Là một sát thủ không nên cho người khác biết được tính cách của mình, phải che giấu, vì một khi đã lộ ra thì phải lập tức thay đổi. Tính chất của công việc làm cho bọn họ trở nên như vậy, vốn dĩ lúc mới sinh ai cũng là người nhân hậu.
''...Quá nhiều những thay đổi!''
Nó cười nhẹ với câu nói của hắn rồi đưa ly rượu lên miệng nhấp nháp một ngụm. Cả hai đã trở nên xa lạ như thế từ khi nào, tại sao không ai nhận ra sự thay đổi đó? Hay học quá vô tâm nên không biết những thứ gì đã làm thay đổi mối quan hệ của họ? Đừng đổ lỗi cho công việc vì đó là thứ mà họ chọn, là thứ mà họ sẵn sàng hi sinh tình cảm để đổi lấy. Nếu thật sự có lỗi thì không ai phải nhân trách nhiệm cả vì mọi việc đã do trời định. Những thứ của mình cuối cùng cũng trở về với mình, người khác muốn cướp cũng không được. Nhất là với họ!!!
''Bắt quả tang hai người lén lút!!!''-Green từ ngoài đi vào, dựa người vào tủ lạnh mà nói.
''Green, đừng nhiều chuyện vậy!!!''-White kéo Green ngồi xuống cùng hắn và nó
''Có người muốn gặp cậu!''-Kun từ trên lầu ngáp ngắn ngáp dài đi xuống
''Là ai vậy?''-Anh cũng từ trong phòng khách đi vào
''Là người sau lưng tớ!''-Ken từ bên ngoài đi vào sau Kun, tay xoay xoay chìa khóa chiếc Bently.
.
.
.
.
.
.
''Anh...''-Trịnh Lâm Bảo Châu từ sau lưng Ken bước ra, đôi mắt hắn cũng chẳng biểu lộ bất cứ thứ gì gọi là quan tâm
''Về rồi sao?''-Anh ngồi xuống cạnh hắn, cướp lấy ly Whisky uống một ngụm rồi nhướng mày nhìn Trịnh Lâm Bảo Châu.
''Vâng...''
Trịnh Lâm Bảo Châu ngại ngùng gật gật đầu.
''Bị bỏ à?''-Cậu từ phía sau Trịnh Lâm Bảo Châu bước vào
''Min và Renny đâu?''-White nhìn cậu đi một mình mà ngạc nhiên.
''Mệt nên lên phòng ngủ rồi!''-Cậu ngồi cạnh anh đặt một cái túi đen lên bàn.
''...''-Trịnh Lâm Bảo Châu bặm môi vừa tức giận vừa thẹn thùng. Ở trong căn phòng toàn trai đẹp như vậy sao mà không ngại cho được. Ánh mắt cô ta bắt đầu di chuyển trên từng người rồi đột nhiên dừng lại trên người nó, cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi đối diện hắn, khí thế bức người, ngạo nghễ lại sang trọng.
''Sao cô biết nơi này?''-Green đưa ánh mắt lạnh nhạt khác xa lúc nãy nhìn Trịnh Lâm Bảo Châu.
''...''-Trịnh Lâm Bảo Châu vừa nghe câu hỏi đã run người một cái, làm sao có thể nói cô ta đã theo dõi hắn từ khi trở về?
''Theo dõi...''-Nó hớp một ngụm rượu rồi để cái ly xuống mở chiếc túi trên bàn ra rồi chợt cười nham hiểm khi thấy thứ bên trong
''Tình cũ không rủ cũng tới!''-Cậu cười nửa miệng nhìn nó, cả hai nhìn nhau cùng cười gian tà.
Không khí trong căn phòng hoàn toàn thay đổi.
Trịnh Lâm Bảo Châu là bị Kun và Ken lôi vào khi bị phát hiện theo dõi hắn từ bên ngoài. Cô ta là kẻ mặt dày lại còn 2 lớp mặt nạ, thứ giẻ rách mà bày đặt phong cách giẻ lau bắt cá hai, ba tay.
Cô ta đã từng là nguời mà hắn rất yêu cách đây 3 năm. Sau khi cô ta bỏ hắn theo người khác thì hắn hoàn toàn suy sụp và bắt đầu trở nên sát gái, nhờ có nó mà mọi thứ thay đổi, trở về với lúc đầu.
Cô ta phó giám đốc công ty Beatiful, chi nhánh tập đoàn D-Fly.
Không khí đang căng thẳng thì một bóng người nam xuất hiện phía sau làm không khí như nổ ra nghìn mảnh. Green, White, Kun, Ken, cậu, hắn có cảm giác ánh mắt của chàng trai đó vô cùng thâm độc, chỉ sự thâm độc đó thì cũng đủ biết đó là ai rồi. Kẻ mà chỉ cần đụng tới lập tức cả gia đình đều cùng nhau xuống trò chuyện với Diêm Gia, thật không may cô ta đã phạm phải một điều tuyệt đối không nên làm, đó là...
''Cô đang đứng trên cái gì?''-Giọng nói uy nghiệm xen lẫn chút tức giận vang lên làm Trịnh Lâm bảo Châu giật mình nhìn xuống, cô ta đang đứng trên một tấm thảm màu đỏ, trên đó có dòng chữ ''Gửi Red!-Kí tên Black''
''...''-Trịnh Lâm Bảo Châu cảm thấy sự tức giận bên trong lời nới lập tức nhảy ra khỏi thảm.
''Anh ba, anh về rồi!''-Nó bỏ ly rượu xuống, nhảy ra khỏi bàn chạy đến ôm chàng trai mang tên Red
''Ngoan. Đứng sang một bên!''-Red vuốt tóc nó đầy cưng chiều rồi kéo nó sau lựng mình rồi quay sang Trịnh Lâm Bảo Châu
''Cô tự đi hay tôi nhờ bệnh viện đưa cô đi?''-Red nhìn Trịnh Lâm Bảo Châu bằng ánh mắt ngang tàn, độc đoán
''...Tôi không thể đi! Tôi cần tìm anh Kin!''-Cô ta lặp tức trả lời lại
''Vậy? Mời hai người ra ngoài!''-Red nhìn hắn rồi nhìn Trinh Lâm Bảo Châu phán một câu khiến mặt ả xanh rờn.
''Thân nhau lắm sao?''-Hắn nói rồi liếc mắt với cậu ý bảo đuổi cô ta ra ngoài
''Nghe rồi chứ? Cô đi, hay Min và Renny sẽ tiễn cô một đoạn?!''-Cậu liếc mắt nhìn cô ta. Tất cả những mĩ nam trong căn biệt thự này đều không một ai ưa cô ta. Biến sớm cho khuất mắt!
''...Em sẽ lại đến tìm!!!''-Trịnh Lâm Bảo Châu dậm chân giận dỗi nói
''Cô bước vào căn này này lập tức gãy hai chân!''-Red nheo mày nhìn cô ả ngang ngược trong nhà mình.
''...Hứ!''-Cô ta lập tức chạy đi
''Nhiệm vụ sao rồi?''-White nhìn Red
''Mục tiêu đã chết...