Là một phóng viên cho đài truyền hình, Lâm Nhật Hòa luôn phải bận rộn di chuyển khắp nơi để lấy tin tức. Hôm nay, anh vừa mới trở về sau chuyến công tác dài ngày.
“Những tin tức cậu kiếm được rất tốt, có những tin độc quyền, tốc độ lấy tin cũng rất nhanh. Tôi, Mã Vinh, rất hài lòng.” Tổng biên tập dành cho anh lời khen ngay khi vừa trở về.
“Cảm ơn sếp đã đánh giá cao.” Lâm Nhật Hòa vui vẻ đáp, anh mong với những thể hiện xuất sắc này thì bản thân sẽ sớm được thăng tiến, hoặc ít ra thì cũng được thưởng.
“Tôi có cái này muốn thông báo với cậu, chắc hẳn cậu sẽ vui lắm.” Mã Vinh nói.
Lâm Nhật Hòa lại càng vui ra mặt, anh tự nhủ phải chăng đúng là mình sắp được tiến cử lên vị trí cao hơn. Thế nhưng Mã Vinh lại đưa ra một phong bì. Cũng không sao, chắc là tiền thưởng rồi.
“Cậu mở ra đi.” Mã Vinh mỉm cười nói.
Lâm Nhật Hòa cảm thấy mở tiền thưởng ngay trước mặt sếp có chút không phải phép, nhưng đã được yêu cầu thì đành vậy. Anh hí hửng mở phong bì ra, bên trong không phải là tiền mà là một tở giấy bị gấp lại nhiều lần.
Mở nó ra, Lâm Nhật Hòa thấy đây là một tở thông báo về một giải thi đấu thể thao trên biển. Có các bộ môn bóng chuyền bãi biển, bóng đá trên cát, võ thuật trên cát... Địa điểm tổ chức là một hòn đảo cách đây khá xa.
“Sếp Mã, cái này là sao ạ?” Lâm Nhật Hòa liền hỏi.
“Cậu sẽ là phóng viên trực tiếp tại giải thi đấu này, phỏng vấn, ghi hình, viết bài, cậu toàn quyền làm hết. Đối với người trẻ năng động như cậu, đâu có gì vui hơn được lao động đúng không nào? Lao động là vinh quang, là niềm hãnh diện.” Mã Vinh hăng hái nói.
“Dạ, vinh quang, lao động muôn năm.” Lâm Nhật Hòa thất vọng nhưng không dám biểu hiện ra mặt, anh tự nhủ cứ bán sức một thời gian nữa sẽ có thể đổi đời, bây giờ cứ phải nhẫn nhịn.
Để đến được địa điểm tổ chức thì có hai cách, một là đi máy bay, hai là đi tàu du lịch.
Nếu đi máy bay sẽ nhanh hơn, nhưng sau nhiều chuyến công tác, Lâm Nhật Hòa bắt đầu có một sự ngán ngẫm lớn đối với loại phương tiện này. Thế nên anh quyết định sẽ tới đó bằng tàu thủy.
Lâm Nhật Hòa nghe nói vào thời gian này, cảnh biển đang rất đẹp, anh tự nhủ sẽ chụp vài tấm ảnh để đăng lên các trang cá nhân của mình.
Sau khi nhận nhiệm vụ từ Mã Vinh, Lâm Nhật Hòa lập tức chuẩn bị hành lý và đặt vé tàu đi tới hòn đảo tổ chức sự kiện.
Cảnh biển đúng là rất đẹp như anh đã mong đợi, sau khi dành cả buổi chiều để chụp ảnh, Lâm Nhật Hòa dùng bữa ở toa ăn rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Cường độ công việc lớn khiến anh cảm thấy khá mệt mỏi. Tuy nhiên, đúng là anh vẫn luôn hứng thú khi có công việc trong tay.
Từ rất sớm, Lâm Nhật Hòa đã chìm vào một giấc ngủ rất say. Những đồng nghiệp từng ngủ chung phòng nhìn vào thường nói dù trời có sập xuống cũng không đánh thức được anh. Thế nhưng hôm nay Lâm Nhật Hòa lại tỉnh giấc bởi những tiếng động ồn ào kinh khủng.
Lâm Nhật Hòa bật dậy khỏi giường, đi ra phía cửa. Anh cảm thấy thuyền lắc lư dữ dội khiến anh suýt ngã mấy lần. Khó khăn lắm anh mới ra được hành lang bên ngoài.
Nhân viên trên tàu đang sơ tán hành khách, thấy Lâm Nhật Hòa bước ra liền hướng dẫn anh đi tới thuyền cứu hộ.
Dù không hiểu chuyện gì nhưng Lâm Nhật Hòa biết là nên nghe theo lời họ, anh không hỏi gì mà lập tức nghe theo. Anh nghe thấy có người dùng loa thông báo “Thuyền va phải đá ngầm, sắp chìm rồi. Mọi người theo hướng dẫn ra thuyền cứu hộ gấp. Mọi người không cần chen lấn, có đủ thuyền cho tất cả.”
Tai nạn ư? Sao mình lại xui xẻo thế này? Lâm Nhật Hòa than thân trách phận, anh còn chưa được thăng chức, chưa được lương thưởng thế mà lại phải đối mặt với nguy cơ bỏ mạng thế này. Anh ước gì mình đã chọn đi máy bay, nếu vậy thì bây giờ đã an toàn rồi.
Đang vội vã chạy tới nơi chứa thuyền cú hộ, bỗng một cơn sóng lớn đập mạnh vào thân thuyền khiến nó nghiêng sang một bên. Lâm Nhật Hòa bị ngã lăn về phía lan can rồi ngã ra khỏi thuyền.
Anh cố tìm cách kêu cứu nhưng có vẻ mọi người cũng bị cú nghiên lúc nãy làm cho té ngã, tình huống vô cùng hỗn loạn, không ai để ý đến anh. Và vào lúc sóng to gió lớn thế này, có muốn cứu Lâm Nhật Hòa cũng làm một chuyện rất khó.
Nước cứ thế vỗ vào mặt anh, sức lực vùng vẫy cố ngoi lên mặt nước và bơi về thuyền của Lâm Nhật Hòa cũng nhanh chóng bị rút cạn.
Thôi mình chết chắc rồi, Lâm Nhật Hòa thầm nghĩ. Trước mặt anh bây giờ là một màn nước, rồi dần dần chuyển thành màu đen.
Không rõ bao lâu trôi qua, Lâm Nhật Hòa tỉnh lại, thấy mình đang trên một bãi biển.
“Vậy là mình chưa chết à? Hay thiên đường là một bãi biển?” Lâm Nhật Hòa tự hỏi, anh luôn cho rằng mình đủ tốt để được lên thiên đàng.
Sau khi quan sát xung quanh, Lâm Nhật Hòa nhận ra đây là một hòn đảo hoang khá rộng. Quay ra biển, anh không còn thấy dấu vết gì của con tàu nữa.