Thế Giới Hoàn Mỹ

"Đúng là hắn!" Có sinh linh nói nhỏ nhìn chằm chằm Thạch Hạo, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.

"Không ngờ hắn cũng tới Biên Cương này, không biết có bao nhiêu người muốn giết hắn đây!" Một sinh linh dị vực trẻ tuổi khác cười lạnh.

Một trận chiến ở biên cương Đại Xích Thiên, thế hệ trẻ tuổi dị vực đều đại bại, bị một người chém bay mười Vương liên tục, loại chiến tích này khiến mỗi người cảm thấy nhục nhã chẳng chỗ dung thân.

Khi tin tức này truyền về thế giới một bờ khác thì đã khiến các tộc chấn động, lại có người ngang ngược như vậy, lại dám giết mười đại cao thủ thuộc thế hệ trẻ tuổi của dị vực, sao không khiến người khác giật mình chứ?

Có thể nói, trong một năm này thì rất nhiều sinh linh thuộc thế hệ trẻ tuổi của dị vực đều đang hâm nóng người, đều kìm nén một luồng khí giận dữ chờ đọi quyết đấu với người kia.

Ngay cả một ít nhân vật lớn tuổi cũng biết tới chiến công ở biên cương Đại Xích Thiên, có cái nhìn hoàn toàn khác đối với chuyện thảm bại của đám đời sau mình.

Có thể nói, Thạch Hạo đã có chút danh tiếng nhất định trong dị vực, không ít sinh linh từng nghe nhắc tới, rất nhiều thế hệ trẻ tuổi đều coi hắn là địch thủ.

Hiện giờ, chân thân của hắn đang xuất hiện ở đây, tất nhiên sẽ dẫn tới náo động vô cùng lớn!

"Tới khéo lắm, giết chết hắn, giải quyết hoàn toàn mầm họa này!"

"Rửa sạch tháng ngày sỉ nhục ở Đại Xích Thiên, chém bay đầu lâu của hắn, ngay trong hôm nay!"

Đối diện có không ít sinh linh gầm nhẹ, từng người nắm chặt nắm đấm, nóng lòng muốn thử.

Các tộc ở dị vực đều rất hiếu chiến, đều coi là những chủng tộc chiến đấu, vô cùng võ dũng, những thế hệ trẻ tuổi sau khi nhìn thấy Thạch Hạo không những không sợ mà còn muốn giải quyết hắn.

Đương nhiên, có ý nghĩ như vầy, dám đi giải quyết thì hầu như đều là Vương tộc!

Bởi vì, tu sĩ bình thường đều hiểu rõ, nếu mình tới thì chắc chắn chết, chỉ có Vương tộc mới đủ để chiến một trận.

Xoẹt!

Hư không uốn éo, một bóng hình nhanh chóng xuất hiện và đi tới phụ cận.

Đây là một con nhện to lớn, cả người lấp lánh ánh bạc, chiều dài tầm một trượng, không phải quá mức khổng lồ thế nhưng lại rất khiếp người, một con nhện to hơn người đang đứng trước mặt khiến người người sợ hãi.

"Ngân Chu vương, bên phía cửu Thiên thập Địa cũng có." Thạch Hạo nhìn chằm chằm nó, đây là chủng tộc tự ý đầu quân hay là sau khi bị giam nhốt và thay đổi?

Hắn biết, trong lãnh địa của dị vực có rất nhiều khu vực sinh sống các sinh linh của cửu Thiên thập Địa bên này, ví dụ như Mạc Đạo, không hề khác biệt so với nhân tộc gì cả.

"Ngươi chính là Hoang hả, nghe đồn là thanh niên nhân tộc đã giết mười vương giả của giới ta?" Ngân Chu vương nói, tám chân chạm đất, ánh bạc lấp lánh tựa như là những khối kim loại đầy lạnh lẽo.

"Ừ!" Thạch Hạo gật đầu.

"Vậy thì không vấn đề gì nữa, nạp mạng đi!" Ngân Chu vương rất quyết đoán, nhào giết tới.


Khu vực này vốn đang từ từ yên tĩnh lại thì bất chợt lại bị nổ tung.

Lúc Ngân Chu vương đập tới trước thì cuồng phong théo gào, cát bay đá cuốn, đại mạc liền sục sôi.

Ầm!

Đất cát ngập trời cuộn tròn tới mười mấy vạn dặm, chúng nhấn chìm cả trời xanh, toàn bộ càn khôn trở nên vàng óng.

Đáng sợ nhất chính là, vòng xoáy thần lực xuất hiện, từng vòng xoáy màu bạc xé rách trời cao hòng nuốt Thạch Hạo vào trong.

Ngân Chu vương xuất thủ là vận dụng ngay tới tuyệt học, nó biết rõ Thạch Hạo rất đáng sợ nên muốn chiến lấy tiên cơ, hùng đổ để dọa đối thủ, áp chế xuống hạ phong hòng tìm cơ hội giết chết.

Thạch Hạo vung tay phóng ra vô số lông chim vàng óng, đó chính là lông côn bằng, chúng hóa thành từng mũi tên thần bắn toàn bộ vào trong vòng xoáy màu bạc ấy, việc này tựa như là hoa lửa phủ hết nồi chảo, trong nháy mắt ánh lửa bùng cháy.

Ầm!

Ánh vàng cùng ánh bạc nổ tung và đốt cháy nơi đó, hư không sụp đổ.

Sóng cát cuộn trào, đại mạc như biến thành đại dương, dưới sự ảnh hưởng của thần lực không ngừng sôi trào, rất nhiều làn sóng bụi cát đánh thẳng về thiên ngoại, toàn bộ những tầng mây đều phá tan.

"Thiên la địa võng!" Ngân Chu vương hét lớn.

Nó không dám bất cẩn chút nào, vận dụng thần thông mạnh nhất của bản thân, ở xung quanh hình thành nên một gợn sóng và khuếch tán ra ngoài, là một tràng vực vô cùng kinh người.

Đồng thời, nó không ngừng phun ra các dây lạu thần lực giao hòa cùng với những gợn sóng đó, xây dựng nên một cái mạng nhện to lớn!

Một chiếc lưới bát quái che kín trời cao bao phủ về phía Thạch Hạo, tuyệt diệt sinh cơ, câu lấy hồn phách, vô cùng khủng khiếp.

"Không xong!" Dù là cách rất xa nhưng cũng có một số người đang đứng xem không cách nào chịu đựng nổi, nguyên thần không tự chủ được chợt xuất khiếu và hút vào bên trong chiếc lưới lớn đó.

Luyện hóa nguyên thần của người khác!

"A!"

Có người kêu thảm thiết chết ngay đương trường, đã bị chiếc võng ấy nuốt lấy nguyên thần, chết vô cùng thê thảm.

Việc này khiến người khác kinh ngạc, con nhện này thật là đáng sợ.

Ầm!

Tấm lưới lớn màu bạc đó từ từ hạ xuống, rộng lớn bao la khiến Thạch Hạo không cách nào tránh né được, che phủ hắn ở bên dưới.

"Không phải thân thể của ngươi rất vô song à, ta hút lấy nguyên thần của ngươi, luyện hồn phách của ngươi!" Ngân Chu vương hét đầy giận dữ, địch thủ đã bị chiếc lưới lớn che khuất thì có ý nghĩa rằng nó đã thành công.


Bởi vì, địch thủ trước nay của nó chưa từng có ai có thể chạy thoát từ trong lưới ra cả.

Thạch Hạo đứng yên chẳng hề nhúc nhích thế nhưng tràng vực xung quanh của hắn cũng không biết mạnh mẽ bao nhiêu lần, đồng thời mây đen trên bầu trời trở nên dày đặc, lôi điện xẹt xẹt.

"Ầm!"

Lôi điện như thác nước từ trên trời trút xuống, đây cũng không phải là sấm chớp bình thường, nó mang theo từng tia khí hỗn độn vô cùng khủng khiếp, chấn động lòng người.

Đồng thời, mưa lớn xối xả, sấm vang chớp giật, cảnh tượng dọa người.

Thạch Hạo vận dụng bảo thuật Lôi đế đồng thời phóng ra một thức vô cùng mạnh mẽ, dùng lôi kiếp để quét ngang thiên địa, cọ rửa càn khôn!

Trong nháy mắt, cái được gọi là mạng nhện có thể luyện chết chư hùng Hư Đạo cảnh chợt hóa thành tro tàn, toàn bộ tan nát và tiêu tán.

"A..." Ngân Chu vương hét thảm, bởi vì nó đang bị từng luồng tia chớp to lớn như núi bắn trúng, cả người cháy khét gần như nổ tung.

Một vị vương giả chết đi vả lại còn lại nhanh như thế, khiến cho phía dị vực chợt im bặc lại.

"Cũng giống như Hoàng kim dạ xoa vậy á, tương đương với hai trăm đầu người!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Nghe tới lời nói này chợt một đám sinh linh phía đối diện đều trợn mắt.

"Hay, giết quá hay!" Bên phía cửu Thiên có người ăn mừng.

"Ầm!"

Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một ngón tay hoàng kim ép sụp thiên địa, nó mang theo một ít sao băng rơi rụng nhanh chóng ép về phía Thạch Hạo.

Cảnh tượng này vô cùng khủng khiếp, một đầu ngón tay này tuyệt đối có thể ép nát mặt trăng, ngón tay vàng óng khổng lồ tựa như cây cột chống trời, âm thanh ầm ầm đầy điếc tai.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, vị cường giả này đang ngồi trên trời xanh, tuyệt đối mạnh mẽ không gì sánh được, lúc này đang xuất thủ giết chết Thạch Hạo.

Ngón tay này quá to lớn, cả dãy núi sẽ là quá bé nhỏ nếu so sánh với nó.

"Ngươi dám!"

Đại kỵ sĩ ngồi trên Thôn Thiên thú hét lớn rồi phóng người lên trên, rời khỏi tọa kỵ của mình, taycaamf thanh giản vàng óng đánh về bầu trời.

Trong giây lát, thanh giản vàng óng phóng to nghênh tiếp đòn đánh đối thủ, lôi âm đại đạo vang vọng, ánh sáng của vô số phù văn xông tận trời cao.


"Ầm!"

Trong thiên địa hừng hực ánh sáng lấp lánh, ngón tay vàng óng kia biến hóa thành một bàn tay vàng óng che kín cả trời xanh, tất cả mọi người không cách nào nhìn trực diện được, quá chói mắt.

Rầm, thanh giản vàng óng bổ trúng bầu trời và va chạm với bàn tay vàng ấy, thương khung xé rách, trong ánh mắt giẩy nảy của mọi người thì từng ngôi sao nhỏ ở vực ngoại vỡ nát và rớt xuống.

"Không phải người của dị vực rất võ dũng, rất thiện chiến, thích quyết đấu vương giả ư, hôm nay sao lại làm như vậy!" Đại kỵ sĩ cầm thanh giản vàng óng trong tay rồi lạnh lùng nói.

Các tộc của dị vực rất hiếu chiến, vô cùng võ dũng, được gọi là chủng tộc chiến đấu thế nhưng hôm nay lại có đại nhân vật muốn trực tiếp ra tay xóa bỏ lấy Thạch Hạo, hiển nhiên đã nhìn ra được manh mối, cảm thấy hắn là một uy hiếp cực lớn trong tương lai.

"Cũng không phải là cuộc chiến đấu của các phàm nhân, chú trọng quan sát nơi sa trường, binh đối binh tướng đối tướng, chúng ta đều là tu sĩ, đời nào có điểm đặc biệt đó chứ." Giữa bầu trời xuất hiện một vòng thần màu vàng, một sinh linh đầy mạnh mẽ được bao phủ bên trong.

Đây là một cường giả thuộc cảnh giới Độn Nhất đỉnh cao, hắn đang liếc nhìn xuống bên dưới.

"Xoẹt!"

Bên phía cửu Thiên, đáp trả lại là tiếng xé gió của thần tiễn, liên tiếp bốn mũi tên hóa thành bốn luồng cầu vòng đáng sợ lao thẳng vào phía dị vực.

"Không!"

"A..."

Tổng cộng có bốn sinh linh mạnh mẽ hét thảm, cơ bản không cách nào tránh né được, cả người đều nổ tung, thần cốt chẳng còn vì thần tiễn bắn trúng.

Bọn họ đều là Vương tộc, đều là cao thủ có tiền lực, kết quả bị người kia giơ tay giết chết.

Chính xác, người ra tay chính là một trong Thập đại thần xạ thủ của Đế quan, sắc mặt của hắn đầy lạnh lùng, nói: "Đã như vậy thì ta cũng không cần thiết bội phục sự võ dũng của dị vực nữa, sắn bắt ma bắt đầu, mặc kệ hắn là tép hay là cá sấu lớn, thích là giết!"

Sinh linh dị vực biến sắc, mấy vị thần xạ thủ trong Đế quan này chính là kẻ địch mà bọn họ sợ nhất, tựa như là một cơn ác mộng trong chiến trường này, không thể tránh thoát được.

Ầm!

Nhưng mà, sinh linh đỉnh cấp dị vực cũng chẳng hề thỏa hiệp, vẫn ngông nghênh như trước, liên tiếp có ba bóng người lao tới đồng thời cũng có một mũi thần tiễn đen thui bắn về phía Thạch Hạo.

"Boong!"

Bên phía cửu Thiên, thần xạ thủ giương cung bắn ra, giông tố mãnh liệt, xích thần trật tự đầy trời ngăn chặn và đánh nát mũi tên đen ấy.

"Giết!"

Đồng thời bên phía cửu Thiên này có vài vị đại kỵ sĩ xuất hiện và đón đánh ngăn cạn lại vài đại cao thủ dị vực, bầu trời lập tức nổ tung.

Hàng loạt quy tắc xuất hiện, ráng thành hàng vạn lan tỏa trong thiên địa!

Loại năng lượng này quá mênh mông.

"Giết!"

Thần xạ thủ tới từ Đế quan hét lớn, không ngừng giương cung, kết quả chỉ trong thời gian ngăn thì đã có mảng lớn người bị bắn thành sương máu, cảnh tượng đầy đáng sợ.


"Ha ha, đám nhát gan dị vực kia, các ngươi rất sợ chết, không dám đơn độc chiến một trận, lôi kéo đám lão quỷ ra tay đánh giết, sợ rồi hả?"

"Ha ha, bị Hoang chém nát lá gan ở Đại Xích Thiên rồi à, thế hệ trẻ tuổi dị vực không một ai dám chạm trán, chỉ có thể núp ở phía sau, cái gọi là chủng tộc chiến đấu, ta khinh, nếu gọi là chủng tộc vô năng thì cũng tàm tạm!"

Bên phía cửu Thiên có người chế nhạo.

Thế hệ trẻ tuổi của dị vừc tức giận, bọn họ tuy rằng tàn nhẫn thế nhưng không thể không nói rất là võ dũng hiếu chiến, đây là thiên tính ẩn trong xương, chịu không nổi đả kích này.

Vả lại, bọn họ vốn không có nhờ nhân vật lớn tuổi động thủ, mà là bọn họ tự mình tới giết chết Hoang.

"Xin mấy vị lão tổ hãy dừng tay, chúng con nguyện ý tới cắt lấy đầu lâu của Hoang, rửa sạch sự sỉ nhục ở Đại Xích Thiên!"

"Xin lão tổ hãy thành toàn, nếu như không thể chiến một trận công bằng, không cách nào tiêu diệt được Hoang thì thế hệ trẻ tuổi chúng con sẽ cảm thấy rất xấu hổ, vĩnh viễn không thể nào tẩy rửa sạch nỗi ô nhục này."

Có mấy người đồng thanh hét lớn, thỉnh cầu về phía lão tổ mình.

Giữa bầu trời, vài sinh linh dị vực đang chiến đấu chợt nhíu mày lộ vẻ không vui, vừa nãy bọn họ rất muốn giết ngay Thạch Hạo, không nghĩ rằng nơi này lại có vài người hộ đạo giúp hắn, đều là nhân vật đỉnh cấp cả.

Bọn họ nhìn ra được, tiềm lực của Thạch Hạo rất đáng sợ, giữ lại hắn thì chắc chắn là mối họa trong tương lai.

Nhưng thế hệ trẻ tuổi ở bên mình lúc này lại kích động như thế, từng người tỏa ra dũng khí kinh khủng, nếu như không đồng ý thì sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí ngay.

Đồng thời, bọn họ còn cho rằng cửu Thiên thập Địa chắc chắn sẽ bị diệt, hiện giờ chỉ vì một tên tu sĩ nhỏ bé lại hưng sư động chúng như này mà chẳng hề để ý tới cảm nhận của giới trẻ tuổi, quả thật không tốt.

Bởi vì bọn họ tin chắc, bên phía mình chắc chắn có cao thủ trẻ tuổi đủ khả năng đánh chết Hoang.

"Xoẹt!"

Mấy vị cường giả cấp cao của dị vực lùi về sau, không còn ra tay nữa.

Đại mạc vô ngần, đại chiến không ngừng, mà khu vực này chỉ là một góc nhỏ của chiến trường, nơi khác vẫn đang máu chảy thành sông, chém giết khắp nơi, thế nhưng động tĩnh của nơi này cũng đã gây nên sự chú ý của những người nơi khác.

"Lần này, có thế hệ trẻ tuổi kinh diễm nhất của giới ta tới Biên Hoang không?" Một vị lão tổ hỏi.

Rất nhiều người lắc đầu tỏ vẻ không biết.

"Thế hệ trẻ tuổi, thập đại cao thủ Vương tộc mạnh mẽ nhất có người nào tới đây không?"

"Hình như không có!"

"Không, có, Võ Thiên vương xếp hạng bốn khả năng là có tới!" Có người nhỏ giọng đáp.

Dị vực, chỉ những cao thủ Vương tộc đứng trong mười vị trí đầu của thế hệ trẻ tuổi thì mới có thể gọi là Thiên vương!

Thạch Hạo từng giết một vài Vương tộc dị vực thế nhưng vẫn chưa từng tranh hùng qua với Thiên vương lần nào!

Ngoài ra, những người được gọi là Thiên vương đều từng được Bất Hủ chỉ điểm, mạnh mẽ tuyệt đối, mỗi người khi tới một vực thì sẽ vô địch cùng cấp, có thể quét ngang quần hùng.

Cường giả đang ẩn bên trong vòng thần vàng óng gật đầu, nói: "Được, là Võ Thiên vương xếp hạng bốn à, ta biết hắn, rất đáng khen, nói hắn tới đây, để hắn tới giết chết người trẻ tuổi được gọi là Hoang kia!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận