“Ồ, ra vậy, lúc tôi tới thì đúng là con sư tử ở đó, cứ tưởng nó đánh hơi thấy mùi người nên mò tới, thì ra là anh mới vừa ngất xỉu thôi. Xem ra anh tốt số đó, hôm đó tôi rời rừng hơi trễ, nếu không giờ sư tử ăn thịt thỏ rồi.” Triệu Tư Dao nói.
“Tôi. Không. Phải. Thỏ.” Lâm Nhật Hòa nhấn mạnh từng chữ.
“Anh là người, không phải thỏ, được chưa?” Triệu Tư Dao nói.
“Được rồi, giờ cô tin tôi là người của thế giới khác rồi thì thả tôi ra mau.” Lâm Nhật Hòa nhắc nhở.
“Làm gì gấp thế? Trông mặt anh như buồn đi vệ sinh sắp ra đến nơi ấy.” Triệu Tư Dao từ từ cởi trói.
Lâm Nhật Hòa vốn tế nhị không muốn nói thẳng ra, bây giờ Triệu Tư Dao tự nhắc tới nên anh cũng không tránh né nữa “Phải, đúng rồi đấy, nhanh lên hộ cái.”
Nghe thấy thế, Triệu Tư Dao cũng đẩy nhanh tốc độ “Trời ơi là trời, phải nói sớm chứ, anh mà làm bậy trên giường tôi là tôi sẽ chặt của anh đấy.”
Vừa cởi trói xong, Triệu Tư Dao liền chỉ anh hướng ra khỏi nhà và tới nhà vệ sinh, Lâm Nhật Hòa chạy như bay tới đó.
Sau vài phút, Lâm Nhật Hòa trở lại, Triệu Tư Dao nói “Anh đi theo tôi.”
Lâm Nhật Hòa ngoan ngoãn đi theo, đồng thời xem kĩ kết cấu ngôi nhà. Đây là loại nhà gỗ chỉ có tầng trệt rất cơ bản, vừa bước vào cửa là một phòng rộng, đồ đạc để ngổn ngang, có vẻ là khu vực làm việc của Triệu Tư Dao. Phía trong chia thành ba phòng nhỏ, bên trái căn phòng mà Triệu Tư Dao đã để anh nằm nghỉ, theo lời cô thì đó cũng là phòng ngủ của cô. Còn hai phòng kia thì anh không rõ là gì.
Triệu Tư Dao bước tới căn phòng bên phải, bảo Lâm Nhật Hòa theo sau. Bên trong phòng là vô số dao rựa, giáo mác, cưa búa đủ loại. Lâm Nhật Hòa giật mình bước lùi lại “Khoan đã, tôi đã làm gì đâu, sao lại đưa tôi vào phòng này làm gì?”
Nhìn bộ dạng sợ hãi đó của Lâm Nhật Hòa, Triệu Tư Dao ôm bụng cười lớn “Trời đất ơi, phóng viên Lâm, đã ai bảo định làm gì anh đâu. Tôi chỉ định bảo anh chọn một món phòng thân để ngày mai vào rừng thôi mà.”
“Vậy... vậy à? Xin lỗi, tại tôi cứ tưởng...” Lâm Nhật Hòa bối rối, tự thừa nhận là trí tưởng tượng của mình đã đi quá xa.
“Nhìn tôi bộ giống kiểu thổ phỉ hễ tí là lại đụng dao đụng kiếm không cơ chứ?” Triệu Tư Dao nói.
“Thì bề ngoài không ai nghĩ thế, nhưng mà...” Lâm Nhật Hòa đang nói thì thấy Triệu Tư Dao cầm một cây giáo lên, có vẻ chỉ là đang kiểm tra thôi, nhưng anh vẫn cảm thấy nên cẩn trọng lời nói thì hơn “Nhưng mà đúng là không giống thật.”
“Vậy thì sao cứ nghĩ linh tinh thế, anh biết xài thứ gì thì chọn đi.” Triệu Tư Dao đưa tay mời.
“Thật ra tôi có đụng tới mấy thứ này bao giờ đâu.” Lâm Nhật Hòa thú thật.
“Không đụng tới bao giờ ư?” Có vẻ đối với Triệu Tư Dao, đây là một việc rất khó tin.
“Phải, đó giờ tôi chỉ dùng bút thôi, mấy thứ như này quá xa lạ đối với tôi.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Bút à?” Cô bước ra khỏi phòng, lấy trên bàn làm việc cây bút lông, ngắm nghía rồi hỏi “Sao giống mấy tiên sinh đắc đạo trong truyện võ hiệp thế? Tôi không cho rằng nó có thật đấy.”
“Tất nhiên không phải lấy cây bút đánh bọn dã thú rồi, cô nghĩ cái gì đấy, tất nhiên là không rồi. Bút là dùng để viết, chứ không phải để đánh nhau.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
“Ồ, ra vậy. Anh viết vài chữ thử xem.” Triệu Tư Dao đưa anh giấy bút, Lâm Nhật Hòa cầm lấy viết tên mình lên.
Cô quan sát cách anh cầm bút và chữ anh viết ra, hỏi “Là chữ bên anh nó thế này hay là tại anh viết xấu thế?”
Bị hỏi như vậy, Lâm Nhật Hòa cảm thấy rất nhục, anh vốn chỉ viết bằng bút bi, luôn được khen là chữ đẹp, loại bút lông này chưa bao giờ đụng đến. Anh vội giải thích “Do tôi không xài loại bút này, cô đợi chút.”
Lâm Nhật Hòa nhớ mình đã mang theo bút để ghi chép ở ngăn ngoài ba lô, anh lấy ra và bảo “Nhìn rồng bay phượng múa đây.”
Xui xẻo thay, bút của anh cũng bị hư, viết không ra chữ.
Triệu Tư Dao nãy giờ tập trung nhìn, thấy không có chữ nào viết ra liền hỏi “Thế giới của anh dùng chữ tàng hình à? Trông hay thế nhỉ.”
Lâm Nhật Hòa không rõ cô đang nói thật hay đang khịa anh, một lần nữa phải cố gắng giải thích “Không như cô nghĩ đâu, tại bút hết mực thôi, bình thường khi viết sẽ ra mực.”
Triệu Tư Dao đẩy nghiên mực về phía anh, Lâm Nhật Hòa lại phải giải thích “Không không, bút này không dùng mực kiểu này.”
“Ồ, tiếc quá. Vậy là không được thấy rồng bay phượng múa rồi.” Triệu Tư Dao nói, lần này Lâm Nhật Hòa khẳng định là cô đang khịa anh, nhưng cũng chẳng có cách nào chứng minh cả, Lâm Nhật Hòa đành im lặng chịu nhục.
Bỗng Lâm Nhật Hòa nghĩ tới một chuyện, đây là một thế giới khác, tại sao cả tiếng nói và chữ viết đều giống với thế giới của anh được. Nếu không cùng tiếng nói thì chắc bây giờ Triệu Tư Dao đã cho anh là kẻ tâm thần và gọi người tới bắt đi rồi. Cảm thấy vấn đề này quá vĩ mô, anh quyết định tạm gác sang một bên, việc trước mắt vẫn là tìm cách trở về.