Ninh Hinh vừa tắm xong bước ra đã thấy hai người họ trông không vui, liền hỏi: “Hai người làm sao vậy?”
“Thang Thiển có thể đã bị hồn ma của đao phủ bám lấy, người này đã giết không biết bao nhiêu người, oán khí quá mạnh, đúng là một vấn đề khó giải quyết.” Sở Oản Oản vừa nói vừa lấy ra các loại lọ chai từ ngăn kéo của mình.
Thang Thiển nghe xong trông rất mơ hồ: “Oản Oản, sao cậu lại nói những chuyện mê tín dị đoan thế?”
Ninh Hinh kéo cô ta lại: “Nếu chị Oản Oản đã nói thế thì chắc chắn là cậu đã bị ma ám rồi.”
Thang Thiển lúng túng một lát rồi bật cười: “Hai người các cậu thật là, đang cố tình dọa tôi đúng không? Tôi không tin những chuyện đó đâu!”
Sở Oản Oản nhìn Thang Thiển một cách nghiêm túc: “Đến đây.”
“Làm gì? Tôi không phải là loại dễ sợ hãi đâu.” Cô ta cười nói.
Ninh Hinh vỗ trán: “Thang Thiển, tôi khuyên cậu với tư cách như một người đã trải, hãy tin chị Oản Oản đi, nếu không thì người bị thiệt thòi là cậu đấy!”
Thang Thiển mỉm cười: “Tôi không tin đâu, chẳng qua là bị bầm tím mà thôi, đợi qua vài ngày là khỏi.”
Nói xong, cô ta trèo lên giường của mình nằm xuống.
Sở Oản Oản đặt những dược liệu mà cô đã chuẩn bị vào lại ngăn kéo: “Hy vọng cậu còn nói được như thế sau đêm nay!”
Ninh Hinh bất lực nhún vai, rồi đi sấy tóc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, có lẽ vì mệt mỏi trong ngày, cả bốn người đều đi ngủ sớm, chưa đến mười giờ đã chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, ánh trăng dần đậm, một cơn gió thổi qua, những đám mây đen che khuất ánh trăng, làm cho căn phòng trở nên tối om.
Cửa sổ khép chặt, nhưng một làn gió lạnh bỗng thổi qua căn phòng.
Thang Thiển lật mình, chiếc giường kêu cọt kẹt, cô ta cảm thấy hơi lạnh và mở mắt ra một chút.
Một gương mặt đàn ông tái nhợt bất ngờ hiện ra trước mắt, Thang Thiển giật mình thon thót, đang định bật dậy thì người đàn ông ấy đã vươn tay siết chặt cổ cô ta, siết đến nỗi đau đớn.
Thang Thiển muốn kêu cứu nhưng tiếng nói lại kẹt lại trong cổ họng, không thể phát ra.
"Người đàn bà tội lỗi, Trương Nguyên Song, giết chết cha mẹ chồng, đầu độc chồng, tội không thể tha, xử tử, chém ngay!"
Tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai, Thang Thiển cảm thấy đầu mình bị siết chặt.
Và cô ta đã không còn ở trong phòng ký túc của mình nữa, mà là ở một khu chợ ồn ào.
Cô ta quỳ trên mặt đất, đầu bị ép xuống bục chặt đầu, trước mắt là vũng máu ô uế - dấu tích của những người từng bị chặt đầu ở đây.
Thang Thiển hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét, vùng vẫy không ngừng nhưng bàn tay siết cổ như cái kẹp sắt siết chặt không buông.
Cô ta cảm nhận được lưỡi dao quỷ đang treo lơ lửng trên cổ mình, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Đây nhất định là một giấc mơ! Chỉ cần tỉnh dậy thì sẽ không sao!"
Thang Thiển tự nhủ với bản thân, nhưng cơn đau từ cổ và cảm giác rõ ràng của bàn tay đang bóp cổ mình nói với cô ta rằng: Đây không phải là mơ, thực sự có ai đó đang bóp cổ cô ta.
"Giờ Ngọ đã đến, hành hình!"
Thang Thiển nghe thấy tiếng đũa rơi xuống đất, tiếp theo là mùi rượu mạnh lan tỏa.
Lưỡi dao quỷ được nâng lên, và khi rơi xuống mang theo từng đợt gió lạnh.
Thang Thiển hoảng sợ, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, ngay lúc đó, một tiếng chuông trong trẻo vang lên.
Đing leng leng...
Một tiếng thét chói tai vang lên, lưỡi dao quỷ không rơi xuống, bàn tay đang siết cổ Thang Thiển cũng buông lỏng.
Đinh leng leng...
Tiếng chuông lại vang lên một lần nữa, kèm theo đó là tiếng gầm gừ.
Thang Thiển lấy hết can đảm nhìn lại, người đàn ông trần một bên vai, mặc trang phục cổ đại, tay cầm lưỡi dao quỷ, hệt như hình ảnh đao phủ mà cô ta từng thấy trên TV.
"Aaaa!" Thang Thiển hoảng sợ, vội vàng bật dậy.
"Những chuyện khi còn sống hãy để nó qua đi, đã chết rồi sao còn làm khó dễ người sống.”