Thế Giới Hoàn Mỹ

Thật sự rất kỳ lạ, sau khi hắn vừa mới tiến vào nơi trung tâm thì hoàn toàn khác hẳn, kinh văn như sóng nước không ngừng đan xen, đâu đâu cũng có!

Âm thanh vang dội, làm người ta thức tỉnh!

Chỉ trong tích tắc, Thạch Hạo như muốn ngộ đạo, được quy tắc chư thiên nhấn chìm, rong chơi trong đại dương của đại đạo, trong lòng hiện lên vô hạn thể ngộ.

Ở đây, hắn cảm thấy mình như là một cây thực vật héo úa chợt được mưa lớn tưới tắm, thu được ánh mặt trời chói chang, làm bản thân bừng tỉnh và trưởng thành lớn mạnh hơn.

Đây là thứ hắn đang cần, là sự trợ cấp của linh hồn, là sự siêu việt của sinh mệnh, sự sự thăng hoa của bản thân.

Con đường tu đạo, là muốn tiến hóa, là sự tăng lên của cấp độ sinh mệnh, do đó thoát khỏi sự ràng buộc, tỏa sáng cùng nhật nguyệt, sinh trưởng cùng thiên địa, bất diệt thật sự.

Đây là con đường chung cực mà nhiều ngườ hướng tới, là mục tiêu cuối cùng của tu sĩ.

"Ta muốn trường sinh, ta muốn sống tiếp, không có phần cuối trong cuộc đời, thế nhưng không phải đồng thọ cùng đất trời, không phải tỏa sáng cùng nhật nguyệt, bởi vì một giới này cuối cùng cũng sẽ phải có một ngày phai mờ."

Lúc Thạch Hạo ngộ đạo thì cũng không phải mê man, mà trong tâm dâng lên xúc động, linh quang không ngừng lấp lánh.

Bởi vì hắn hiểu rõ con đường của mình hoàn toàn khác với người khác, muốn vượt qua được tiên hiền cổ đại thì trước tiên phải đi theo con đường riêng biệt.

Hiển nhiên, đạt được một hạt giống hoàn mỹ đồng nghĩa nhận được sự tán thành của đại thiên dịa này, cùng tồn tại với càn không này, đây cũng không phải là con đường của hắn, bởi vì hắn không hề có cổ chủng như thế.

Chưa từng đạt được cơ duyên, không được coi là con cưng của trời, cho nên mới đành lòng như vầy, mới bước lên con đường mà hắn với Đại trưởng lão cùng nhau nghiên cứu này.

Ầm ầm ầm!

Màn trời bao la từ trên cao hạ xuống, chấn động lòng người.

Từng sợi xích thần trật tự tựa như là từng dòng thác lớn trút từ trên cao xuống, tình cảnh bao la ấy khiến cả đời này hắn khó mà quên được.

Là bắt đầu công cuộc lột xác của hắn, đây không phải là khắc vẽ theo hàng vạn phù văn mà là đang nghiêm cứu đầy chuyên tâm, đối chiếu với thế giới trong cơ thể mình, xác minh lẫn nhau, từ đó sánh vai cùng với đại vũ trụ, thậm chí là siêu việt.

"Một hạt bụi có thể lấp biển, một cọng cỏ có thể chém nát tinh thần nhật nguyệt..."


Thạch Hạo lẩm bẩm, đây là sự hiểu biết sâu sắc nhất và bản chất nhất mà hắn ngộ được, cũng khong phải là cảm xúc nhất thời mà là lĩnh ngộ thật sự.

Tuy rằng bản thân rất bé nhỏ, tựa như là bụi trần nếu so sáng với ngôi sao, không đáng chú ý tới khi so với tinh hệ, cũng chẳng là gì khi đặt cạnh đại vũ trụ, không ai chú ý tới cả.

Nhưng, một cá thể bất kỳ nào cũng là hoàn chỉnh nhất, đều có thể chờ đợi cơ hội để mở ra 'Giới tàng' hoàn mỹ của mình, hay có thể nói là mở ra từng cánh Tiên môn một.

Ý nghĩa đơn giản nhất chính là, từng bảo tàng thân thể có thể không ngừng được mở khóa!

Thân thể như hạt bụi, tuy rằng nhỏ nhưng một khi mở ra 'Giới tàng' trong cơ thể mình, như vậy có nghĩa là sẽ vô ngần, là rộng lớn, là vô địch!

Tiền đề chính là, ngươi phải mở ra toàn bộ, mở ra vô tận!

Thạch Hạo được vô số xích thần trật tự quấn quanh tựa như bị trói chặt nơi đó, hắn hóa thành một tấm bia đá bất hủ bị phong kín chẳng thế nhúc nhích được, hắn ngồi xếp bằng bên trên tảng đá và nhận được sự gột rửa.

Là đang mượn nhờ để xem xét, là đang phỏng đoán và đang loại suy.

Muốn đứng ngang hàng với càn khôn thì không thể mô phỏng theo được, chỉ khi nào có linh quang chân chính chợt lóe lên, có đạo và pháp của chính mình, mở ra Tiên môn trong cơ thể mình thì mới có ý nghĩa được.

Xích thần trật tự rất đẹp, không ngừng kéo tới từ trong hư không, tựa như là những cọng lông đuôi của phượng hoàng, chúng sáng rực và mang theo thần quang, vẻ chói lóa làm người khác không cách nào mở to mắt được.

Thạch Hạo đưa tay sờ sờ, quá ấm áp, chúng không hề cuồng bạo mà là ôn nhu, hết thảy đều do tảng đá bên dưới này.

Là nhận được sự tán thành, xem hắn như là một sinh linh đang được thai nghén, bởi vì lúc này hắn như là 'Tiên thai' đang được cuống rốn thiên địa tẩm bổ.

Trật tự nguyên bản nhất, pháp tắc cổ xưa nhất, lúc này chúng không ngừng phơi bày toàn bộ trước mặt Thạch Hạo, chẳng hề có chút ẩn giấu nào.

Ánh mắt của hắn từ trong veo trở thành hừng hực như đói khát quan sát 'dây xích' bản nguyên nhất của thiên địa, nếu là ngày thường thì làm sao thu hoạch thoải mái như vầy?

Đương nhiên, đây không phải là bảo thuật gì cả, cũng không phải là đại thần thông không gì không làm được, đây đều là những quy tắc cơ bản và thuất khiết nhất, thế nhưng chính vì sự tồn tại của những sợi dây xích này mới có thể không ngừng tổ hợp, trở thành áo nghĩa phức tạp nhất.

Thạch Hạo say mê, về sau hắn chợt ngộ ra, thứ này có chút tương tự với Nguyên Thủy Chân Giải, ẩn chứa tính chất nguyên bản nhất!

Thạch Hạo chợt ngây dại rồi chấn động trong lòng, là tại sao? Mỗi một lần đều cảm thấy mình đã hiêu rõ Nguyên Thủy Chân Giải, thế nhưng thêm lần nữa lại phát hiện ra điều mới mẻ, có thể ngộ hoàn toàn khác.


Chính xác, hắn ngộ đạo, lại giác ngọ hơn về Nguyên Thủy Chân Giải.

Trong giây lát, nguyên thần của hắn phát sáng, vẫn là dấu ấn phù văn do Nguyên Thủy Chân Giải hóa thành ở bên trên nguyên thần, thứ này tựa như là một lớp giáp trụ phủ thêm bên ngoài, hiện giờ chúng lại đang cộng hưởng.

Một lát sau, quy tắc của chư thiên, vô số dây xích trút xuống, chúng óng ánh như cầu vòng, chói mắt như kiếm thần, toàn bộ giao hòa cùng với nguyên thần của hắn, chui hết vào trong phù văn của Nguyên Thủy Chân Giải.

Giữa hai bên không ngừng phát ra vẻ lấp lánh, cuối cùng là kiểm chứng lẫn nhau, hóa lẫn với nhau.

"Tốt!"

Thạch Hạo khẽ hô một tiếng biểu đạt vẻ hưng phấn, đây là thứ hắn cần, hắn muốn lý giải áo nghĩa nguyên thủy của càn khôn, biết rõ về bản chất chung cực của đại thiên địa.

Chính xác, hiện giờ Nguyên Thủy Chân Giải đang phối hợp rất ăn ý với quy tắc cổ điển nhất này, hắn quan sát càng rõ ràng hơn, càng sâu sắc hơn.

Tiếp đó, nguyên thần của hắn phát sáng bao trùm lấy kinh văn đầy rực rỡ của Nguyên Thủy Chân Giải, từng ký tự một đang lấp lánh và hòa ca cùng đất trời.

Tiếp đó, quy tắc chư thiên cùng với xích thần trật tự hạ xuống, tựa như muốn tan rã ra vậy.

Thạch Hạo đưa tay ra và cảm ứng thật tỉ mỉ, hắn xoa xoa những quy tắc và trật tự nhu hòa này, tiếp đó thử nghiệm phân giải chúng thành những hạt nhỏ bản nguyên nhất.

Hắn đã thành công, từng sợi xích thần trật tự hóa thành từng hạt cơ bản trong tay hắn, tựa như là từng hạt thần tinh thái dương thu nhỏ vậy.

Thạch Hạo chấn động trong lòng, hắn đang nắm giữ lấy thừa số của quy tắc, là đang đụng vào bản chất của đại thiên địa, là đang quan sát trong khoảng cách gần như vậy.

Một góc bên cạnh nơi xa, cô gái xinh đẹp tựa như sương khói chẳng chút chân thật kia im lặng quan sát, ban đầu nàng vẫn bình tĩnh thế nhưng càng về sau lại càng lộ vẻ kinh ngạc, tới lúc này thì vẻ hoảng sợ ra mặt.

Nàng không nghĩ tới, chỉ một thiếu niên mà chỉ vừa mới bắt đầu mà đã tiếp xúc được với bản chất của địa càn khôn, xuất phát điểm thật là đáng sợ, đang bắt tay vào việc nghiên cứu ánh sáng vão đạo chí tuệ cao nhất.

Thạch Hạo mặc dù say sưa thế nhưng cũng chẳng hề lầm đường, vẫn còn rất tỉnh táo, không ngừng quẩn quanh nghiêm cứu bên trong thừa số quy tắc này, từng hạt cơ bản do xích thần trật tự phân giải thành lấp lánh ánh sáng rạng ngời.

Thạch Hạo động thủ, dùng thần niệm của bản thân khống thể những hạt cơ bản này, thử nghiệm tổ hợp chúng lại lần nữa, nếu như có chút sơ sẩy và để chúng va chạm với nhau thì sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng khủng khiếp, không gian sụp đổ và tiếp đó là hủy diệt!


Cách đó không xa thì cô gái kia hoảng sợ, nếu như nơi này bị hủy diệt thì con đường thành Đạo của nàng cũng sẽ kết thúc.

Nhưng, tai nạn vẫn không có giáng lâm, bởi vì những hoa văn cổ xưa của tảng đá bên dưới chân Thạch Hạo không ngừng lấp lóe ngăn chặn những thứ này lại, làm cho những quy tắc đầy táo tợn kia dịch chuyển chậm lại.

Tảng đá này có thể dẹp yên mọi thứ, bởi vì nó là trung tâm của cuống rốn thiên địa, là kết quả của sự giao thoa thiên địa, không hề bị trừng phạt và còn được che chở.

"Không có bị cắn trẳ, cũng không bị thiên phạt." Thạch Hạo thì thào trong lòng, sinh linh kia không có cắn trả lại hắn, bước vừa nãy rất nguy hiểm thế nhưng lại được tảng đá ấy hóa giải rất đơn giản.

Quá thuận lợi, thế nhưng cũng làm Thạch Hạo cảm thấy bất an.

Bởi vì, đây là đang trộm lấy thiên cơ, nếu không bị đại đạo trừng phạt thì cũng sẽ không dung.

Hắn không phải như đám người Thập Quan vương, đã đạt được một hạt giống hoàn mỹ, là được trời xanh tán thành. Nắm giữ hạt giống như vậy đồng nghĩa với việc phù hơp với đại thiên địa, nhận được sự che chở và không gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Hiện tại, việc làm mà Thạch Hạo đang gây ra hoàn toàn là trái ngược, không hề nhận được sự tán thành, cưỡng ép trộn lấy bí mật bản nguyên thiên địa.

Hiện tại vẫn còn đang yên bình, nguy cơ được hóa giải cũng là bởi vì hắn là chim tu hú chiếm tổ chim khác, tạm thời che giấu được thiên cơ, vẫn không xuất hiện chút đầu mối nào.

Một khi bị tiết lộ, phỏng chừng hắn sẽ gặp ngay nguy cơ vô cùng to lớn!

Nói là sự chú định trong cõi u minh cũng được, hay nói là sự cắn trả của cuống rốn thiên địa cũng được, tất cả cũng chỉ là một chuyện.

Nhưng mà, Thạch Hạo tin vào vế sau, không hề tin cái gọi là trong cõi u mình cùng với sự chú định gì gì đó.

Cứ thế, thời gian không ngừng trôi qua, không cách nào biết được sự lưu chuyển nó, một mình Thạch Hạo ngồi xếp bằng ngộ đạo, không ngừng phân giải trật tự hạt cơ bản.

Dần dần, Thạch Hạo hãm sâu vào trong, quên đi mọi thứ, chỉ chìm đắm trong đại dương suy tư của đạo tắc.

Thanh âm ầm ầm không dứt, âm thanh kinh văn vang vọng, đó là quy tắc đang hóa thành ánh sáng, trở thành đại dương bao phủ hắn lại, huy hoàng tuyệt thế!

Nguyên thần của Thạch Hạo chói lóa tới cực điểm, Nguyên Thủy Chân Giải đang tự động ngân vang, kinh văn chấn thế.

Sau khi kinh văn này cộng hưởng thì làm cho thừa số quy tắc của chư thiên cũng chấn động theo, từng hạt cơ bản vàng óng tựa như đang từ từ lớn lên và rõ ràng hơn, đã bị Thạch Hạo hiểu rõ.

Sau đó, Thạch Hạo ngồi xếp bằng, những thừa số ấy chuyển động tựa như là ngân hà đang xoay tròn và xây dựng nên tinh hệ, chỉ trong chốc lát này hắn cảm thấy thân thể mình đang run rẩy theo.

Ầm!


Trong nhất thời, hắn cảm thấy trong cơ thể có một vài Tiên môn xuất hiện và phập phồng theo với những thừa số bản chất kia.

Thạch Hạo không ngừng gây dựng lại, để cho những thừa số kia sắp xếp dựa theo phù văn của Nguyên Thủy Chân Giải, sau đó lại diễn biến pháp của Liễu Thần, cũng không có triển khai bảo thuật như trước kia mà tìm hiểu từ thứ nguyên bản nhất, rồi tự mình xây dựng nên quy tắc và rèn ra bảo thuật.

Cứ thế, hắn đắm say, hắn cảm thấy quá hấp dẫn, từ thứ cơ bản nhất xây dựng thành thứ phức tạp nhất, thành thần thông mạnh mẽ nhất, quá trình này đã giúp hắn hiểu rõ hơn rất nhiều.

Tiếp đó là những pháp môn khác, các bảo thuật khác, đều như thế, đều lần lượt diễn dịch.

Sau đó, những hạt cơ bản màu vàng tỏa sáng và cộng hưởng cùng với Nguyên Thủy Chân Giải, tiếp đó cũng phân giải và phân hóa thành những hạt tòn, thành ánh điện, dù cho có dùng Thiên nhãn cũng rất khó để quan sát được.

Thạch Hạo, Thạch Hạo lại dùng tâm để ngộ đạo, chỉ cần liếc mắt là thấy rõ mồn một, tất cả đều hiện bên trong biển thần thức của hắn.

Thạch Hạo chìm đắm say sưa bên trong, sớm đã lãng quên hết mọi thứ, hành động này làm hắn như say mê, cảm thấy vô cùng hấp dẫn.

Ầm!

Đột nhiên, một cây búa vàng óng từ trên trời nện thẳng xuống người của Thạch Hạo, lập tức miệng mũi phun đầy máu tươi, suýt chút nữa thì đã tan xương nát thịt, may mắn nhất chính là hắn không có bị đánh bay khỏi tảng đá này.

Hắn liền cảnh giác, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ thiên địa bắt đầu trừng phạt rồi ư?

Cũng không đúng, đây là do quy tắc biến thành, là... sự thể hiện của đại đạo, nó hóa thành binh khí hữu hình bắn trúng vào thân thể của hắn.

Hắn cúi đầu quan sát, tảng đá bên dưới đang tỏa sáng, vừa nãy nó hình thành nên một tấm chắn chặn lại phần lớn công kích của cây búa lớn ấy, nếu không chắc chắn hắn đã chia năm xẻ bảy rồi.

"Ta chìm đắm trong việc phân giải xích thần trật tự, mất phương hướng trong không gian nhỏ của hạt cơ bản màu vàng bé tí kia, quên đi đại thế, nói chính xác hơn là không nhìn thấy được lý giải chí cao của đại đạo."

Thạch Hạo bừng tỉnh.

Cố chấp mê muội ở một góc nhỏ mà quên đi cả bầu trời to lớn, 'Đạo' to lớn kia mới là cơ bản, có lúc nắm giữ đại thế thì không cần phải quan tâm tới những mánh khóe nhỏ bé chi tiết nữa.

Dưới đại thế, hết thảy đều bị nghiền ép.

Thạch Hạo đã hiểu, việc ngộ đạo càng tiến sâu hơn một bước.

Bên trong hạt giống kỳ dị này, bên trong cuống rốn thiên địa này, hắn tựa như đang rút lấy chất dinh dưỡng để làm lớn mạnh kim thân bất diệt, thu lấy trái cây của Đạo.

Đây là một con đường lột xác giúp hắn lớn mạnh, giúp hắn đột phá, là con đường niết bàn ảnh hưởng tới một đời sau này của hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận