Lâm Nhật Hòa trở về phòng, việc đầu tiên phải làm là cắm sạc điện thoại. Sau khi lên nguồn, anh liền gọi vào số của mẹ anh ở quê.
“Nhật Hòa, con vẫn an toàn sao?” Giọng mẹ anh vô cùng mừng rỡ, anh đoán là tin anh mất tích đã đến tai họ, cũng phải thôi, gần hai tuần lễ, chắc chắn cảnh sát hoặc người quen đã báo tin cho họ, cũng có thể là họ đã xem bản tin về vụ tai nạn. Dù đang rất khuya nhưng nghe giọng bà vô cùng tỉnh táo.
“Vâng, con vẫn ổn, đã có nhiều chuyện xảy ra nhưng con không bị làm sao cả. Giờ con mới có thể gọi điện được.” Lâm Nhật Hòa trả lời.
Sau đó họ hỏi thăm thêm một lúc, mẹ Lâm Nhật Hòa có chuyển máy cho ba anh để cả hai nói chuyện. Gần hai giờ thì anh xin phép đi ngủ và hứa sẽ tới gặp họ sớm.
Lúc thức dậy, Lâm Nhật Hòa nhìn đồng hồ trên tường, thấy cả kim giờ và kim phút đều đang chĩa thẳng lên trời.
“Giữa trưa rồi ư? Nằm giường thoải mái quá không muốn dậy chút nào.” Lâm Nhật Hòa cảm thấy lười biếng, không muốn hoạt động nữa. Nhưng anh vẫn phải cố ép mình ngồi dậy. Hôm nay phải đưa Triệu Tư Dao đi tham quan thành phố, sau đó phải về nhà và đài truyền hình để xử lý các vấn đề phát sinh, còn cần về quê gặp ba mẹ như đã hứa nữa.
Vệ sinh cá nhân xong, anh sang phòng bên cạnh gọi Triệu Tư Dao, cô thì đã dậy từ sớm, đang xem những thiết bị hiện đại trong phòng.
“Trông cô có vẻ thích thú nhỉ?”
“Đương nhiên, nếu không thích tôi qua đây làm gì? Mãi mới chịu dậy, đúng là sâu ngủ mà.”
“Lâu rồi mới được ngủ thoải mái thế này mà. Chúng ta trả phòng thôi, tôi sẽ dẫn cô đi xem xe chim.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Máy bay chứ.” Triệu Tư Dao sửa lại.
Bây giờ là buổi sáng nên xe cộ qua lại nhiều hơn. Lâm Nhật Hòa nói “Tôi biết chắc là đối với người mới tới thành phố lần đầu như cô sẽ thấy đây giống như trâu bò đang phi, nhưng không phải đâu.”
“Nó giống trâu bò chỗ nào, anh bị hâm à. Rõ ràng là phương tiện di chuyển, chỉ là tôi không biết nó hoạt động thế nào thôi.” Triệu Tư Dao cau mày khó chịu.
Lúc trước ba mẹ anh hay kể lúc mới tới thành phố họ đã cảm thấy như thế, một vài người quen khác cũng nói thế, chả lẽ đó chỉ là câu nói đùa thôi ư?
Lâm Nhật Hòa vẫy một chiếc taxi để đưa họ tới sân bay, anh cho cô nhìn qua những chiếc máy bay. Lần này, Triệu Tư Dao có vẻ bất ngờ ra mặt.
“Tôi cứ nghĩ nó nhỏ nhỏ như xe ngựa thôi, không ngờ thứ to thế này lại bay lên trời được. Quả là khoa học công nghệ rất đáng khâm phục, nếu anh nói con người đã có thể lên mặt trăng tôi cũng tin ấy chứ.” Triệu Tư Dao nói.
“Thì đúng là thế mà.” Lâm Nhật Hòa đáp.
“Thật sao?” Cô không ngờ nói bừa mà cũng trúng “Thế chắc các anh cũng biến chì thành vàng được nhỉ?”
“Đó là giả kim thuật trong truyền thuyết thôi, nhưng biến dầu mỏ thành thịt bò thì hình như có người làm rồi.” Lâm Nhật Hòa đáp.
Triệu Tư Dao gật gù, cô nhanh chóng tiếp nhận thông tin. Tiếp theo, anh giới thiệu cho cô xem một số thiết bị hiện đại khác mà họ gặp trên đường. Tuy nhiên có vẻ máy bay và câu chuyện biến dầu mỏ thành thịt bò đã quá khó tin rồi nên Triệu Tư Dao không còn bất ngờ với mấy thứ đó nữa.
“Nếu cô không còn muốn xem gì nữa thì chắc tôi sẽ đưa cô về Động Bích Vân, sau đó tôi về nhà vậy.” Lâm Nhật Hòa không biết tiếp theo nên làm gì, trước giờ anh chưa dẫn ai đi tham quan bao giờ, cũng ít viết về du lịch nên thật sự chẳng biết nên cho cô xem gì nữa.
“Về nhà à, tôi cũng muốn xem thử nhà anh thế nào.” Triệu Tư Dao nói.
“Nhà tôi ấy à?”
“Chứ anh định về nhà ai?”
“Thì đúng là nhà tôi, nhưng mà...” Lâm Nhật Hòa có chút do dự, anh không có vấn đề gì nhưng chỉ sợ những người hàng xóm nhiều chuyện sẽ thêu dệt ra đủ thứ khi thấy anh dẫn một cô gái lạ về nhà.
“Sao thế, anh ở nhà tôi cả tuần lễ mà giờ không cho tôi tới chơi được à?” Triệu Tư Dao nói.
Lâm Nhật Hòa sau khi suy tính kĩ thì quyết định mặc kệ hàng xóm, họ cũng không gây hại gì cho mình được.
Nơi này cách thành phố của anh khá xa, do Triệu Tư Dao không có giấy tờ nên họ không thể đi máy bay hay tàu được, vậy nên chỉ có thể đi xe bus hoặc taxi. Dù cách di chuyển này khá mất thời gian nhưng là cách khả thi nhất hiện tại.
Taxi không nhận chuyến dài như vậy nên anh quyết định chia nhỏ đoạn đường ra đặt từng chuyến, cuối cùng họ cũng tới nhà Lâm Nhật Hòa.
“Nhà anh cách cũng xa thật, mà anh ở nơi to như thế này luôn sao?” Triệu Tư Dao nhìn lên khu chung cư.
“Phải, nhưng tôi sở hữa một phòng thôi, còn lại của những người khác.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Nhìn nơi này không khoa học công nghệ như ở khách sạn nhỉ?” Triệu Tư Dao quan sát.
Đúng là khu chung cư này không hiện đại lắm, Lâm Nhật Hòa đã mua nó vì giá rẻ lại gần đài truyền hình, đến nay vẫn chưa có ý định đổi chỗ ở, đơn giản một vì lười, hai vì nghèo.
“Tôi là người thanh liêm, giản dị nên nhà cũng bình thường thôi.” Lâm Nhật Hòa tìm một lý do trông cao cả hơn để giải thích.