Thế Giới Hoàn Mỹ

Mấy người này rất mạnh, có thể sử dụng từ sâu không lường được để hình dung, bên ngoài cơ thể của bọn họ tản ra tiên vụ, chúng không tụ tập lại thành từng sợi từng luồng mà tràn ngập khắp nơi, khiến cho vẻ thần bí càng mù mịt hơn.

Về phía Thư viện Thiên Thần, mọi người đều kinh ngạc, đó là quang cảnh gì thế này? Rất giống với ghi chép nào đó từng được ghi trong sách sử, là do tu luyện Huyền công vô thượng đã tới điểm mấu chốt.

"Tiên viện ghê thật, sở hữu bí điển tiên đạo, những đệ tử dòng chính này đều được chân truyền cả, cho nên tiên khí đã hoà hợp với Đạo, đều là những đứa con trai của trời xanh!" Một trưởng lão của Thư viện Thiên Thần cảm thán.

Việc này khiến cho rất nhiều đệ tử thư viện kinh ngạc, bởi vì đây là sự khen ngợi, dù là đám người như Lục Đà, Vân Hi cũng vô cùng ít khi được tán dương như vậy.

"Chỉ là chút thành tựu nhỏ mà thôi, bọn họ vẫn còn kém lắm. Ta thấy trong Thư viện Thiên Thần cũng có mấy hạt giống tương đối tốt, nếu như quan tâm bồi dưỡng thì cũng sẽ phá kén thành bướm." Một lão quái vật nói.

Da mặt của Tứ trưởng lão hơi co giật, trong lòng rất không cam lòng, hắn hiểu rõ ý của đối phương, tóm lại sẽ tiến vào trong Thư viện Thiên Thần để chọn môn đồ, những kiệt xuất của hiện tại hơn nửa sẽ trở thành đệ tử của Tiên viện.

"Thạch Hạo, còn không trả giáp trụ xanh thẳm kia cho Tiên viện đi." Nhị trưởng lão nói.

Giáp trụ này là một món đồ cổ khi khống chế thần lực thì sẽ toả ra ánh sáng lóa mắt, khi yên lặng thì lại trở thành vẻ tự nhiên cổ xưa, ánh sáng màu xanh mờ ảo tựa như mờ ảo.

Thạch Hạo nhấc nhẹ bộ giáp trụ tỏ vẻ không muốn, hắn vừa liếc liền biết đây là món hàng có lai lịch rất lớn, tuyệt đối không phải là vũ khí bình thường, trong lòng chẳng hề muốn trả lại.

"Xin hãy trả lại" Trên thuyền cổ, những người có quan hệ tốt với Ngô Thái lần nữa cầu xin, lời nói rất là lớn, bởi vì lão quái vật của Tiên viện đã đứng ra nên dũng khí của bọn họ tăng mạnh.

Thạch Hạo trừng mắt, hai luồng ánh sáng như cầu vồng lao vút ra ngoài, lập tức những người kia chợt run lên, sau khi thấy đầu lâu của Ngô Thái đang nằm bên dươi chân của Thạch Hạo thì lòng càng bồn chồn hơn.

"Các ngươi hạ nhục ta trước, sau khi chiến bại lại còn ăn nói ngông cuồng, nếu ta cứ trả lại bộ giáp trụ như thế thì các ngươi cho rằng ta là một người dễ bị lừa lắm hả, hay cho rằng Thạch mỗ là người yếu mềm ư?" Thạch Hạo lớn tiếng hỏi.

Những người kia chợt sợ hãi rồi không tự chủ rút lui vài bước, sắc mặt thì tái nhợt vì bị chấn nhiếp bởi khí thế của hắn.

Những người bên phía Thư viện Thiên Thần thì lộ vẻ kỳ lạ, ngay cả những vị trưởng lão cũng chẳng biết nói gì cả. Đầu lâu của địch thủ đã bị ngắt rụng, tới ngay cả những người còn lại cũng dám lớn tiếng hăm dọa, lại còn nói rằng mình rất oan ức, rõ ràng là không muốn trả lại bộ giáp trụ kia mà.


"Đạo huynh, ta nhắc ngươi một lời, đó là đồ của tiểu Thiên vương, ở Tiên viện ta, không ai là không biết uy danh của tiểu Thiên vương."

Lúc này, một thiếu nữ bình thản lên tiếng, đó là một trong những vị trẻ tuổi từng lên tiếng cầu xin, nơi đuôi lông mày của nàng mang theo dáng vẻ Tiên đạo, tựa như là một mỹ nhân bước từ tranh ra vậy.

"Con của trời xanh?" Thạch Hạo thì thào nhìn những người kia, nếu quan sát kỹ thì những nam nữ này đều rất thần bí, tiên khí lan tỏa giao hòa với bản thân, mờ ảo không minh như tiên giáng trần.

"Ta cũng chẳng phải cướp đồ từ trong tay tiểu Thiên vương gì, mà là chiến lợi phẩm đoạt được từ trong tay kẻ dám mạo phạm ta, xử trí thế nào là do ta làm chủ." Thạch Hạo nói.

"À, tiểu Thiên vương cũng chỉ là nhân vật bình thường thôi." Cô gái kia nở nụ cười tươi rói rồi không nói thêm gì nữa, và cũng chẳng hề có ý xuất thủ.

Ngay cả những người thuộc Tiên viện khác cũng chỉ im lặng tựa như đang chờ mong, và lại như đang cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn Thạch Hạo.

"Tiểu Thiên vương là cái thá gì, dám tới ư?" Thạch Hạo cúi đầu nhìn tàn thể của Ngô Thái, tu tới Thiên Thần cảnh thì dù chỉ còn dư lại đầu lâu cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, từ từ điều dưỡng thì có thể hồi phục lại như cũ.

"Công tham tạo hóa, sớm đã tìm được một hạt tiên chủng thần bí, hai năm trước đã là nhân vật thuộc cấp độ Giáo chủ." Ngô Thái rất biết điều nên không còn dám lấy cứng chọi cứng nữa.

Tất cả mọi người của Thư viện Thiên Thần đều run rẩy trong lòng, người kia sớm đã dung hợp thành công với tiên chủng, hiện giờ ngoại trừ những lão quái vật ra thì hẳn là không một ai có thể ngăn cản được.

Nhưng, lần này không có tiểu Thiên vương cũng là do hắn không cần tìm kiếm đạo chủng nữa, đã sớm thành công bước ra bước kia rồi.

Thạch Hạo cau mày, lời nói thì không thể thay đổi được gì, vả lại còn bị người khích tướng mà đáp ứng yêu cầu trả lại bộ giáp trụ này, vậy hắn là kẻ quá dễ để bị bắt nạt.

"Ha ha, nếu thiếu niên này muốn nghiên cứu giáp trụ xanh thẳm này, vậy cứ lưu ở đó đi, vật này là một di bảo của Tiên cổ, rất là bất phàm đó." Một vị lão quái vật cười nói.

Nhị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần nhíu mày thế nhưng lập tức trở lại vẻ bình thường, nói: "Đã thế, Thạch Hạo, ngươi trước giữ lại đi."


"Quá tốt luôn!" Thạch Hạo đáp ứng đầy sảng khoái.

"Đã thế, chúng ta lên đường tìm tiên duyên cho riêng mình, tạm biệt từ đây vậy." Một lão quái vật của Tiên viện nói.

Thuyền cổ mang theo tiên khí nặng nề vang vọng bay lên không, tiếp đó lao vút về nơi xa.

Trên đất cũng chỉ còn lại máu tươi, đám người Ngô Thái cũng đã được trả về, tuy rằng chỉ còn sót lại đầu lâu thế nhưng cũng không bao lâu nữa sẽ có thể sinh ra thân thể Thiên Thần lần nữa.

Khu núi lửa này vẫn chẳng hề bình tĩnh như trước, các đệ tử Thư viện Thiên Thần đồng loạt di chuyển và tìm kiếm, đặc biệt là ngọn núi lửa to lớn ở chính giữa thì lại càng được chiếu cố kỹ càng hơn.

"Có sức mạnh phong ấn, thế nhưng không có hạt giống Ngũ Hành hoàn mỹ nào!" Một vị trưởng lão lấy làm tiếc nuối, trên thực tế thì cũng có thể hiểu được, dù sao những lão quái vật kia dừng lại cũng được một khoảng thời gian nên chắc chắn đã dùng thần niệm thăm dò qua, vì do không có cơ duyên gì cho nên mới rời đi như vậy.

Nhưng, đệ tử trong thư viện cũng đã tìm được hai hạt đạo chủng Hỏa trong ngọn núi lửa trung tâm kia, chúng đều có giá trị kinh người và coi như không uổng công chuyến đi này.

Thời gian thấm thoát qua đi, chớp mắt đã là nửa tháng, trên đại lục Ngũ Hành có rất nhiều bóng người trẻ tuổi đang không ngừng tìm kiếm hạt giống Ngũ Hành.

Chiến hạm màu bạc của Thư viện Thiên Thần đang không ngừng lướt ngang, dựa theo những ghi chép của tấm Thiên bia cổ, dựa theo những manh mối mơ hồ để tìm kiếm cổ địa thần bí này.

Đáng tiếc, đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có xuất hiện chút manh mối nào.

"Ghi chép sai ư?"

"Dù sao cũng chỉ là suy đoán của người xưa mà thôi, cũng không phải là bản đồ bảo tàng thật sự gì cả, nếu như bọn họ có thể xác định ở nơi nào thì đã không còn sót lại gì nữa đâu."


Mấy vị trưởng lão thương nghị nên làm gì tiếp theo, nên tìm kiếm thứ gì nữa.

Đại lục Ngũ Hành quá mênh mông chẳng chút giới hạn, nếu như tìm kiếm trong một đại lục rộng lớn như vầy thì trời mới biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian, dù sao nơi này to lớn tựa như vũ trụ tinh không vậy.

Ào ào ào!

Phương xa, ánh vàng ngút trời, một cây cổ thụ lắc lư, đó chính là ánh sáng do cây cổ thụ hoàng kim kia đang tản ra, bên trên những phiến lá có rất nhiều ngôi sao đang rì rào run rẩy.

"Chuẩn Thế Giới thụ, nó đang hấp thụ lượng lớn tinh khí ngũ hành, thêm vài ngày nữa thì có lẽ sẽ rời khỏi đây."

"Theo các ngươi, nơi mà nó cắm rễ có phải là vùng đất bị phong ấn kia hay không?"

Lúc các trưởng lão đang thảo luận thì chợt nhắc tới vấn đề này.

Chiến hạm màu bạc lần nữa hạ xuống cách cổ thụ hoàng kim kia không xa để tìm kiếm, thế nhưng vẫn chẳng hề có chút thu hoạch nào cả, vẫn không nhìn thấy hạt giống tuyệt thế kia đâu.

"Ngũ Ma Phong Thiên chủng!" Nhị trưởng lão đi tới đi lui suy tư, sau đó thì chỉ vào chuẩn Thế Giới thụ, nói; "Những nơi mà thứ này cắm rễ rất đặc biệt, dùng nó làm trung tâm để suy diễn."

"Có phải là Phản Ngũ hành không!?" Cuối cùng, một vị trưởng lão sau khi sắp xếp các loại trận đồ thì tinh thần chợt chấn động, tiếp đó nói ra giả thiết như vầy.

"Phản Ngũ hành, nghịch loạn căn cơ ngũ hành, điên đảo càn khôn?!" Vẻ mặt của Nhị trưởng lão kinh ngạc, hắn cũng từng nghĩ tới tin đồn này.

Đó không phải là lời đồn tốt đẹp gì cả, bên trong ẩn chứa một sự khủng khiếp vô cùng lớn, mọi người truy tìm trận đồ này đều đã chết hết cả, có người nói nơi đó phong ấn một thứ không hề tầm thường.

"Từ xưa tới nay có vô vàn trận pháp, có loại Sát trận và cũng có loại Hung trận, nghe nói Phản Ngũ hành này đứng ba vị trí đầu của Hung trận!" Một vị tưởng lão với vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Lấy chuẩn Thế Giới thụ làm trung tâm, bắt đầu suy diễn một lần!" Nhị trưởng lão đưa ra quyết định.

Các đệ tử bên trên chiến hạm cũng không dám tới quấy rầy, bởi vì ai cũng biết mấy vị trưởng lão sẽ tốn rất nhiều tâm lực để suy diễn nên.


Thạch Hạo cũng rất kinh ngạc, mấy vị trưởng lão ngồi xếp bằng trên một đài cao, mỗi người đều rất nghiêm trang, không bao lâu sau thì trên trán tràn đầy mồ hôi, tiếp đó không ngừng khắc vẽ những trận pháp lên trên đài cao đó.

"Chân nghĩa Phản Ngũ hành, chắc hẳn cũng ăn khớp với đại trận Ngũ Hành, ở giữa sẽ có một đường phân cách nào đó!"

Bọn họ không ngừng tìm kiếm, về sau lại suy diễn ra được một chút manh mối, tiếp đó Nhị trưởng lão nhanh chóng chạm khắc lên trên đài cao đó.

"Đây là..." Một vài đệ tử xúm lại thì giật nảy cả mình.

Nơi vị trí của chuẩn Thế Giới thụ được vẽ lên một ký hiệu, tiếp đó cách không xa có một đường chia cách và ở bên phía đó cũng xuất hiện một ký hiệu khác.

Rất nhanh, hai khí Âm Dương lưu chuyển và từ từ chuyển động, hình thành nên một vòng tròn bao bọc lại hai ký hiệu cùng với đường chia cách đó vào trong.

"Bức tranh Âm Dương!" Mọi người sợ hãi.

Chẳng phải có quan hệ với ngũ hành hay sao chứ, không ngờ lại dính dáng tới bức tranh đại đạo như vầy.

Nhị trưởng lão nói: "Nơi mà chuẩn Thế Giới thụ cắm rễ là một trong những vị trí của mắt Âm Dương, vị trí của Ngũ Ma Phong Thiên chủng hẳn là vị trí đối xứng với một mắt Âm Dương khác."

Bọn họ càng suy diễn thì càng khiến mọi người chấn kinh hơn!

Trên đài cao, hai khí Âm Dương lưu chuyển, bức tranh đại đạo hiện ra đầy thần bí, mắt Âm Dương lại trở thành khu vực trung tâm Phản Ngũ hành.

Mọi người quay đầu nhìn về Thế Giới thụ rồi lại nhìn về phía đại lục vô ngần, trận đồ bên trên đài cao cũng chỉ là sự suy diễn của bọn họ, còn địa hình thật sự bên trên mặt đất kia mới càng thêm đáng sợ hơn, nơi đó tồn tại đại trận của thiên cổ, vậy sẽ là bố trí kinh thiên tới cỡ nào chứ.

"Ngươi chắc chắn, bên trong một mắt Âm Dương khác sẽ ẩn chứ thiên chủng này?" Một vị trưởng lão nghi vấn và bất an hỏi.

Bởi vì, dựa theo lời đồn thì vùng đất Phản Ngũ hành rất khủng khiếp, không cách nào chạm tới được, những người từng đi tìm đều đã chết sạch, không một ai có thể trở về.

"Chúng ta đi xem thử, chỉ đứng ở xa thôi, đừng có vào trận là được!" Nhị trưởng lão nói, hắn rất muốn phá tan màn mờ ảo thiên cổ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận