Lâm Nhật Hòa từng nhiều lần đi viết bài ở các khu cắm trại nên không xa lạ gì với việc dựng lều, lần đầu tiên khi bước tới thế giới này, có một việc mà Lâm Nhật Hòa có thể ngẩng cao đầu hoàn thành một cách xuất sắc như vậy.
“Thế nào, thấy tôi giỏi không nào.” Lâm Nhật Hòa hãnh diện nói.
“Quá giỏi, quá giỏi.” Triệu Tư Dao vỗ tay tán dương.
Với sự hạnh phúc đó, Lâm Nhật Hòa có một giấc ngủ rất ngon trong sự thỏa mãn.
Sáng hôm sau, họ lại tiếp tục dậy từ rất sớm, do chiều tối hôm qua mệt nhọc tập cưỡi ngựa nên hôm nay Lâm Nhật Hòa khá uể oải, may mà anh chỉ ngồi trên xe nên cũng không thành vấn đề.
Có những đoạn đường rất hẹp, họ phải xuống ngựa và xe để khéo léo điều khiển chúng vượt qua. Vất vả cả ngày cũng xuyên qua được khu rừng.
“Chúng ta nghỉ lại bìa rừng, ngày mai chắc là sẽ tới được thôn Hàn Vũ.” Triệu Tư Dao xem lại bản đồ rồi nói.
Hôm sau, họ lại tiếp tục lên đường, tới chiều là tới thôn Hàn Vũ. Đúng như cái tên, nơi này không hiểu vì sao lại lạnh vô cùng, Lâm Nhật Hòa thắc mắc không hiểu sao mọi người lại dựng thôn ở chỗ này.
“Hôm nay nghỉ sớm vậy, tranh thủ mua thêm lương thực và đồ dùng cần thiết để hôm sau đi tới thôn Bạch Sa.” Triệu Tư Dao nói.
Đồ dùng cần thiết là gì thì Lâm Nhật Hòa không rõ, thế nên anh chỉ đi theo xách đồ giúp Triệu Tư Dao, xe và ngựa họ đã để lại nhà trọ.
“Từ đây tới thôn Bạch Sa mất hai ngày đường nên chúng ta cần chuẩn bị sẵn lương thực cho hai ngày đó, thêm cỏ cho ngựa nữa.” Triệu Tư Dao nói.
Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, họ về nhà trọ để ăn tối rồi ra ngoài sân nói chuyện. Lâm Nhật Hòa chỉ lên bầu trời nói “Ở thế giới của tôi không còn nhiều chỗ thấy sao rõ như thế này đâu. Giờ được nhìn bầu trời sao đẹp như thế này thật là thích.”
“Thế à? Tôi thì không thích ngắm sao lắm, trông chỉ là mấy đốm sáng lấp lánh thôi mà.” Triệu Tư Dao không quan tâm đến bầu trời, cô đang tận hưởng không khí mát lạnh của thôn Hàn Vũ.
“Không đơn thuần chỉ là mấy đốm sáng đâu, còn có các chòm sao nữa, nếu cô chịu quan sát một chút. Tiếc là nơi này các ngôi sao không giống chỗ tôi, nếu không tôi có thể chỉ ra cho cô thấy rồi.” Lâm Nhật Hòa nói. “Ở đây chắc cũng có các chòm sao nhỉ?”
“Chòm sao ư? Không. Tôi chỉ biết các ngôi sao thôi.” Triệu Tư Dao cảm thấy khá kì lạ đối với khái niệm này.
“Để tôi xem nào.” Lâm Nhật Hòa tập trung tinh thần để tìm kiếm “Kia rồi, cô nhìn theo hướng tôi chỉ này.”
Triệu Tư Dao nheo mắt nhìn theo, nhìn tới nhìn lui rồi kết luận “Tôi có thấy gì đặc biệt đâu?”
“Cô nhìn kĩ chút, kết hợp tí tưởng tượng, có thấy chỗ kia giống hai tay, kia là hai chân, đuôi với đầu không?” Lâm Nhật Hòa nói “Ở thế giới của tôi có một chòm sao gần giống vậy, gọi là chòm Đại Hùng, vì nó hơi giống con gấu lớn.”
Triệu Tư Dao quan sát một lúc lâu, vẫn chẳng thể nào hình dung ra nổi. “Anh lừa tôi phải không, làm gì có vụ nhìn mấy ngôi sao mà ra hình chứ.”
“Tôi lừa cô làm gì chứ.” Lâm Nhật Hòa tỏ ra oan ức “Con gấu có vẻ hơi khó tưởng tượng thật, để tôi xem còn chòm nào nữa không. A, kia rồi, cái này dễ hơn này, cô thấy mấy ngôi sao kia giống con thỏ không?”
“Đó là chòm Nhật Hòa à?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Không nói với cô nữa.” Lâm Nhật Hòa mất hứng, không ngờ được lại sơ hở để bị cà khịa tiếp.
Có vẻ chuyện về mấy chòm sao đã khiến Triệu Tư Dao tò mò nên cô cũng nhìn lên trời ngắm sao. Nhưng mãi vẫn không liên kết mấy đốm sáng trước mặt với hình ảnh nào được nên chán ngay sau đó.
“Thế giới của anh có cái thú vui kì lạ quá.” Triệu Tư Dao nhận xét.
Một lúc sau thì ai về phòng nấy, trong hơn mười ngày qua, đây là lần thứ hai anh được ngủ trên một cái giường êm ái. Lần đầu tiên là lúc anh tỉnh lại trên giường của Triệu Tư Dao, nhưng lúc đó bị trói nên cũng không thoải mái lắm. Những ngày sau đó thì một là Lâm Nhật Hòa sẽ ngủ trên bãi cát, hai là trên ghế dài bằng gỗ.
Giờ nằm giường độn bông mềm mại thậm chí có chút không quen. Thời tiết mát lạnh kèm với việc sáng phải dậy sớm nên Lâm Nhật Hòa nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ anh thấy mình đang trên tàu ra biển. Lâm Nhật Hòa đứng trên boong nhìn ngắm cảnh sắc nên thơ trước mắt, trong lòng không ngừng khen ngợi vẻ đẹp này. Cầm máy ảnh chuẩn bị chụp, Lâm Nhật Hòa bỗng cảm nhận được con thuyền rung lắc dữ dội.
Không hay rồi, lại gặp tai nạn, Lâm Nhật Hòa nghĩ. Nhưng mà không đúng, anh nghĩ lại, hình như mình vẫn còn ở thế giới của Triệu Tư Dao mà?
Nghĩ tới đây, còn thuyền rung mạnh hất anh xuống biển, có điều mặt biển lại cứng như mặt đất. Lâm Nhật Hòa choàng tỉnh, thấy mình đang trên mặt đất thật.
“Ấy chết, làm rớt mất anh rồi.” Triệu Tư Dao trên ngựa quay đầu lại.
“Chuyện gì vậy? Giường đâu? Nhà trọ đâu?” Lâm Nhật Hòa hoang mang chẳng hiểu cái gì cả.
“Thấy anh ngủ say quá nên tôi bế anh lên xe luôn, không nỡ gọi dậy, ai dè anh lại rớt xuống đất thế này.” Triệu Tư Dao giải thích.
Lâm Nhật Hòa tưởng tượng cảnh cô bế anh lên xe, không biết trông nó kì như thế nào, cũng chẳng rõ người ta nhìn vào sẽ nghĩ cái gì. Riêng bản thân anh thì cảm thấy trông hơi xấu hổ, Lâm Nhật Hòa cố xua đi hình ảnh đang tưởng tượng trong đầu bằng cách hỏi sang chuyện khác. “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày hơn rồi, bây giờ là sáng hôm sau.” Triệu Tư Dao đáp.
“Không tin.” Mấy trò lừa con nít này không có tác dụng với Lâm Nhật Hòa nữa.
“Nhật Hòa đã khôn lớn rồi.” Triệu Tư Dao cười nói “Chỉ mới gần giữa trưa thôi, sẵn tiện anh rớt xuống đất rồi thì chúng ta dừng lại dùng bữa luôn vậy.”