Triệu Tư Dao đi ra chợ và nghe được tin người từ thế giới kia đang lũ lượt kéo về, cô không hiểu là tại sao cả.
"Chẳng lẽ Lâm Nhật Hòa làm nên chuyện thật sao?" Cô tự lẩm bẩm với chính mình.
Hỏi han một lúc thì cô biết được rằng cổng không gian trên Động Bích Vân đã khép lại, và cổng không gian trong rừng được dự đoán sẽ đóng lại trong ba ngày tới.
Triệu Tư Dao trở về nhà, lúc này Lâm Nhật Hòa đang đợi ở trước cửa.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi nghe nói cổng không gian sắp bị đóng lại." Cô liền lại gần hỏi.
Lâm Nhật Hòa gật đầu xác nhận. Anh nói "Tôi vừa mới được lĩnh ngộ vài điều, cô biết lỗ sâu trong vật lý lượng tử chứ?"
Tất nhiên là Triệu Tư Dao chẳng biết gì cả, Lâm Nhật Hòa giải thích bừa vài câu để ra vẻ hiểu biết rồi nói "Theo giáo sư Khương thì có lẽ lúc trước từng có một cổng không gian mở ra vì lí do nào đó, một số người đã di cư sang đây, điều đó giải thích vì sao chúng ta có cùng tiếng nói và chữ viết. Do dân số ít nên tốc độ phát triển cũng chậm hơn."
"Tôi hiểu rồi." Triệu Tư Dao gật gù, cô không buồn thắc mắc giáo sư Khương là ai, cô hỏi "Thế hai cổng này cũng giống vậy à?"
"Không phải, đó là sự cố phát sinh từ thí nghiệm của giáo sư Khương. Và ông ấy cũng đã có cách đảo ngược quá trình, đóng cánh cổng lại vĩnh viễn." Lâm Nhật Hòa đưa ra một thiết bị nhỏ. Nhờ thiết kế nhỏ gọn này mà Lâm Nhật Hòa có thể qua mặt lính canh dễ dàng.
"Đóng cánh cổng vĩnh viễn, vậy có nghĩa là chúng ta không thể sang thế giới của nhau được nữa?"
"Phải, nhưng để ngăn chặn chiến tranh thì chỉ còn cách đó thôi."" Lâm Nhật Hòa buồn bã đáp.
Triệu Tư Dao cũng bị sốc không nói nên lời. Họ im lặng một lúc lâu đến khi Lâm Nhật Hòa lên tiếng "Cánh cổng ở Động Bích Vân đã được đảo ngược bốn ngày và đóng lại vào hôm qua, cánh cổng trong rừng ba ngày nữa cũng sẽ đóng lại hoàn toàn. Sau đó Khương Trấn Hải sẽ tiêu hủy hết tài liệu, đảm bảo không ai có thể mở cánh cổng đó ra lần nữa. Hôm nay tôi tới để chào cô lần cuối."
"Lần cuối rồi ư? Nhanh hơn tôi nghĩ đấy. Vào nhà trước đi đã." Triệu Tư Dao mở cửa ra.
Cả hai ngồi xuống một chiếc bàn tròn, anh nhận ra lần trước không có bộ bàn ghế này, có lẽ là đồ được khách đặt làm, tạm đem ra sử dụng.
Lâm Nhật Hòa vừa ngồi xuống thì cô nhắc nhở "Cái ghế đó chưa khô sơn đâu."
"Hả? Sao không nói sớm." Lâm Nhật Hòa đứng phắt dậy, kiểm tra sau quần thấy không dính gì, sơn trên ghế cũng khô từ lâu "À à, cô lại lừa tôi nữa rồi."
"Đến phút cuối anh vẫn dễ dụ như vậy." Triệu Tư Dao cười lớn.
"Lúc nào nói chuyện với cô người dính bẫy luôn là tôi ấy nhỉ? Phải tìm cách phục thù mới được."
Họ cùng ôn lại những chuyện đã xảy ra từ lúc Lâm Nhật Hòa lạc sang thế giới này đến giờ.
"Những lúc đó thấy vui lắm, nhưng giờ nhắc lại thì thấy buồn quá." Triệu Tư Dao nhận xét "Việc gặp được một người bạn như anh quả là đặc biệt đấy."
"Tôi cũng không nghĩ có ngày gặp được người bạn như cô đâu." Lâm Nhật Hòa nói "Thú thật thì, nếu có nhiều thời gian hơn thì tôi muốn chúng ta phát triển hơn nữa."
"Thành bạn thân à?"
"Hơn nữa."
"Bạn siêu thân?"
"Hơn."
"Bạn thân siêu cấp vô địch."
"Thôi vậy cũng được." Lâm Nhật Hòa bỏ cuộc.
"Đùa thôi, đùa thôi, tôi hiểu ý anh mà." Triệu Tư Dao cười nói. "Đó cũng là một ý không tồi, nhưng tiếc là cánh cổng sắp đóng lại vĩnh viễn rồi."
Ba ngày sau, Tạ Kiên, người đứng đầu phe ủng hộ chiến tranh với thế giới khác đang vô cùng khó chịu khi cả hai cánh cổng đều bị đóng lại.
"Chúng ta đã kiểm soát chặt chẽ không cho người của Khương Trấn Hải lại gần hai cổng không gian đó cơ mà, thế mà cuối cùng lại có kẻ khác giúp đỡ hắn." Tạ Kiên bực tức "Đã điều tra được Khương Trấn Hải gặp ai chưa?"
"Là một phóng viên tên Lâm Nhật Hòa ạ."
"Lâm Nhật Hòa? Chẳng phải là tên phát hiện ra thế giới khác sao, tại sao không theo dõi luôn hành tung của hắn?" Tạ Kiên tức giận.
"Chúng tôi bố trí kiểm soát hai cánh cổng rất kĩ, còn trong thành phố lại không đủ người, việc Khương Trấn Hải gặp Lâm Nhật Hòa thật sự chỉ mới biết được thôi."
Tạ Kiên nghiến răng nói "Suýt chút nữa thì chúng ta đã thôn tính được một thế giới rồi, tên Khương Trấn Hải đó có phe phái rất mạnh nên khó làm gì được hắn, lúc này cách tốt nhất là giết gà dọa khỉ. Mau đi xử lý tên Lâm Nhật Hòa đó."
Mệnh lệnh lập tức được thực thi, Tạ Kiên đợi kết quả, cuối cùng nhận được tin báo không thấy Lâm Nhật Hòa đâu.
"Cái gì? Đã tìm kiếm kĩ chưa?"
"Đã tìm tất cả các nơi hắn có thể tới, không thấy tung tích đâu cả?"
Triệu Tư Dao trở về nhà sau cuộc đi săn, dù những người khác đã rút đi nhưng khu rừng vẫn không thể trở về như cũ, vậy nên kết quả không được tốt lắm. Đi ngang qua vách đá từng có cổng không gian, cô giơ chân đạp thử vài cái, đúng là nó đã bị đóng vĩnh viễn.
Cô không hiểu sao một người ngố như Lâm Nhật Hòa có gì đáng để nhớ như vậy. Triệu Tư Dao tiếp tục đi về nhà.
Lâm Nhật Hòa đang đứng dựa vào cửa, giơ tay chào cô.
Ảo giác ư? Cô nghĩ. Rõ ràng mình đâu nhớ anh ta tới vậy.
Nghĩ rồi Triệu Tư Dao bước tới đánh nhẹ vào vai anh một cú.
Nhẹ đối với cô nhưng là mạnh đối với anh, Lâm Nhật Hòa ôm vai kêu lên "Cô làm cái gì vậy?"
"Là người thật à?" Triệu Tư Dao ngạc nhiên.
"Hàng thật chất lượng cao."
"Nhưng...nhưng...nhưng cổng không gian đóng rồi cơ mà? Đừng nói là anh qua không kịp đấy nhé, anh rời đi từ ba hôm trước rồi mà?”
“Tất nhiên làm gì có chuyện tôi qua không kịp, tôi có phải rùa đâu. Chính xác là tôi quyết định trở lại đây.”
“Tại sao?”
“Nếu phe chiến tranh phát hiện ra tôi là người đóng cổng thì cũng không sống yên được ở thế giới của tôi, đó là lý do phụ. Còn cái chính là khi cánh cổng sắp đóng lại vĩnh viễn, tôi nhận ra mình thích nơi này hơn.”
“Thế còn ba mẹ anh thì sao? Bỏ ba mẹ già lại là bất hiếu đấy.”
“Tôi đúng là có bỏ họ lại, nhưng là bỏ họ ngoài suối.”
Nghe thế, Triệu Tư Dao liền vòng ra sau nhà kiểm tra, đúng là ba mẹ của Lâm Nhật Hòa đang ở đó ngắm cảnh, cô tự hỏi cảnh ở đó có gì đẹp đâu mà họ ngắm mải không chán.
“Thế này có ổn không? Họ quen với cuộc sống ở thế giới kia rồi cơ mà.” Triệu Tư Dao không yên tâm lắm.
“Tôi đã hỏi họ rồi, cả hai đều thích cuộc sống dân dã hơn. Ba tôi còn kể lúc ông sinh ra còn là thời kì đồ đá. Tất nhiên là nói đùa thôi. Nhưng tôi cảm thấy họ thật sự thích nơi này.”
“Thế còn anh, chẳng phải anh là con người của công nghệ sao?”
“Đúng là tôi có luyến tiếc vài thứ, như bình đun siêu tốc hay mạng xã hội, tuy nhiên như đã nói, tôi thích nơi này hơn.”
“Nơi này có gì mà anh lại thích?”
“Cô.”
“Tôi á?”
“Phải, cô đã bảo nếu có thời gian thì chúng ta có thể phát triển quan hệ mà, giờ có dư thời gian rồi.”
“Anh cho mấy lời đó là thật à?”
“Không phải à?” Lâm Nhật Hòa tiu nghỉu “Vậy chắc tôi ảo tưởng rồi.”
Triệu Tư Dao bật cười “Vẫn chẳng rút kinh nghiệm gì cả. Anh cho là thật và nó đúng là thật đấy. Nhưng vấn đề trước mắt vẫn là kế hoạch để anh có thể sống lâu dài ở đây.”
“Được thôi.” Lâm Nhật Hòa hưng phấn “Tôi sẵn sàng học mọi nghề, từ thợ săn, thợ mộc, thợ dệt, thợ may, đầu bếp.”
Tuy nhiên, anh cũng không làm những nghề ấy lâu, với tài viết lách và những kiến thức từ thế giới của mình, Lâm Nhật Hòa đỗ đạt và trở thành thầy giáo, đồng thời là tác giả truyện viễn tưởng nổi tiếng, một thể loại mới là ở đây. Cuộc sống mới của anh ở thế giới khác vô cùng hạnh phúc.
- Hết-