Thế Giới Hoàn Mỹ

Đoàn khí lành hờ hững trôi tựa như mấy ngàn ánh cầu vồng vút ngang trời, một chiếc chiến xa lóe lên ánh sáng kinh người, nó mang theo ánh sáng đen ngòm lao nhanh tới đây.

Khi nó lướt ngang trên không trung thì hư không rách toác, mây khói ngập tràn, lưu hà nổ tung, cảnh tượng vô cùng kinh người.

Mọi người giật mình vì sự mạnh mẽ của chiếc chiến xa này, tốc độ của nó quá nhanh, chỉ với tốc độ bình thường mà đã có thể xé rách hư không thì có thể thấy được sự mạnh mẽ của nó tới mức nào rồi.

Trong giây lát thì nó đã lao tới phụ cận, là một chiếc chiến xa được chế tạo từ thần đồng năm màu, vừa nhìn là đã biết được đây là một bí bảo hiếm có, người thường không cách nào luyện chế ra được.

Tốc độ của nó rất nhanh, vụt thẳng vào Thanh thành rồi tiến về phía ngọn núi gãy màu đen.

Xung quanh, hư không rạn nứt và hình thành nên một khe lớn đen ngòm, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Loại uy thế này quá lớn, tựa như là một vị đại nhân vật siêu cấp giáng lâm khiến cho rất nhiều người căng thẳng, dù là Hiểu Nguyệt tiên tử cũng thay đổi sắc mặt.

Chuyện không tốt lắm chính là, ngọn núi gãy màu đen nãy đã quấy nhiễu vật thể đang phi hành, làm cho chiến xa bằng thần đồng năm màu sau khi tiến tới không ngừng lắc lư, ánh sáng không ngừng chiếu rọi.

Nhưng, chiếc chiến xa này dù gì cũng là vật phi phàm, khi gặp phải sự quấy phá này thì nhanh chóng hạ xuống, rầm, nó hạ xuống ngọn núi và cũng không hề xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì cả, chỉ khiến đất đá nơi đó tung tóe, bụi mù tung trời.

Đây là một chiến xa mạnh mẽ tới kinh người, bên trên chạm khắc những bức hình thần ma không ngừng thôn thổ nhật nguyệt, tay nắm sao trời, còn có những bức vẽ về vạn thú cúng bái, về các loài chim bay nhảy.

Rõ ràng, là một chiếc chiến xa mạnh mẽ!

Cũng không hề có thú kéo xa nhưng lại uy thế hiển hiện vô cùng to lớn, nó chỉ cần mượn phù văn để phi hành thế nhưng cũng đã có tốc độ cực nhanh rồi.

Tất cả mọi người đều ngưng thần quan sát, muốn nhìn xem thử xem sẽ là đại nhân vật cỡ nào đi tới, mọi người biết, đây chắc sẽ là một người vô cùng mạnh mẽ.

Trong chiến xa truyền ra âm thanh khàn khàn tối nghĩa.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người không thể nào hiểu được ý nghĩa.

"Là nghĩa gì, là ngôn ngữ gì thế?" Nhiều người lộ vẻ khác thường.

"Là những người khách tới từ vực ngoại, bọn họ thường nói ngôn ngữ này!" Hiểu Nguyệt tiên tử biến đổi sắc mặt, hiển nhiên nàng hiểu rất rõ những gì đã xảy ra trong mấy ngày này.

Những cao thủ khác cũng lộ vẻ nghiêm túc, quả nhiên, cuộc tụ hội của bọn họ đã hấp dẫn được những cao thủ thần bí này, khách tới từ vực ngoại đã giáng lâm.


Bởi vì, từ lâu bọn họ từng nghe được, phàm là những thịnh hội được tổ chức ở một châu nào đó thì bọn họ chắc chắn sẽ tới góp mặt, mục đích là xem thử có cường giả chân chính nào hay không.

Trên thực tế mấy ngày vừa rồi, tuấn kiệt trẻ tuổi các châu đều thua thảm hại, bị người khác làm nhục, không một ai dám tiếp tục đấu tranh được nữa, chiến tích tốt nhất cũng chỉ chống đỡ được tầm mười chiêu.

Có thể nói, một hai tháng vừa rồi thì quần hùng thượng giới cảm thấy vô cùng mất mặt, bại trận như thế này khiến các giáo chẳng còn mặt mũi gì nữa.

"#[email protected]$^&*+-*/%..." Trong xe lại truyền tới âm thanh kỳ lạ này khiến mọi người chỉ biết nhìn nhau.

Đây là một loại cổ ngữ, cần phải tập trung thật kỹ thì mới có thể phân biệt được, ngôn ngữ này cũng rất giống với thời Thái cổ trước đây.

"Haizzz, ba ngàn đạo châu đã sa sút rồi, ngay cả tiếng mẹ đẻ của năm đó mà cũng quên sạch!"

Rốt cuộc, bên trong chiến xa truyền ra lời nói mà mọi người đều có thể hiểu, lời nói này có không vừa lòng, có ngạo nghễ và cũng có coi thường.

"Không biết tiền bối có gì phân phó không?" Có người đứng trước chiến xa đáp lại đầy cẩn tọng.

"Ta không già như vậy!" Trong chiến xa lại vọng ra lời như vậy, tiếp đó thì có tiếng hừ lạnh tựa như không thể kiên nhẫn được nữa.

Sau đó, hắn lần nữa lên tiếng, nói: "Đây chính là cuộc thịnh hội được tổ chức ở Thanh châu à, trông cũng chỉ đến vậy, cơ bản chẳng hề có cao thủ gì."

Tình cảnh trở nên yên lặng, người tới đầy kiêu ngạo, chẳng hề coi trọng những người nơi này chút nào, dù bước xuống khỏi chiến xa cũng chưa từng.

Trong lúc nhất thời cũng không hề có ai lên tiếng, lẳng lặng chờ xem người tới này sẽ làm gì.

Rất nhiều người đã đứng dậy thế nhưng Thạch Hạo cũng không hề để ý, vẫn như cũ ngồi ngay ngắn thưởng thức rượu ngon nơi đó, Hỏa Linh Nhi ngồi cạnh và không ngừng châm tửu cho hắn, còn bản thân cũng không quên nâng ly cụng chén.

Cho tới Sói con, nó ôm chặt lấy một cái vò rượu rồi làm ra vẻ điềm đạm nhất có thể, từ từ nhấm nháp hương rượu này.

"Quá kém, chỉ như vầy mà đòi tiến vào thư viện Thiên Thần à? Dù là cơ hội cũng chẳng thể có!" Bên trong chiến xa lại truyền ra lời nói khàn khàn, tựa hồ như đang lắc đầu.

Đám người đều lộ vẻ lúng túng, bị người khác đánh giá như vầy thì cũng không cách nào vui vẻ được.

"Đạo huynh, chúng ta cần phải đạt tới điều kiện như thế nào thì mới có thể trúng tuyển vào thư viện mà cửu Thiên thập Địa cùng nhau sáng lập nên?" Có người lớn gan hỏi.

"Tất nhiên là phải vượt qua ta mới được!" Người trong chiến xa đáp.


Mọi người nghe vậy thì nhíu mày, độ khó quá lớn, người này là tên Lâm Thiên, vị Thiên Thần tới từ vực ngoại kia sao? Rất nhiều người đã nghe được, chỉ mình hắn ra tay đã đánh bại không biết bao nhiều cao thủ cấp Thiên Thần ở ba ngàn châu này.

Cho tới hiện tại, hắn không ngừng nghiền ép, chưa hề nếm mùi bại trận nào.

"Lâm huynh, chuyện này... hơi khó, đạo pháp của ngươi rất cao thâm, quả thật thượng giới này không có mấy người có thể chiến với ngươi một trận." Hiểu Nguyệt tiên tử lên tiếng.

Đúng lúc này thì chiến xa bằng đồng chợt mở ra và lộ cường giả ở bên trong.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây người.

Cơ bản cũng không phải là cường giả trẻ tuổi anh tuấn như trong tưởng tượng của mọi người, mà là một con sinh linh miệng lôi công*.

(*): Miệng lôi công: Tựa như là môi vẩu hở răng, mệng nhọn.

Đây là một con Thần viên có miệng lôi công, với bộ lông vàng óng đang ngồi xếp bằng, ánh mắt tựa như là bó đuốc lấp lánh ánh sáng, trông rất ngang ngược.

Con vượn này mặc một bộ đạo bào trông rất buồn cười, thế nhưng khí tức mạnh mẽ không ngừng tản ra, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo khiến người khác không dám coi thường, tất cả mọi người đều giật nảy trong lòng, đây là một vị Thiên Thần rất mạnh.

"Xin hỏi đạo hữu là....?" Có người nhỏ giọng hỏi, trong nhóm khách tới từ vực ngoại hình như không có có vượn nào thì phải.

"Ta chính là Viên Thiên, là Thông Tí thần viên nhất mạch." Nó lạnh lùng nói.

Việc này khiến người khác kinh ngạc, chẳng lẽ không phải là khách tới từ vực ngoại?

"Xin hỏi tiền bối có quan hệ gì với những người tới từ thiên ngoại kia hay không, có biết Thiên Thần Lâm Thiên không?" Có người hỏi.

"Tất nhiên ta tới từ vực ngoại, nhận Lâm Thiên là chủ." Nó đáp.

Câu này vừa ra liền khiến mọi người biến sắc, một tên tôi tớ của khách tới từ vực ngoại lại ngông nghênh lái chiến xa tới, vô cùng xem thường quần hùng, quả thật khiến người khác khó mà chấp nhận được.

"Viên đạo huynh, ngươi tới đây là có ý gì?" Có người trầm giọng nói.


"Nghe nói nơi đây có thịnh hội cho nên tới để xem thử có anh kiệt chân chính nào có thể đi vào thư viện Thiên Thần hay không?" Nó nói thẳng.

Lúc này, đám Hiểu Nguyệt tiên tử, Lộc công tử đều lộ vẻ không vui, bọn họ rất mạnh, xếp vào trăm người đứng đầu trong cuộc đại chiến ở di địa Tiên cổ, thế nhưng giờ lại bị khách tới từ vực ngoại xem thường như thế.

Lâm Thiên không có tới, mà chỉ phái tới một con vượn, chỉ là một tên người hầu!

"Quá đáng rồi đó!" Có người cắn răng.

Nếu suy nghĩ kỹ thì đây là một loại sỉ nhục, chính chủ không tới nhưng lại phái một con Thông Tí thần viên mà mình nuôi dưỡng tới để thử thách mọi người, quá xem thường người khác.

"Sao hả, không phục?" Con Thông Tí thần viên vàng này trầm mặt, lạnh lùng quét nhìn tất cả mọi người, nói: "Chủ thượng nhà ta đã tự mình ra tay, không ngừng khiêu chiến mấy trăm châu nhưng lại không có một ai có thể đỡ quá mười chiêu, bình thường cũng không quá ba chiêu, quá kém. Các ngươi dựa vào đâu mà đáng để chủ thượng ta ra tay?"

Lời này chẳng hề êm tai chút nào, chính chủ khinh thường không thèm tới mà chỉ phái thủ hạ là một tên người hầu tới để thủ thách xem những người này có đủ mạnh hay không.

Mọi người tức giận nhưng chỉ biết thở dài, nói theo một ý nghĩa nào đó, ba ngàn châu cũng quá yếu, một hai tháng này đã bị đánh bại tới thê thảm.!

"Sao thế, có người không phục à, nếu vậy thì cứ tới khiêu chiến ta, nếu qua cửa ải của ta thì mới có tư cách chiến một trận với chủ nhân, nếu không đừng mơ có thể gia nhập thư viện Thiên Thần." Nó thẳng thừng nói.

Rất nhiều người không cam lòng, dựa vào đâu mà một con khỉ đột lại dám tới đây diễu võ dương oai?

Mấy người cảm thấy khó chịu nên đồng loạt tiến lên.

"Để ta thử xem sao!" Có người nói.

"Tốt, nếu tự tin thì cứ việc tới!" Thông Tí thần viên rời khỏi chiến xa, đứng ngay ngắn trên đất trống.

Một chàng trai đầu mọc sừng trâu tay cầm một chiếc kèn lệnh nhẹ nhàng thổi một cái, tiếng vù vù rung trời, hư không nứt toác, đây là một vị Thiên Thần.

"Ầm!"

Thông Tí thần viên lực lớn vô cùng, song quyền nện mạnh vào lồng ngực phát ra tiếng vang trầm nặng, tiếp đó nó ngửa mặt rít gào tựa như sấm nổ.

Âm thanh của nó lấn át kèn lệnh, tiếp đó nó nhảy lên hóa thành một tia chớp vàng óng phóng tới người này, hai bên không ngừng va chạm, không ngừng quyết đấu.

"Rắc!"

Kèn lệnh bị gẫy, người kia bay ngược ra sau, trái tim thiếu chút nữa đã bị Thông Tí viên hầu móc ra ngoài, máu tươi đẫm người, nơi ngực thủng một lỗ lớn.

"Không đỡ nổi một đòn mà." Thông Tí thần viên cười lạnh nói.

Người kia sắc mặt tái xanh, lảo đảo rút lui.


Những người các tức giận, ai cũng căm phẫn, một con viên hầu do Lâm Thiên nuôi dưỡng mà đã mạnh mẽ như vầy rồi, quả đúng là làm khó bọn họ.

Thông Tí thần viên cười khẩy, nói: "Không phải đều là thiên tài hết sao, ngay cả một người đặc biệt hơn một chút cũng không có à, tất cả đều yếu kém như nhau cả!"

Những lời này chẳng hề nể nang gì cả, khiến cho người khác vô cùng tức giận.

"Thông Tí thần viên nói: "Há há, không phải trong số các người có không ít người từng tiến vào di địa Tiên cổ gì gì đó hả, hình như đều là thiên tài cả mà? Nhưng, cũng có nhiều người không hề đạt tới Thiên Thần cảnh, quá yếu. Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội, nếu như thư viện Thiên Thần lựa chọn đệ tử thì chắc chắn sẽ coi trọng tiềm lực, ta sẽ tự phong tu vi, áp chế tới cảnh giới ngang với các ngươi, vậy, ai tới khiêu chiến nào?"

"Ta tới!"

Quả nhiên, có người nhịn không được nữa nên lên tiếng, hắn từng xếp hạng không thấp ở trong di địa Tiên cổ.

"Xoẹt!" Hắn há miệng phun ra một vòng thần năm màu phát ra thần quang ngũ hành, thứ này đánh thẳng tới con khí đột.

Ơ cảnh giới Chân Thần mà có tu vi như thế cũng coi như là siêu tuyệt rồi.

Nhưng, con khỉ đột này lại đáng sợ tới lạ thường, nó nhanh chóng thoát khỏi vòng thần năm màu rồi tay không giết thẳng tới.

Trong phút chốc, giữa hai bên phát sinh hàng loạt bảo thuật, cốt văn đan dệt, sau khi xuất mười mấy chiêu thì một móng vuốt của con khỉ đột này suýt nữa đã cắt lìa nửa người của đối thủ.

"Ngươi đã bại!"

Thông Tí thần viên cười lạnh rồi kéo lìa một cánh tay của hắn ném xuống đất.

Quần hùng tức giận, trong lúc nhất thời nhiều người nhìn về phía Hiểu Nguyệt tiên tử, và cũng nhìn về phía Thạch Hạo, chờ hai người lên tiếng.

"Thạch huynh, ngươi thấy thế nào?" Hiểu Nguyệt tiên tử cảm thấy mình không phải là đối thủ.

Thông Tí thần viên nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt tiên tử rồi nhìn về phía Thạch Hạo, tiếp đó lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nói: "Các ngươi không phục à?"

"Một con khỉ mà thôi, khi không tới đây nhảy loạn hết cả lên thế hả?" Thạch Hạo mở miệng, nếu đã nhiều người cầu viện như vậy thì hắn không thể hiện thì cũng không được.

"Ngươi là ai?" Thông Tí thần viên cảm thấy có gì không đúng và càng không nhìn thấu được người trẻ tuổi này.

"Đi gọi chủ nhân ngươi tới đây." Thạch Hạo không thèm để ý.

"Muốn gặp chủ nhân ta thì phải hỏi ta trước đã, trước phải qua cửa này!" Thông Tí thần viên liên tục cười lạnh.

========================================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận