Thế Giới Hoàn Mỹ

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Nóng rực!

Ánh trăng êm dịu chiếu xuống, quần áo liền hóa thành tro tàn.

Nhưng mà, cũng không có tai ương nào giáng lâm cả, chẳng hề có chuyện nguy hiểm gì diễn ra. Có thể thấy được, vầng Thanh nguyệt kia rất an lành, không hề phát sinh ra khí thế đáng sợ.

Thân thể cao ráo của Nguyệt Thiền trắng mịn như ngà voi, tóc đen tung bay che khuất một nửa dung nhan hoàn mỹ, nàng đứng trên gạch vụn, tiên cơ ngọc cốt, lấp lánh ánh sáng dìu dịu.

Mà đối diện, Thạch Hạo cũng chẳng có mảnh vải che thân, quần áo đều bị cổ hỏa kia đốt cháy lộ ra thể phách cường tráng, có bảo huy lấp lánh, tóc đen rối tung, ánh mắt sáng rực như ngân hà.

Bên trên phế tích Tiên cổ, hai người đứng đối diện, khoảng cách cũng không xa, có thể nhìn thấy được tất cả, biến cố này quá đột ngột!

Nguyệt Thiền biến sắc, gần như hét toáng lên, còn Thạch Hạo thì kêu to: "Không xong, cẩn thận!" Đồng thời, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới ngăn lại ánh trăng xanh kia, đứng trước người của Nguyệt Thiền rồi dùng một tay ôm trọn thân thể trắng mịn ấy vào lòng.

Hai người đứng sát nhau, hương thơm của thiếu nữ thoang thoảng nơi mũi lan khắp dưới ánh trăng.

Việc này quá đột ngột, thánh khiết và yên tĩnh như Nguyệt Thiền cũng không cách nào duy trì được tâm tư như nước được, lúc này nàng biến sắc, khẽ than nhẹ rồi nhanh chóng lùi về sau.

"Không cần lo lắng." Thạch Hạo với bộ mặt nghiêm túc, nơi đó để lại một chuỗi bóng mờ, hắn dính sát lấy Nguyệt Thiền, nói: "Để ta chống lại nó, nàng trốn ở bên cạnh ta."

"Buông ra!" Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thiền chuyển hồng, tên khùng này quá vô liêm sỉ, rõ ràng đang sàm sỡ vậy mà còn dám 'nói năng chính trực' như vậy.

Da mặt của hắn quá dày, nói năng trịnh trọng, cũng không quên lấy cánh tay ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng, vô cùng điêu luyện.

Việc này khiến thân thể của Nguyệt Thiền cứng đờ, bởi vì áo quần của hai người đều đã bị hủy, thân thể giống như dương chi ngọc thạch trơn bóng, cứ thế chạm vào nhau, thật sự rất khó chịu.

Xoẹt một tiếng, Nguyệt Thiền cứ như một vị tinh linh lưu lại một bóng mờ xinh đẹp, thân thể với đường cong nhấp nhô nhanh chóng tách khỏi hắn rồi cấp tốc tránh ra bên ngoài.

"Có ta ở đây thì sẽ không để nàng bị thương đâu!"

Việc này khiến Nguyệt Thiền không biết nói gì cả, Thạch Hạo cứ 'oai phong lẫm liệt', như hình với bóng, phát huy pháp môn Côn Bằng và đại thần thông Súc địa thành thốn tới cực hạn dán chặt lấy nàng, vẫn với tư thế trước giờ.

"Cách xa ta ra!" Gò má trắng mịn của Nguyệt Thiền ửng hồng kèm theo là vẻ xấu hổ trầm giọng mắng, chuyện này quá khó xử, vừa mới tới thì đã gặp ngay tình huống này.

Đáng ghét nhất chính là, mặt của tên này dày như quạt mo, làm bộ nghiêm túc thế nhưng lại sánh bước cùng nàng, ôm chặt lấy vòng eo thon khiến nàng khẽ run, cặp mắt đẹp trợn tròn.


"Ta sẽ không bao giờ để nàng mạo hiểm, có ta ở đây thì nàng sẽ không phải chịu một chút thương tổn nào!" Thạch Hạo mặt chẳng hề biến sắc lớn tiếng nói, hơn nữa cánh tay đồng thời siết mạnh ôm lấy chiếc eo thon ấy, hai người gần như đã dán chặt vào nhau.

"Cái tên khốn nạn nhà ngươi, buông tay ra mau!" Nguyệt Thiền quát lên, nơi vòng eo nổi lên từng lớp da gà, gò má thì càng nóng rực, tình cảnh này khiến nàng lúng túng, vô cùng xấu hổ.

"Ta sẽ không buông, nguy hiểm đang trước mặt nên ta nhất định sẽ kiên trì, nhất định sẽ đứng phía trước để chặn lại tai họa này cho nàng!" Thạch Hạo nói chắc như đinh đóng cột.

"Ai cần ngươi bảo vệ!" Nguyệt Thiền cảm thấy gương mặt của mình chắc chắn đã đỏ chót lên rồi, bởi vì nàng có thể cảm nhận được hơi nóng từ đó, hai người dính sát với nhau, cảnh tượng kiều diễm, thật sự rất thân mật.

Nàng có thể cảm giác được nhiệt độ của cánh tay đang ôm lấy eo của mình, còn có thể cảm nhận được vẻ xấu xa của bàn tay ấy, nó đang xoa nhẹ và vân vê trước bụng của nàng.

Vèo một tiếng, Nguyệt Thiền cứ như là một mũi tên rời cung khiến cả hư không uốn éo, nàng lướt ngang mấy trăm trượng, muốn dựa vào cách này để thoát khỏi cánh tay kia, rời ra Thạch Hạo.

Nhưng mà, khiến nàng giật mình chính là, tốc độ của Thạch Hạo quá nhanh, nhanh tới mức khó tin, vẫn như trước dính sát lấy nàng.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thiền trừng lớn, cánh tay kia... vẫn còn đó, vẫn ôm chặt eo thon của nàng, chưa hề bỏ ra.

Nếu như Côn Bằng mà biết thì chắc sẽ ngạc nhiên, rồi thở dài và sau đó là chấp nhận buông xuôi. Pháp môn của nó lại bị người người diễn biến tới cực điểm, gần như không thể tưởng tượng được nữa.

"Thần thông mà ngươi học chỉ để khoe khoang vào lúc này à?!" Nguyệt Thiền giận dữ và xấu hổ, trách mắng hắn.

"Là vì bảo vệ nàng mà!" Thạch Hạo lớn tiếng nói, mặt mày chính trực.

"Đi chết đi!" Nguyệt Thiền phát điên, không thể nào kìm chế được nữa, cả người tỏa ra hào quang, hàng loạt phù văn hiện ra đồng thời phát sáng toàn thân, tiếng kim loại vang lên, một bộ giáp trụ thần linh xuất hiện.

Nàng cảm thấy mình tức tới nỗi muốn ngất đi, tốt nhất nên mặc vào lớp áo giáp thần thánh này.

Nhưng mà lúc này, vầng Thanh nguyệt trên cao kia lại phát sáng, vẻ rực rỡ càng tăng lên, khí tức khó tả lan xuống.

Thạch Hạo ngẩng đầu lộ vẻ nghiêm túc, lông mày cau lại nhìn chằm chằm mặt trăng xanh treo trên cao kia, tìm hiểu vì sao lại như thế, nguy hiểm đã thay đổi.

"Xoẹt!"

Đột nhiên, một chùm ánh trăng bay tới, nó cứ như là một dải lụa xanh, tuy không chói lọi quá mức thế nhưng khi tập hợp lại thành một chùm sáng thì không hề bình thường.

"Hả?" Thạch Hạo thất kinh, chùm sáng này đang hướng về phía Nguyệt Thiền, hắn lập tức nghiêm túc hẳn, thu hồi lại tâm tư chọc ghẹo, nhanh chóng lấy ra một pháp khí thần linh để ngăn cản.

"Xoẹt!"


Việc khiến người khác kinh hãi chính là, chùm sáng thứ hai lại hiện lên rồi lao xuống, một chùm công kích một người bọn họ!

"Keeng!"

Chỉ trong nháy mắt, pháp khí trong tay của Thạch Hạo bị bẻ gãy hóa thành chất lỏng kim loại, nên biết đây chính là một chiếc roi thần thu được của bọn giặc cỏ trên vùng thảo nguyên kia, chính là bảo vật cấp Thần.

Nhưng mà, thứ này đỡ không nổi một đòn, nhanh chóng bị nung chảy nhỏ xuống dưới đất hóa thành phế liệu, cốt văn đều bị tiêu diệt.

Cùng lúc đó, Nguyệt Thiền kinh ngạc thốt lên, pháp y trên người của nàng vặn vẹo biến hình, nếu không phải nàng phản ứng nhanh thì cả người chắc cũng tan chảy luôn rồi, nàng đánh văng giáp trụ ra ngoài, tách khỏi cơ thể mình.

Một bộ áo giáp thần linh mạnh mẽ cứ thế bị hủy diệt trở thành đống sắt vụn.

Lần này, Thạch Hạo hoàn toàn thành tâm chứ không có ý đùa cợt, thần sắc đầy nghiêm túc che chắn phía trước người đưa lưng về phía Nguyệt Thiền, một mình đối mặt với vầng Thanh nguyệt kia.

Nhưng mà, khi hai chùm sáng biến mất thì Thanh nguyệt lại khôi phục lại vẻ êm dịu, cũng không còn vẻ nguy hiểm nữa, việc này khiến người khác khó hiểu.

"Chuyện gì thế?" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Nguyệt Thiền cũng nghi ngờ không thôi, hiện tại nàng không mảnh vải che thân, làn da trắng mịn phơi hết ra ngoài khiến nàng ngại ngùng vô cùng.

"Lẽ nào vầng Thanh nguyệt này đang tác thành cho đôi ta?" Thạch Hạo quay đầu nhìn Nguyệt Thiền.

"Lảm nhảm gì hả!" Nguyệt Thiền trừng hắn một cái.

Thanh nguyệt treo trên cao, êm dịu và mờ ảo, quả thật cũng không có bất ngờ gì xảy ra nữa, hai người đứng sát với nhau nên có vẻ mờ ám và xinh đẹp không thôi.

Thạch Hạo ngẩng đầu cảm ứng thật cẩn thạn, sau đó mở miệng tụng ngôn ngữ cúng tế của Tiên cổ.

Chỉ trong nháy mắt hắn liền khiếp sợ, bởi vì hắn cảm ứng được một gợn sóng, là một thứ tâm tình gần như có thể nối liền, ngôn ngữ Tiên cổ quả nhiên siêu phàm!

Sau đó, Thạch Hạo nhận ra được một vài tình huống.

"Đốt cháy quần áo của chúng ta, nó đang cảnh cáo, không được làm bậy làm bạ ở nơi này."

"Giáp trụ thần linh trên người, tay cầm binh khí cấp Thần, nó nghĩ là đang khiêu khích, cho nên mới hủy diệt."


Đây chính là tin tức đạt được sau khi hắn tìm hiểu từ bên trong tâm tình kia, hắn nói cho Nguyệt Thiền biết và sau đó hai bên cùng thảo luận nên làm gì tiếp theo.

"Tình huống như thế luôn à." Nguyệt Thiền liền hiểu, lập tức nàng lấy ra một bộ áo quần phổ thông khoác lên trên người.

Thạch Hạo lấy làm tiếc, nhỏ giọng lầm bầm, đồng thời mặt mày đều biểu lộ vẻ tiếc nuối.

"Ngươi... có ý gì thế hả? Mặc y phục của mình vào đi!" Nguyệt Thiền trừng hắn.

Khi hai người đối mặt nhau lần nữa thì y phục đã tươm tất, Thạch Hạo không còn trêu ghẹo tiên tử của Bổ Thiên giáo nữa, mà cả hai bắt đầu thảo luận cách để thu lấy Thanh Nguyệt diễm.

"Cổ ngữ vừa nãy của ngươi hình như rất có tác dụng." Nguyệt Thiền nói, nàng cũng hiểu được một ít do được truyền thừa từ Bổ Thiên giáo, dù sao cũng là một trong những đạo thống cổ xưa và mạnh mẽ nhất thượng giới, nên cũng có bí pháp.

Lúc trên đường đi thì hai người từng trao đổi qua, hiện giờ lại càng trao đổi đạo tế hỏa cùng với ngôn ngữ cúng tế cổ kia, cũng không giấu làm của riêng gì cả.

Bởi vì cả hai phát hiện, ngôn ngữ Tiên cổ đặc biệt mà hai người sở hữu đều không giống nhau và có thể bổ sung cho nhau, có thể càng hoàn thiện hơn nữa.

"Tuy đạo chủ có danh tiếng xấu thế nhưng thủ đoạn quả nhiên rất nhiều, lão trộm trăm nhà, cổ ngữ chiếm được còn nhiều hơn cả Bổ Thiên giáo!" Nguyệt Thiền than nhẹ, không thể không bội phục.

Hai người đều có thiên tư hơn người, bởi vì đã nắm giữ đạo tế hỏa cùng với một chút cổ ngữ cho nên hai bên tìm hiểu rất thuận lợi, suy luận nhanh chóng, rất nhanh đã nắm giữ.

Trong lúc này, bọn họ thử nghiệm nhiều lần hòng trò chuyện với vầng Thanh nguyệt kia, quả nhiên rất có hiệu quả!

"Ngươi hộ pháp cho ta, ta muốn bắt đầu." Nguyệt Thiền nói.

Sau một khắc, dáng vẻ của nàng trở nên trang nghiêm, tóc đen phất phới, con mắt linh động, cả người không minh như tiên, đứng nơi đó ngước nhìn trên cao, đối mặt với vầng Thanh nguyệt kia.

Từng đoạn ngôn ngữ cúng tế từ môi anh đào phát ra, truyền về trên cao.

Thạch Hạo hộ pháp bên cạnh, cũng lẩm nhẩm ngôn ngữ cúng tế cổ kia để nối liền với Thanh nguyệt, mục đích là trợ giúp Nguyệt Thiền liên hệ thành công với nó, nối liền hoàn toàn.

Việc này... có hiệu quả!

Vầng Thanh nguyệt kia từ từ hạ xuống, êm dịu và sáng tỏ, cứ như là ngọc thạch xuất hiện ở cách đó không xa.

Thứ ngôn ngữ này vốn là lời cúng tế ở thời đại Thiên cổ, dùng để giao lưu với mồi lửa hi thế, thành lập quan hệ khế ước, cho nên giờ đã mang tới tác dụng lớn.

Thanh nguyệt sáng tỏ, xinh đẹp hiếm có tới tận cùng, quan sát ở khoảng cách gần thì vô cùng lấp lánh, cơ bản chẳng phải là một chùm cổ hỏa gì cả.

Càng ngày càng gần, nó đã tới ngay trước mắt treo bên trên hai người, cách nhau cũng chỉ mấy trượng mà thôi.

Xoẹt!

Ánh trăng chiếu xuống, quần áo của hai người lần nữa trở thành tro tàn, bởi vì ánh lửa của nó quá nóng, cũng không phải cố ý gây nên.


Hai người không ai dám làm bậy, cũng không có lấy đồ ra che thân thể, bởi vì giờ là lúc then chốt, lần nữa tụng ngôn ngữ cổ để cúng tế và nối liền.

Sau đó, Thanh nguyệt từ từ lại gần, càng ngày càng êm dịu thế nhưng dù vậy, da dẻ của hai người bị sức nóng làm cho phát sáng, thần văn hiện lên để bảo vệ bản thân.

Tới giờ phút này, cả hai người thở ra một hơi dài, nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì thì sẽ thành công, xem như đã tạo nên một mối quan hệ hài hòa với Thanh Nguyệt diễm này.

Thạch Hạo thả lỏng, hai mắt quan sát xung quanh, bắt đầu ngắm nhìn cảnh đẹp phía trước.

Thanh nguyệt giữa trời cao, ánh trăng chiếu xuống dưới.

Trên phế tích, một thiếu nữ với thân thể cao ráo, trắng trẻo như ngọc, từng sợi tóc phát sáng, không nhiễm chút bụi trần, con mắt long lanh, môi đỏ mọng nước, chiếc cổ trắng ngần như thiên nga.

Xuống dưới là đường cong uốn lượn lên xuống gần như là hoàn mỹ, bộ ngực to căng, eo thon mịn màng, hai chân suông thẳng, cơ thể trắng như tuyết.

Hình ảnh này khiến lòng người chấn động, không chút tỳ vết nào, vô cùng hoàn mỹ, dễ khiến người khác lầm đường lạc lối.

Nguyệt Thiền trừng hắn, ánh mắt này quá trắng trợn, lại dám nhìn ngắm thân thể của nàng một cách thẳng thừng như thế, việc này khiến nàng xấu hổ thế nhưng không có bất kỳ biện pháp gì, bởi vì đã tới thời khắc mấu chốt khi thu lấy mồi lửa.

Nhưng, làm nàng tức khí hơn là, tên háo sắc này còn trả đũa lại nàng.

"Bất lịch sự quá nhen, đừng có nhìn chằm chằm ta như thế, thu bảo hỏa Tiên cổ quan trọng hơn!" Thạch Hạo nghiêm túc nói.

"Ai thèm nhìn ngươi?!" Nguyệt Thiền giận dữ và xấu hổ, chẳng hề giống với vẻ không chút bụi trần ngày thường của nàng, cứ như là Trích tiên lạc vào hồng trần vậy.

Thạch Hạo vận động thân thể cường tráng của mình, tự nhủ: "Hết cách, ai biểu mình lại đẹp trai vô song, dù là tiên tử của Bổ Thiên giáo cũng không thể kìm nén được, đã bị hấp dẫn rồi."

Vào lúc này, trong mắt của Nguyệt Thiền bắn ra thần hà, hàm răng nghiến chặt, thật sự rất muốn trấn áp hắn, hành hạ hắn một trận thật mạnh.

"Tới rồi kìa!" Thạch Hạo nhắc nhở, Thanh nguyệt đang hạ xuống lại sát gần thân thể trắng mịn của Nguyệt Thiền, chiếu sáng cả cơ thể nàng, nó treo trên đỉnh đầu, truyền ra một tâm ý nhẹ nhàng, sắp thành công rồi.

Nguyệt Thiền ngưng thần, môi đỏ khẽ hé, ngâm tụng ngôn ngữ cúng tế nối liền với nó, thành lập quan hệ thân thiết.

Khiến nàng bất đắc dĩ đó là, hiện tại không cần Thạch Hạo giúp đỡ nữa cho nên hắn đảo tới đảo lui, ngắm nghía nàng từ đầu tới chân, khiến cả cơ thể nàng đều hiện lên vẻ ửng hồng.

"Ngươi có thể cách xa ta một chút không hả!" Nàng cắn răng, bởi vì tâm thần không yên, sợ bị quấy rầy rồi xảy ra sự cố gì đó.

"Được rồi, nhưng nàng phải chịu trách nhiệm với ta đó, dù gì cũng đã nhìn thấy toàn bộ của ta rồi." Thạch Hạo nói.

Đôi môi anh đào của Nguyệt Thiền khẽ nhếch, tức tới mức xém phun máu, hàm răng cắn chặt, sau cùng cũng chỉ biết lườm hắn một cái mà thôi.

"Có hiệu quả, Nguyệt Thiền, gần thành công rồi, chắc ta cũng phải đi thu lấy cổ hỏa còn thần bí hơn kia nữa quá?" Thạch Hạo lẩm bẩm, rất mong đợi.

Đương nhiên, cảnh đẹp xuất hiện trước mắt này hắn cũng vô cùng ước ao, không muốn bỏ lỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận