Thế Giới Hoàn Mỹ

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Người đến vóc dáng không cao nhưng vô cùng rắn chắc cường tráng, tiếng nói vang dội, tựa như một cái chuông lớn đang nổ vang!

Râu tóc hắn bạc trắng, tinh thần khỏe mạnh, con mắt tựa như ngọn đèn vàng rực rỡ, những bước chân trên đường tạo thành cuồng phong, núi lớn xung quanh chấn động, hắn tựa như một người khổng lồ thời tiền sử đang đi tới.

Thạch Hạo không nói câu nào, tay phải nắm tiên kiếm Đại la, trên đầu lơ lửng lò luyện đan chứa nước Thiên Hà và nguyền rủa, tay trái âm thầm nắm mảnh xương trắng loáng -- Vạn Linh đồ.

Hắn làm tốt việc chuẩn bị liều mạng, phải biết, đây chính là đang đối mặt một vị Thiên Thần, từ trên cấp độ tiến hóa của sinh mệnh thì hai bên có chênh lệch rất lớn.

"Tiểu hữu không cần căng thẳng, chúng ta nhờ một chút, ngồi xuống nói chuyện một lát." Vị Thiên Thần này tuy tóc bạc phơ thế nhưng khuôn mặt trắng loáng giống như là ngọc thạch, không hề có một chút nếp nhăn nào tựa như dáng vẻ của một người trung niên. Tuy nhiên sự tang thương trong đôi mắt ấy đã thể hiện quá rõ khí tức của năm tháng xa xưa, đây tuyệt đối là một lão quái vật sống rất lâu rồi.

"Lão trượng, có gì dạy bảo?" Thạch Hạo cất giọng hỏi đồng thời đề phòng càng cẩn thận hơn. Mặc dù hắn có thể ngạo thị người cùng thế hệ, thế nhưng đối mặt lão quái vật như vậy thì cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, cấp bậc tu hành đều phân chia đẳng cấp rõ ràng.

Ở phía xa, quái thai cổ đại cũng duy trì khoảng cách nhất định rồi lẳng lặng nhìn, một Thiên Thần xuất hiện như thế, ai cũng không dám bất cẩn.

"Có người mời ta xuống núi để đối phó ngươi, tuy nhiên sau khi đến ta đã thay đổi ý định. Ngươi đã tu ra hai luồng tiên khí, đây tuyệt diễm đến cỡ nào chứ, đủ để ngạo thị cổ kim, lão hủ chân thành mời ngươi đến bộ tộc ta làm khách." Hắn nói.

Mặc dù là nói như vậy thế nhưng hắn lại mang theo một luồng uy thế nhàn nhạt khiến lòng người rung động, rất nhiều sinh linh run rẩy, không nhịn được muốn quỳ sát xuống.

Đây là uy thế của Thiên Thần, không thể kháng cự!

Hai luồng tiên khí lưu chuyển bên ngoài cơ thể giúp hắn chống cự lại uy thế này, hắn vẫn chưa chịu ảnh hưởng.

"Lão trượng. Bây giờ ta đã bị trọng thương, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để chữa thương, chờ khi thương thế chuyển biến tốt, nhất định sẽ đến nhà bái phỏng." Thạch Hạo nói.

Hắn cũng không coi lời của đối phương là thật, đối phương đã đến từ sớm và vẫn luôn khóa chặt hắn, nếu như trong lòng mang thiện ý thì sẽ không khiến cho hắn dao động, lòng sinh ra cảnh giác.

"Như vậy thì càng nên đến bộ tộc ta làm khách, thân thể ngươi có bệnh cần người bảo vệ, ta xem ai dám làm phiền ngươi!" Lão giả nói một cách chính trưc.

Đồng thời hắn mở to con mắt nhìn quét quần hùng, một luồng uy thế lớn lao tản ra, tiếng phù phù liên tiếp truyền đến, rất nhiều người chịu không nổi khiến hai chân như nhũn ra, run lẩy bẩy rồi ngã trên mặt đất.

Xa xa, khóe miện một ít quái thai cổ đại lộ vẻ cười gằn, lui về phía sau một chút và cũng không nói lời nào.


"Tiểu hữu không cần đề phòng, lão hủ Mã Nguyên cũng giống như ngươi, đều là nhân tộc." Hắn để lộ ra một tin tức quan trọng, hắn không tính là dân bản địa chính thống.

"Lão trượng là tiền bối kỳ tài của ba ngàn châu, dừng chân ở Tiên cổ chưa từng rời đi sao?" Thạch Hạo hỏi.

"Mấy chục vạn năm trước, tổ tông của ta ở lại Tiên cổ, ta là đời sau của Nhân tộc ở thượng giới." Mã Nguyên nói, lần thứ hai mời chào.

Thạch Hạo kinh dị trong lòng. Bình thường thì khi người ngoại lai tu đến cấp độ Thiên Thần, không chết cũng sẽ nổi điên, thế nhưng lão này lại sống rất khỏe.

"Lão trượng, xin để ngày khác đi, ta đã ước hẹn phải đi gặp mặt bằng hữu, không thể nuốt lời." Thạch Hạo nói.

Mặc dù cùng là Nhân tộc, thế nhưng hắn vẫn chưa cảm giác được thiện ý, ông già này đang đến gần làm người ta kinh ngạc run rẩy, hắn đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất diễn ra.

"Vậy thì mời luôn bằng hữu của ngươi tới." Lão giả Mã Nguyên nói, tuy nhiên hắn cũng không già lắm, tóc bạc phấp phới, da dẻ bóng loáng tựa như ngọc thạch trắng nõn.

Lời nói của hắn bình thản nhưng lại có mùi vị bá đạo, không còn ôn hòa như cũ.

"Tiền bối, ta còn có việc, ông cũng không thể ép buộc ta chứ?" Thạch Hạo nói, đồng thời nuốt Thần dược cùng Bát Trân kỳ hòng nhanh chóng chữa thương.

Tuy nhiên, thương thế lần này quá nghiêm trọng, thân thể rách nát, bị ánh lửa của vạn ngọn phù văn gây thương tích, trong thời gian ngắn không thể khép lại.

"Tiểu hữu, ngươi phải nể mặt lão hủ chứ." Mã Nguyên nói, ánh mắt lấp loé, từng bước từng bước đi tới.

Thạch Hạo rút lui hòng kéo dài thời gian để cố gắng chữa thương, hắn nắm giữ Thiên Nhãn thông, có thể thấy rõ ràng sâu trong đáy mắt của Mã Nguyên có sự nóng bỏng và tham lam hai luồng tiên khí của hắn.

Hắn biết được, đối phương mơ ước cơ thể hắn, hơn phân nửa là muốn đoạt xác, thay vào đó.

"Tiền bối, ông muốn làm khó người khác sao?" Thạch Hạo nói.

"Tiểu hữu, ta thật lòng thật dạ mời ngươi, thế nhưng ngươi lại không cảm kích, cố ý không đi, ngươi xem thường lão phu phải không?" Sắc mặt Mã Nguyên hơi trầm xuống.

Thạch Hạo muốn tát cho hắn một cái thật mạnh, rõ ràng lão già khốn nạn này muốn đoạt thể xác của hắn thế mà lại bày đặt đường đường chính chính như vậy, sau đó lại còn đe dọa.


Nếu như tu vi của hắn đầy đủ sẽ lập tức tát chết lão già này.

Dược hiệu của thần dược và bát trân kỳ tan ra làm cho cơ thể hắn khôi phục được một chút, đồng thời tỏa ra từng làn hương thơm ngát, hào quang che thân, óng ánh xán lạn.

"Tiểu hữu, lão phu chân thành mời ngươi, ngươi không cảm kích sao?!" Mã Nguyên áp sát, nụ cười đã biến mất tăm, trên mặt mang theo sự lạnh nhạt.

"Ở Tiên cổ này, chủng tộc san sát, cạnh tranh kịch liệt." Thạch Hạo nhìn chung quanh những sinh linh, chủng tộc đông đảo xung quanh, rồi lại nhìn về phía Mã Nguyên, nói: "Cùng là Nhân tộc, ông không giúp ta thì thôi, cần gì phải gấp gáp như vậy chứ?"

Việc đã đến nước này, hắn biết không còn biện pháp nào để kéo dài thời gian, vì vậy cũng không kiêng dè làm gì.

"Người trẻ tuổi, ngươi đang nói cái gì vậy, thân là tiền bối, ta rất muốn dẫn ngươi, mang ngươi trở lại trong tộc, nhưng ngươi lại nói chuyện với ta như vậy, chẳng biết ơn nghĩa gì!" Mã Nguyên trầm mặt xuống, nói: "Thân là trưởng giả nhân tộc, ta có quyền để giáo dục ngươi, không nên lộn xộn như vậy, phải biết tôn kính tiền bối một chút."

"Lão già chết bầm này, ông nói nghe mắc ói quá, đừng có nói chuyện tào lao nữa." Thạch Hạo trở mặt, nếu đã xé khăn che mặt ra thì đã không có cách nào kéo dài thời gian để chữa thương nữa, cho nên cứ thẳng thừng nói chuyện cho xong.

"Ngươi dám nói với ta như vậy, dám nhục nhã tiền bối Nhân tộc hả? Để ta dạy ngươi cho biết làm người thế nào, đi về tộc với ta!" Mã Nguyên quát lên, dò ra một bàn tay lớn chộp về phía trước.

"Lão già vô liêm sỉ như ông cũng xứng xưng là tiền bối Nhân tộc? Chỉ là một con chó săn già được người ngoài tộc phái tới đối phó ta, còn mơ ước thân thể tu thành tiên khí của ta, ông mà vẫn còn mặt với mũi à?" Sau khi đã không nể mặt mũi thì Thạch Hạo cũng rất quyết tuyệt, trước mặt mọi người xé rách da mặt hắn.

Cũng trong lúc đó, hắn xuất kích.

Khắp nơi này đã bị tràng vực không tên giam cầm nên không cách nào vận dụng được Phá Giới phù, hắn chỉ có thể liều mạng, liều chết đánh ra một con đường.

Lò luyện đan trên đầu hắn phát sáng, nắp lò mở ra, nước sông cuồn cuộn, ánh chớp vạn tầng, mang theo sức mạnh của nguyền rủa trút xuống, toàn bộ rơi vào bàn tay kia.

"Trò vặt thôi, ngừng lại cho ta!" Mã Nguyên khinh bỉ cười gằn, đến tầng thứ này của hắn thì giơ tay là có thể diệt sơn hà, có thể lên chín tầng trời hái sao, pháp lực vô biên.

Phịch, bàn tay lớn kia của hắn bao trùm hạ xuống, toàn bộ nước thiên hà và tia chớp đều bị giam cầm, không thể tới gần thân thể. Đây chính là áp lực mênh mông của Thiên Thần, không thể suy đoán.

"Tên tiểu bối ngươi thực sự là không biết suy nghĩ!" Mã Nguyên cười gằn, sau khi ổn định nước thiên hà thì nhấn xuống một ngón tay, đè về phía Thạch Hạo.

Chính xác, là đang xem thường hắn, chỉ cần điều động một đầu ngón tay mà thôi. Ngón tay kia nhanh chóng phóng to, tựa như một cây cột ép về phía Thạch Hạo, muốn diệt chết hắn ở nơi đó.


Thân là Thiên Thần, hắn thật sự có tư cách và sức lực như vậy. Thực lực siêu tuyệt ở trên.

Thạch Hạo căm phẫn, khinh người quá đáng, đối phương mê thèm thuồng và tham lam muốn đoạt thân thể vừa mới tu luyện ra hai luồng tiên khí của hắn, thế nhưng lại hung hăng và bá đạo như thế, không thể nhịn được nữa.

Kiếm thai trong tay hắn kêu khẽ, đồng thời nắm chặt Vạn Linh đồ và lấy ra một viên Thần phù, không khuất phục.

"Cách!"

Một tiếng vang nhỏ, khi ngón tay to lớn kia ép rơi xuống thì bảo phù trước người Thạch Hạo xuất hiện một vết rách nhỏ bé và phát ra hào quang óng ánh.

Cũng trong lúc đó, một âm thanh lớn vang lên, ánh sáng phát ra từ bảo phù kia đánh vào ngón tay to lớn.

Điều này vô cùng kinh người!

Mã Nguyên rên lên một tiếng, gương mặt vặn vẹo, con ngươi nhanh chóng co rút lại, hắn tức giận vô biên, ngón tay kia của hắn răng rắc một tiếng, lại bị bẻ gẫy đồng thời có máu chảy ra.

Chuyện này quả thật khiến người ta khó có thể tin tưởng được!

Đường đường là Thiên Thần vậy mà đang lúc tấn công một tên tiểu bối thì lại làm cho xương một đầu ngón tay của mình đứt đoạn, khó mà tin nổi!

"Tiểu bối!" Mã Nguyên giận dữ trợn to con mắt, nhìn chằm chằm bảo phù này của hắn.

Thạch Hạo vui mừng, bảo phù này và Phá Giới phù trên người hắn đều là những thứ chiếm được trong phế tích dưới lòng đất ở đại thảo nguyên Hỏa châu. Ngày đó, lúc hắn phát hiện chín con rồng kéo quan tài dưới vực sâu thì còn nhìn thấy di chỉ của một tòa thành cổ và tìm được những cổ phù này.

Lúc ấy, nơi đó xảy ra một vụ nổ lớn, ngay cả hộp báu bằng đồng đều bị xuyên thủng, ầm ầm nổ tung, mà thần phù bảo vệ này lại chặn được tất cả, chưa từng bị hủy diệt.

Nên biết, hộp báu bằng đồng kia là thần bảo thời Thái cổ, ẩn chứa cả một Tiểu Thiên Thế Giới, Thiên Thần đều rất khó phá huỷ được.

Lúc đó Thạch Hạo liền biết, thần phù này nắm giữ năng lực bảo vệ mạnh mẽ, chắc chắn có thể ngăn cản một đòn của cấp Giáo chủ nên vẫn luôn giữ ở bên người, hôm nay rốt cục có đất dụng võ.

Mã Nguyên thẹn quá thành giận, kết pháp ấn đánh về phía trước, đồng thời mi tâm cũng phát sáng, uy thế của thần thức mạnh mẽ bao phủ, mục đích là muốn làm cho Thạch Hạo phải khuất phục.

"Tiểu bối, còn không quỳ xuống nhận tội!" Hắn quát lên.

"Ta nhận cái đầu ông nội ngươi á!" Thạch Hạo mắng to, hắn phẫn hận nhất là những người như thế, cùng là Nhân tộc, kết quả còn ức hiếp người cùng tộc như vậy, mơ ước thân thể của hắn.

Thần phù bảo vệ lần thứ hai phát sáng, đồng thời mi tâm Thạch Hạo cũng óng ánh, nguyên thần lực tăng vọt, loáng thoáng lại có thể chống lại uy thế của Thiên Thần.


"Cái gì?" Không chỉ có Mã Nguyên thất kinh mà ngay cả bản thân Thạch Hạo cũng chấn động mạnh, hắn có chút đờ ra, sau đó lập tức rõ ràng.

Ở nhà giam trong bóng tối kia, hắn đã có thu hoạch khổng lồ, không phải là không biết nguyên thần lực tăng vọt, thế nhưng là không nghĩ lại mạnh gần bằng với Thiên Thần.

Tuy rằng không bằng, thế nhưng cũng có thể gắng gượng chống đỡ.

Đây tuyệt đối là vận may lớn!

Nơi đó đến cùng là một nơi thế nào, hàm chứa hồn lực, bị bóng tối bao trùm, tu hành trong đó lại có thể khiến cho nguyên thần lực tăng vọt, mạnh mẽ đến mức này.

"Ầm!"

Bàn tay lớn kia ép xuống, lần thứ hai bị Thần phù bảo vệ chặn đứng không thể công phá vào, thế nhưng Mã Nguyên cũng phản ứng rất nhanh, không có bị tia sáng trên đó phản ngược lại làm bị thương.

"Lão thất phu, thực lực của ông thật chẳng ra sao, vậy mà còn muốn đe dọa ta hả? Ta xem lão mất dịch ông hay là quỳ xuống đi!" Thạch Hạo châm biếm, vừa nói vừa lui, muốn rời khỏi nơi đây.

"Chạy đi đâu!" Mã Nguyên lạnh giọng nói. Hắn vận dụng đại thần thông, trấn áp tới trước, quyết tâm muốn lưu lại Thạch Hạo, muốn xoá bỏ nguyên thần của hắn, chỉ chừa lại thân thể.

Thạch Hạo để mặc cho hắn đánh tới phụ cận, sau đó dùng bảo phù và Vạn Linh đồ bảo vệ bản thân, rồi lại dùng nguyên thần để chống cự.

"Ầm!"

Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, thiên địa đều vỡ, toàn bộ dãy núi bị đập vụn, lực chấn động khiến cho tất cả tu sĩ đều sợ hãi sắc mặt trắng bệch, không thể tin được những gì bản thân nhìn thấy.

Thạch Hạo lại âm thầm lấy ra "Tiên chủng" lượn lờ mẫu khí đánh vào người Mã Nguyên.

Nên biết, thiên địa mẫu khí vô cùng đáng sợ, lúc tẩm bổ thì tiên chủng tựa như cuống rốn thiên địa, nhưng khi bạo động thì mỗi một tia cũng có thể ép sụp sơn hà, nó dày đặc như thế, vô cùng vô tận, lúc bình tĩnh thì không sao, sẽ không làm người ta bị thương, nhưng một khi phát động thì kinh khủng vô cùng.

Mã Nguyên đe dọa như vậy, dùng bàn tay lớn kết ấn trấn áp xuống, vừa vặn va vào tiên chủng Thạch Hạo lấy ra nên lúc này đã kích nổ nó!

Thiên địa mẫu khí hiện nay đã là thiên địa cuống rốn, hơn xa trước đây, có thể xúc động ra sức mạnh không thể tưởng tượng, vì vậy bàn tay của hắn lúc này liền bị va nát, chia năm xẻ bảy, tiên huyết nhuộm đỏ trời cao.

Rầm!

Đồng thời, lần này Thạch Hạo cũng lấy lò luyện đan ra. nước thiên hà và nguyền rủa ẩn chứa trong đó cũng thành công trút xuống vết thương.

"A... " Mã Nguyên gào thét, mặt mày tái nhợt mà vặn vẹo, một nửa là tức giận, một nửa là vì đau nhức, đường đường là Thiên Thần mà lại ăn phải thiệt thòi lớn từ tay một tên tiểu bối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận