Đây là lần đầu tiên Lâm Nhật Hòa nhìn thấy con người ở thế giới này nếu không tính Triệu Tư Dao. Khu chợ này rất đông đúc và tấp nập, với nhiều gian hàng đủ loại.
Cơ bản thì không khác gì một khu chợ kiểu cũ ở thế giới của anh. Theo những gì Lâm Nhật Hòa liếc qua được trên bản đồ lúc trước thì đây là trung tâm của nhiều thôn xung quanh, mọi người tới đây để mua bán, trao đổi hàng hóa.
“Ở phía bên kia khu chợ có một chỗ để mua ngựa kéo xe, không cần ngựa Nhật Hòa nữa đâu.” Triệu Tư Dao nói.
“Vậy là tôi sắp trở lại làm người rồi sao, mừng quá.”
Cả hai kéo xe xuyên qua khu chợ, tới một khu chuồng ngựa, Triệu Tư Dao vui vẻ chào hỏi “Ông Từ, ông vẫn khỏe chứ?”
“Ồ, Tư Dao, lâu rồi mới gặp, hôm nay trên xe nhìn không giống hàng mua bán lắm, cứ như cháu định đi đâu xa vậy.” Ông Từ nói.
“Đúng là ông tinh mắt lắm, cháu sắp đi đến Động Bích Vân có việc.” Triệu Tư Dao đáp.
“Tới tận đó à? Vậy nên mới cần tới chỗ ta thuê ngựa đúng chứ?”
“Vâng ạ, cháu cũng định mua một con ngựa lâu rồi, nhân dịp này thì bỏ tiền ra thực hiện điều đó luôn.” Cô đáp.
Ông Từ nhìn sang Lâm Nhật Hòa, tò mò hỏi “Cậu là ai ấy nhỉ, tôi quen biết hầu hết người ở các thôn xung quanh nhưng chưa từng thấy cậu.”
“Cháu là Lâm Nhật Hòa, phóng viên ạ.” Lâm Nhật Hòa trả lời.
“Phóng viên, là gì cơ?” Lão Từ không hiểu.
“Ý anh ấy là người bán phóng lợn và thịt viên ấy mà. Lâm Nhật Hòa đến từ thôn Bạch Sa, tới tìm cháu có công việc, chuyện này cháu sẽ kể sau.” Triệu Tư Dao nói chen vào rồi khẽ nhắc Lâm Nhật Hòa “Không cần phải cho nhiều người biết về thế giới bên kia đâu, rắc rối lắm.”
Anh nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu nói mình là người của thế giới khác hẳn sẽ rất gây sự chú ý, nhiều người không tin chắc còn cho anh là kẻ điên. Chi bằng cứ giả vờ là người ở đây, sau đó âm thầm trở về thế giới của mình.
“Sao lại bán phóng lợn cùng với thịt viên?” Có vẻ câu trả lời kia vẫn chưa thuyết phục ông lão bán ngựa.
“Là thế này, cầm phóng lợn vào trong chuồng rồi bắt con lợn ra làm thịt viên luôn ạ.” Lâm Nhật Hòa giải thích thêm.
Ông Từ gật gù, dù nghe vẫn khá kì quặc nhưng cũng có gì đó hợp lý. “Trở lại vấn đế nào, cháu muốn con ngựa nào?”
“Ông cứ lựa giúp cháu một con tốt nhất là được.” Triệu Tư Dao nói.
Ông Từ dẫn ra một con ngựa, Lâm Nhật Hòa quan sát nó, hình dáng tổng thể vẫn giống ngựa bình thường nhưng có màu xanh nhạt, bờm rất dài và tai to.
Anh không có kinh nghiệm gì về ngựa cả, nhất là ngựa ở thế giới này. Triệu Tư Dao xem qua con ngựa rồi tỏ ra hài lòng, trả tiền cho ông Từ rồi dắt ngựa ra ngoài.
Buộc dây nối xe chở hành lý với con ngựa, Triệu Tư Dao bảo Lâm Nhật Hòa ngồi lên xe còn mình thì leo lên ngựa.
“Cô còn biết cưỡi ngựa nữa à? Quả nhiên ở thế giới này tôi không bì lại được cô mà.” Lâm Nhật Hòa trầm trồ.
“Đơn giản thôi mà, ra khỏi chợ tôi chỉ anh cách cưỡi cho.” Triệu Tư Dao nói.
Về việc cưỡi ngựa này Lâm Nhật Hòa đã từng tìm hiểu qua khi viết bài về cuộc thi đua ngựa, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ thực hành thử. Nay được mời thế này, Lâm Nhật Hòa cũng có chút hứng thú.
“Được, tôi sẽ cưỡi tốt hơn cô cho coi.” Lâm Nhật Hòa đáp.
Chầm chậm ra khỏi khu chợ, cuối cùng họ ra một vùng đất trống rộng lớn. Triệu Tư Dao xem lại bản đồ rồi nói “Đi thẳng theo hướng đông bắc là sẽ tới thôn Hàn Vũ. Bây giờ trời cũng về chiều rồi, nếu đi tiếp thì buổi tối chúng ta sẽ dừng chân ở khu rừng, khá nguy hiểm. Giờ tốt hơn nên tạm nghỉ tại đây, ngày mai dành cả buổi sáng để băng rừng.”
“Tôi nghe theo cô cả.” Lâm Nhật Hòa quyết định từ giờ sẽ an phận làm một kẻ vô dụng.
“Như đã hứa, Lâm Nhật Hòa, lại đây tôi chỉ anh cách cưỡi ngựa nào.” Triệu Tư Dao nói.
Lâm Nhật Hòa hào hứng đi tới, anh nghĩ bụng khi trở về sẽ thể hiện trình độ cưỡi ngựa của mình cho mọi người một phen trầm trồ.
Thế nhưng sau mỗi lần ngã ngựa, sự hào hứng của anh lại rơi mất từng chút một.
“Có vẻ anh không có năng khiếu rồi.” Triệu Tư Dao đỡ Lâm Nhật Hòa đang bầm dập đứng dậy.
“Không ngờ cưỡi ngựa khó vậy.” Lâm Nhật Hòa than thở trong lúc Triệu Tư Dao lấy lá thuốc trong túi hành lý ra.
Cô cẩn thận đắp thuốc vào các vết trầy và các vết bầm của Lâm Nhật Hòa, anh nói “Lại phải phiền cô nữa rồi, thật ngại quá.”
“Có gì đâu, giống như chăm sóc con trai của mình thôi ấy mà.” Triệu Tư Dao đáp.
“Cô bao nhiêu tuổi mà đòi làm mẹ tôi cơ chứ, tôi đây hai mươi lăm rồi nhé.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Tôi bốn mươi bốn, dư sức làm mẹ anh nhé.” Triệu Tư Dao nói.
Lâm Nhật Hòa giật bắn mình, vội khoanh tay cúi đầu “Ơ, cháu không biết, nhìn cô trẻ quá, mấy hôm nay nói chuyện không đúng lễ độ. Cô bốn mươi bốn thật sao?”
“Phải, nhưng đó là chuyện của hai mươi hai năm nữa.” Triệu Tư Dao ôm bụng cười ngặt nghẽo trước phản ứng đó của anh.
Lâm Nhật Hòa tự vỗ trán, không ngờ anh lại mắc đòn lừa cơ bản đó “Vậy tính theo tuổi thì tôi là anh lớn đấy.”
“Vâng, anh lớn đi dựng lều nào.” Triệu Tư Dao lấy ra các dụng cụ để dựng lều.