Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh


Tối nay Hoành Hoành và Anh Đào nhỏ sẽ ở nhà ông nội.

Tần Dữ và Bồ Thần có thể tận hưởng thế giới riêng của hai người.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn--- 
Bồ Thần vẫn còn đang xem hồ sơ trong văn phòng, Tần Dữ ngồi đối diện chống cằm nhìn cô.
“Bé Thần.” Tần Dữ đưa ly nước cho cô.
Bồ Thần bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình.

Cô đỡ trán suýt chút nữa quên mất Tần Dữ đang đợi mình.
Cô cầm ly nước đưa đến, uống một hơi cạn sạch.

Cô bận rộn quên mất chuyện uống nước là chuyện bình thường.

Trong lúc làm việc Tần Dữ cũng thường nhắn tin nhắc nhở cô uống nước.
"Bé Thần, hay là tối nay chúng ta chúc mừng kỷ niệm mười bảy năm sớm đi."
Bây giờ là tháng mười một, cách kỷ niệm mười bảy năm của bọn họ cũng phải mấy tháng nữa.
Bồ Thần nói: "Có phải là quá sớm rồi hay không?"
- --Đọc full tại Truyenfull.vn--- 
Tần Dữ: "Vậy thì tổ chức kỷ niệm 16 năm mười một tháng."
Bồ Thần mỉm cười liếc nhìn ra cửa văn phòng, không có ai đi qua.

Cô đứng dậy, cách bàn làm việc hôn anh một cái, gật đầu đồng ý.
Trước khi cô ngồi xuống, Tần Dữ ấn cái ót của cô lại, dán vào môi cô nói: "Lại hôn một chút nữa."
Bồ Thần thử mở môi ra, trao cho anh một nụ hôn sâu.
Lớp phòng bị của Tần Dữ bị phá vỡ, cho nên anh đành phải buông tay kết thúc nụ hôn khiến anh ý loạn tình mê.
Anh dựa người vào lưng ghế, liên hệ với đầu bếp đến nhà chuẩn bị bữa tối kỷ niệm mười sáu mười một tháng của bọn họ.
Đầu bếp chọn tổ chức bữa ăn cho bọn họ là ở ban công ngoài trời ngắm cảnh.

Dì giúp việc mua hoa về trang trí theo lời dặn của Tần Dữ.
Lúc Bồ Thần và Tần Dữ về đến nhà thì mọi thứ đã sẵn sàng.
Hôm nay, Anh Đào nhỏ không có ở nhà, Bố Thần không mang dép đi trong nhà, hoàn toàn giải phóng đôi chân trần của mình.
Bé Anh Đào thích nhất là bắt chước cô.

Bắt chước cách cô ăn mặc trang điểm, bắt chước cô chăm chỉ đọc sách.

Thấy cô không đi dép, bé Anh Đào cũng muốn đi chân trần.
Tần Dữ ôm cô.

Bồ Thần không còn xấu hổ giống như trước đây.

Cô siết chặt eo anh, để anh ôm cô vào phòng đựng quần áo thay quần áo.
Đầu bếp và dì giúp việc đã rời đi ngay sau khi bọn họ về nhà.

Ngôi nhà rộng lớn như vậy chỉ có hai người họ.

Tối nay Bồ Thần quyết định mặc một chiếc váy dạ hội mang phong cách không giống như trước đây.

Phong cách ăn mặc của cô luôn quy củ, màu sắc cũng cực kỳ đơn điệu, đa số đều là hai màu đen và trắng.

Có điều trong tủ quần áo của cô kiểu váy nào cũng có, Tần Dữ thích nhất là mua quần áo cho cô.
Tối nay Bồ Thần chọn một chiếc váy satin màu xám khói hở lưng, cô lại trang điểm sao cho thích hợp nữa.
Từ trong phòng đựng áo quần đi ra, Tần Dữ nhìn không chuyển mắt.

Anh tự trêu ghẹo: "Tối nay em không định cho anh ăn cơm sao?"
Bồ Thần cười nói: "Đúng vậy, em dự định sẽ tận hưởng nó một mình."
Tần Dữ tiến lên vài bước, ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

Chỉ là hôn nhẹ cô, nhịn không dám ôm cô nữa, nói: “Anh không ăn cũng không đói, nhưng em thì phải ăn.” Nếu không đến lúc đó em lại mè nheo khóc không có sức.
Sau mấy lần cô lại không nhịn được, nói cô đói bụng.
Tần Dữ dắt cô ra ban công, sợ cô bị lạnh, anh còn choàng lên vai cô một chiếc khăn choàng màu xanh đậm.
Bồ Thần nhìn chiếc bàn ăn dài mấy mét có hai cái ghế ăn ở hai đầu, cô và Tần Dữ cách mình khá xa: "Em muốn ngồi với anh."
“Không phải rất dễ sao.” Tần Dữ chuyển một chiếc ghế ăn khác đến, kéo đến bên cạnh cái ghế của anh.
Tần Dữ rót hai ly rượu vang, lắc nhẹ rồi đưa cho cô.
Anh nói: "Bé Thần, trước tiên em phải chúc mừng anh."
Bồ Thần: "Chúc mừng anh cái gì?" Cô hỏi: "Là có thể lập tức đổi lại nickname của mình hả?"
Tần Dữ: "..."
Anh bật cười “Bé yêu, em cho anh chút mặt mũi nào."
Nói xong, anh cúi đầu xuống gặm môi cô: "Chờ tài sản của anh đủ, việc đầu tiên anh làm chính là phải đổi cái nickname kia, đổi thành Tần Dữ của Tiểu Tây Mễ."
Bồ Thần nói anh đừng đánh trống lảng, cô muốn biết lời chúc mừng mà anh nói là ý chỉ cái gì.
Gần đây bận rộn, không quan tâm đến tin tức của công ty anh, cô đoán: "Giá cổ phiếu của công ty tăng lên sao?"
Tần Dữ lắc đầu, nói: "Chúc mừng, Bồ Thần càng ngày càng dính lấy anh."
Bồ Thần nhìn anh, trong mắt anh có cảnh đêm rực rỡ, còn có cô.
Cô cụng ly với anh: "Sau này em sẽ càng dính anh hơn."
“Nói phải giữ lời.” Tần Dữ uống cạn ly rượu trong tay, đặt ly sang một bên, quay người hôn cô.
Trong miệng Bồ Thần có rượu đỏ, bị anh nuốt xuống một ít.
Cổ tay cô chạm vào thành bàn ăn, thật vất vả mới đặt cái chén xuống bàn được.

Thì người đã bị Tần Dữ ôm ngồi lên đùi, cô nhảy qua ngồi vào trong lòng anh.
Tất cả các món ăn tối nay nhất định được hâm nóng.
Bồ Thần vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ của anh.
Tần Dữ dùng chiếc khăn choàng kia che kín phần thân trên của cô, anh nhìn cô, bỗng nhiên nói một câu: “Bé cưng.” Bắp thịt cánh tay hiện lên rõ rệt.
Lúc này giống như có ngọn núi đang rung chuyển, ánh đèn vàng ấm áp trên ban công cũng bắt đầu đong đưa.
Đêm nay, sao thưa thớt, ánh trăng sáng, Bồ Thần có thể nhìn thấy những ngôi bao bên cạnh ánh trăng khuyết, nhưng trên ban công đang trải qua một trận mưa phong bão táp.
Hai tay Bồ Thần nắm chặt lấy Tần Dữ, đột nhiên "Choang" một tiếng, cái cốc đặt trên mép bàn ăn rơi xuống đất.

Cũng may Tần Dữ có dự kiến trước.

Trước đó đã căn dặn đầu bếp, cho cấp dưới trải một tấm thảm dưới bàn ăn.
Ly rượu không vỡ, tiếng cái ly rơi đã được tấm thảm hút lại.
Bồ Thần cảm giác được anh đang đè vào trái tim cô.

Cô không dám thở mạnh, chỉ cần một hơi thở, là cô có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của anh.
Lại một tiếng "Choang" khác.

Bồ Thần theo bản năng nhìn xuống đất để xem thứ gì đã bị rơi xuống đất.
Tần Dữ nói cô phải tập trung.
Mấy giây sau, anh lại nói với cô: "Không có làm rơi cái gì đâu."
Trên dưới đều phập phồng lên xuống, cô không thể nhìn rõ màn hình điện thoại, chỉ có thể gõ theo cảm tính: "Tần Dữ, anh chậm một chút, đừng hất đồ ăn trên bàn xuống, em còn muốn ăn."
Tần Dữ: "..."
Anh cười: "Bé cưng, lúc này em không thể cười, em cười một cái sẽ không còn khí lực nữa."
Bồ Thần không nói chuyện với anh nữa.

Cô dời sự chú ý của mình, nhìn ra bên ngoài ban công.

Cảnh đêm kéo dài đến tận cùng thành phố, kéo dài đến nơi mà cô không nhìn rõ đó là nơi nào.
Đêm nay có gió thổi ngang qua ban công, nhẹ nhàng thổi bay lớp vải voan mỏng chiếc váy dạ hội của cô.
Ánh trăng chiếu trên mặt bàn.

Lần thứ hai Bồ Thần ngẩng đầu lên, một đám mây trắng treo lơ lửng bên cạnh mặt trăng khuyết.

Sau đó, cô được Tần Dữ đưa lên tận đám mây đó.
Cuối cùng gió mưa cũng ngừng, nhưng trên ban công có nước, ướt hết cả quần áo của Tần Dữ.
Bồ Thần cúi đầu, cọ cọ chóp mũi lau mồ hôi trên áo sơ mi của Tần Dữ.
Thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh.

Tần Dữ đút cô ăn một miếng đồ ngọt: "Nghỉ ngơi giữa hiệp, em lấp đầy bao tử đi."
Bồ Thần: "..."
- -
Chạng vạng ngày hôm sau, Bồ Thần nhận được điện thoại từ Anh Đào nhỏ.

Cô bé nói trong điện thoại: "Mẹ, tối nay con và anh trai vẫn sẽ ở lại nhà ông nội.

Con và anh trai sẽ rất nhớ mẹ."
Bồ Thần hiện tại đã có thể trả lời điện thoại bình thường.

Cô sử dụng một điện thoại di động dự phòng khác để sử dụng ứng dụng tổng hợp giọng nói.

Sau khi gõ chữ xong, cô sẽ đặt điện thoại đó qua micro của điện thoại: "Mẹ cũng nhớ con và anh trai".
"Bây giờ ông nội sẽ đưa con và anh trai đi bơi.

Về đến nhà sẽ gọi video với mẹ, mẹ đừng quên nha."
"Mẹ sẽ không quên."
Bé Anh Đào nói chuyện điện thoại với cô một mới lưu luyến cúp máy.
Hai đứa nhỏ không có ở nhà, đêm nay cô và Tần Dữ sẽ tiếp tục sống trong thế giới hai người, Nhớ lại bữa cơm tối hôm qua ăn đến nửa đêm, cô gửi tin nhắn cho Tần Dữ: [Ông xã, tối nay anh phải cho em ăn một bữa cơm nóng hổi.]
Tần Dữ: [Tối nay vẫn ở trên ban công, chúng ta hai người ngồi hai đầu.]
Anh cố gắng hết sức đảm bảo sẽ có một bữa cơm hoàn chỉnh.
Tan tầm, anh sắp xếp giấy tờ trên bàn thì mẹ gọi điện đến.
Hôm nay Tần Minh Nghệ đi Bắc Kinh công tác.


Thật ra chiều ngày mai bà mới có cuộc hẹn với khách hàng, nhưng bà đến trước để chơi với Hoành Hoành và Anh Đào nhỏ.
"Mẹ đến nhà đón Anh Đào nhỏ và Hoành Hoành, tối nay đưa hai đứa đi chơi."
Tần Dữ: "Mẹ đang ở Bắc Kinh ạ?"
"Ừm, vừa mới đến."
Tần Dữ nói với mẹ rằng bé Anh Đào và Hoành Hoành đang ở nhà của bố.

Hôm nay bố dẫn hai đứa nhỏ đi bơi.
Tần Minh Nghệ biết bé Anh Đào thường học bơi ở đâu.

Bà cúp điện thoại, nói cho tài xế địa chỉ bể bơi.
Vốn tưởng rằng có thể tránh được Hà Quân Thạc, nhưng vẫn không tránh khỏi số mệnh gặp ông.
Sau khi ly hôn, bà và Hà Quân Thạc vẫn luôn âm thầm phân cao thấp.

Hai người đều có năng lực và nổi tiếng hơn người, chỉ chờ đối phương mắc sai lầm, hận không thể dìm đối phương vào chỗ chết.
Hơn hai mươi năm qua, bọn họ không ai phục ai.
Trong lòng suy nghĩ có lẽ đã lớn tuổi, cục diện tranh đấu gay gắt như vậy có thể dịu bớt đi.

Nhưng ai lại biết tình huống bây giờ của bọn họ, ai cũng không giàu có hơn ai, cũng không tài giỏi hơn ai, nhưng so với những người khác, bọn họ càng ngày càng trẻ hơn.
Hà Quân Thạc từng nói với bà: Minh Nghệ, bây giờ bà phải điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, tăng cường vận động hợp lý.

Muốn duy trì tuổi trẻ thì tuyệt đối không được dựa vào chế độ ăn kiêng, cũng tuyệt đối không được dựa vào việc đắp mặt nạ.
Nghe đến đây, bà còn rất cảm động, định nói lời cảm ơn thì ông nói tiếp: Lại qua vài năm nữa, tôi đi cùng với bà, người ta lại nghĩ chúng ta là chị em.
Luca đó bà thực sự cảm thấy trong lòng như bị cái gì mắc nghẹn lại.
Bà nhịn cục tức giận kia trong lòng, mấy ngày mới nuốt xuống được.

Tức giận thì tức giận, nhưng sau bà ngậm lại lời nói của ông không phải là không có lý.

Vì vậy bà bắt đầu điều chỉnh thời gian ngủ nghỉ, đặt ra cho bản thân một quy định phải rời công ty luật trước chín giờ tối.

Mười giờ nhất định phải nằm trên giường.

Sáng hôm sau dậy đi bơi ở phòng tập thể dục ở tầng dưới.
Lúc đầu bà chưa quen, đồng hồ sinh học rối tung cả lên.

Mặc dù sau mười giờ nằm trên giường, nhưng bà cũng phải trằn trọc trở mình đến mười hai giờ mới ngủ.
Kiên trì trong vòng hai tháng, bà dần quen với việc đi ngủ sớm và dậy sớm, cảm thấy trạng thái tinh thần không tệ.
Xét về chất lượng khí chất và trạng thái, cô làm sao có thể thua Hà Quân Thạc được.
Không những không thể thua mà còn phải nghiền ép ông ta.
Trên đường đến bể bơi bị tắc đường, Tần Minh Nghệ gọi điện cho bé Anh Đào, chuông reo nhưng không ai nghe máy.
Lúc này Anh Đào nhỏ đang chơi trong bể bơi.

Nghiêm túc bơi qua lại mấy lần, cô bé mệt mỏi, ngồi ở khu cạn chơi tạt nước với Hoành Hoành.
Hà Quân Thạc thấy thời gian không sai biệt lắm, dịu dàng nói với bọn nhỏ: "Chúng ta về ăn cơm đi, ngày mai ông nội sẽ đưa hai đứa đến, có được không?"
Mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt không tin nhìn Hà Quân Thạc.

Trước đây bọn họ chỉ cho rằng ông kết hôn muộn, sinh con muộn mà thôi.
Anh Đào nhỏ ngoan ngoãn: “Vâng ạ.” Nói xong, cô bé lại tự tạt một nắm nước lên người mình, tự mình cười khúc khích.
Sau khi tắm xong, dì giúp việc mặc váy, thắt bím tóc công chúa cho bé Anh Đào.
Anh Đào nhỏ vừa đi ra từ phòng thay đồ nữ, trên lưng mang theo chiếc ba lô nhỏ của mình, nhìn thấy ông nội và anh trai đang đợi cô ở khu vực nghỉ ngơi, cô bé chạy đến.
Hà Quân Thạc đang cầm một vòng hoa sặc sỡ trên tay.

Đây là vòng hoa hồng ngày hôm qua mà cháu gái yêu thích không nỡ bỏ xuống, trước khi đi ngủ cũng không muốn tháo ra.

Một đêm trôi qua, hoa hồng có chút héo, trông không còn đẹp nữa.

Xế chiều hôm nay trên đường đi đón cháu gái tan học, ông đã đặc biệt đến cửa hàng hoa bện cho cháu gái một vòng hoa.

Đủ mọi loại hoa tươi rực rỡ.

Sau khi bện xong vòng hoa hồng, hương thơm đầy tay.
Anh Đào nhỏ nhìn thấy vòng hoa, vui vẻ nhảy hai cái: "Ông nội, ông biết phép thuật biến đổi đúng không?"
“Đúng vậy, ông nội vừa mới biến ra.” Hà Quân Thạc khom lưng, đội vòng hoa cho cháu gái, ôm cô bé vào lòng.
Bé Anh Đào rất thích vòng hoa mới, cô bé ôm cổ Hà Quân Thạc: "Cảm ơn ông nội."
Hà Quân Thạc một tay bồng Anh Đào nhỏ, một tay dắt Hoành Hoành, cúi đầu hỏi Hoành Hoành: "Cháu có mệt hay không? Mệt mỏi thì ông nội ôm cháu.

Ông nội có thể ôm một lần được cả cháu và em gái."
Bé Anh Đào nói tiếp: "Đúng vậy.

Ông nội còn trẻ, có thể bế được hai đứa nhỏ."
Hoành Hoành liên tục lắc đầu từ chối.

Cậu bé sắp năm tuổi rồi.

Nếu như bị bạn bè trong nhà trẻ nhìn thấy cậu bé được người nhà ôm đi, thì sẽ rất mất mặt
“Hoành Hoành, Anh Đào nhỏ.” Đến cửa sân bể bơi, Tần Minh Nghệ tươi cười vẫy tay chào bọn họ.
Đã mấy cái cuối tuần Hoành Hoành không gặp Tần Minh Nghệ rồi, cậu bé rút tay ra khỏi tay Hà Quân Thạc, kích động chạy đến chỗ Tần Minh Nghệ: "Bà nội!"
“Bà ơi!” Anh Đào nhỏ cũng sốt ruột, vùng vẫy muốn xuống.
Hà Quân Thạc phát hiện ra, ghen tuông không chỉ tồn tại lúc tuổi trẻ, nó sẽ đi kèm với mỗi một giai đoạn trong cuộc đời của bạn.

Cũng giống như bây giờ.

Ông có chút ghen tuông.

Cháu trai và cháu gái mỗi lần thấy Tần Minh Nghệ, đều giống như vui vẻ hơn lúc nhìn thấy ông.
Anh Đào nhỏ vẫn còn đang vùng vẫy: "Ông ơi, ông nhanh thả cháu xuống."
“Được rồi.” Hà Quân Thạc vốn không muốn buông cháu gái ra, nhưng ông phải buông tay.
Anh Đào nhỏ nóng lòng muốn để cho Tần Minh Nghệ ôm một cái, nhưng cô bé dùng sức chạy thế nào cũng chạy không được bao nhiêu.

Cô bé quay đầu lại thì thấy ông nội đang kéo ba lô nhỏ của cô bé.
Hà Quân Thạc nói: "Cháu chạy chậm một chút.

Chạy nhanh rất dễ ngã."
Anh Đào nhỏ vẫn đang sốt ruột, tháo ba lô ra: "Ông nội, cho ông."
Anh Đào nhỏ chạy đến chỗ Tần Minh Nghệ.
Trong lòng Hà Quân Thạc hiện lên một chút mất mát.
Anh Đào nhỏ cực kỳ thân thiết với Tần Minh Nghệ.

Cô bé lại gọi: "Ông nội ơi, sao ông nội vẫn chưa đến?"
Hà Quân Thạc nói: "Chờ cháu và anh trai đến đón ông."
“Hiện tại cháu đã đến rồi.” Bé Anh Đào nắm lấy bàn tay to lớn của Hà Quân Thạc, ngẩng đầu nhìn ông: “Như vậy có thể đi được chưa?
Hà Quân Thạc ôm lấy cháu gái, trái tim trống rỗng lập tức được lấp đầy: "Đương nhiên có thể."
Bé Anh Đào cảm thấy lúc nãy cô bé không nên bỏ ông nội lại.

Ánh mắt cô bé cực kỳ ngây thơ, trịnh trọng hứa hẹn: "Ông nội, lần sau cháu sẽ không bỏ rơi ông nữa, cháu sẽ kéo ông chạy đến chỗ bà nội."
Hà Quân Thạc thầm nghĩ, vậy thì đừng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận