Thế Giới Này Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta


Suốt đoạn đường về, cả người Lập Viễn Sa phát ra loại khí lạnh vô cực.

Im bặt như pho tượng.

Một lần cũng không thèm hé môi.

Chỉ tập trung lái và lái.
Về tới nhà thì liền chạy lên phòng, vào toilet ở lì trong đó cả tiếng đồng hồ còn chưa thấy mặt mũi ra sao.
Đợi thêm 5 phút nữa.

Cánh cửa cuối cùng cũng hé mở.

Lập Viễn Sa trong chiếc áo choàng tắm bước ra, đi thẳng sang phòng thay quần áo mà không thèm ngó ngàng đến Đài Thái Ngữ lấy một cái ra làm sao.
Thái Ngữ nhìn dáng lưng ấy khẽ thở dài.

Thứ mà cô ghét nhất chính là bộ mặt này của Lập Viễn Sa.

Không nói không rằng, đằng đằng sát khí khiến người có lỗi như càng thêm tội vậy.

Cảm giác khó chịu vô cùng.
Đài Thái Ngữ bỏ tập bản thảo trên tay xuống rồi đứng dậy đi theo cô.
- “Sa bình tĩnh lại chưa? Có thể nghe em nói?”
Viễn Sa vẫn tỏ vẻ chưa mấy quan tâm.

Sau hàng chục chiếc áo bị ném lên ghế thì cô cũng lấy bừa một cái với khuôn mặt khó ở định lướt qua Đài Thái Ngữ một lần nữa.
- “Lập Viễn Sa! Nghe em đã!”
Đài Thái Ngữ nắm tay cô lại…
- “Tại vì em nghĩ những chuyện đó đã qua rồi nên không nhất thiết phải nói chứ không phải là em không muốn cho Sa biết.

Hơn nữa, việc ở công ty đã đủ nặng nề rồi, em không hề muốn chuyện không vui của nhà em làm ảnh hưởng đến tâm trạng Sa.”
- “Đồng ý.

Đài Di Giai đã từng xảy thai, Ngô Thanh Bình là con nuôi của chị ấy và Vũ Ninh đã qua mấy năm rồi.

Vậy còn hai người họ sắp có em bé thì là chuyện của lúc nào? Quá khứ? Tương lai? Hay trong thực tại đang diễn ra?”
Giọng Viễn Sa không nóng cũng không lạnh.

Trầm ổn mà chất vấn.

- “Thật ra em có coi tôi là gia đình, có cho phép tôi là thành viên trong gia đình em chưa vậy Thái Ngữ? Sao…cái gì tôi cũng không được biết hết vậy! Chuyện của nhà em, gia đình của Sa.

Xa cách như thế ấy.

Tôi thấy…tôi giống một người bạn không thân với em thì đúng hơn!”
Khóe mắt cô đã đỏ lên rồi.

Đài Thái Ngữ có nhìn thấy.

Thanh quản cô cũng run lên rồi.

Thái Ngữ có nghe.

Mùi thất vọng len lỏi vào từng hơi thở quyện vào khí không bao trùm lấy mình.

Ngữ cũng cảm nhận được.
- “Sa à! Em không hề có ý đó.

Sa cũng biết 6 năm qua, em một mình như vậy là đợi Sa mà.

Em đồng ý trở lại với Sa là vì em vẫn còn yêu Sa.

Tình cảm dành cho Sa chưa một ngày nào là thay đổi hết.

Làm sao xem Sa như người ngoài được? Lẽ nào…Sa còn không cảm nhận được sao!”
“Hơ!”
Lập Viễn Sa cau mặt một cái nhanh chóng rồi cười nhạt, cô chắn ngón tay ngang môi Đài Thái Ngữ.

Tặc lưỡi mấy cái liền.

Nhẹ nhàng hỏi mà nặng nề hụt hẫng:
- "Vẫn chưa.

Tại vì lúc trở về tới bây giờ em vẫn còn lạnh nhạt với tôi lắm Thái Ngữ à.

Em chưa bao giờ tâm sự thật lòng với tôi hết.

Hỏi em thời gian qua sống thế nào cũng chỉ 1 chữ ‘tốt’, hỏi công việc em vận hành ra sao cũng mỗi 1 từ ‘ổn’, muốn gần gũi với em hơn sao mà khó quá…
- “Em cũng…”

- “Để tôi nói! Thấy tôi đi cùng người khác, cười nói với họ, thân thiết với họ em cũng chẳng có phản ứng gì, dửng dưng như là…chúng ta chỉ là người quen thôi vậy á.

Mỗi lần như vậy…chỗ ngực trái này nè như mất đi một phần vậy, hẫng lắm! Tôi cũng không biết là tại vì tôi đã quá quan trọng đặt cuộc sống của em lên trên cả cuộc sống của tôi hay những năm qua một mình đã khiến em mạnh mẽ tới mức…sự ưu tiên đó của tôi lại là một phần ‘không còn cần thiết’ trong cuộc sống của em nữa.

Mà tôi cũng thấy như là…em…em nói thật đi, là em còn yêu hay hết yêu tôi rồi? Hay còn nhưng mà ít hơn? Hả Thái Ngữ? Em nói cho tôi biết đi! Đừng biến tôi thành trò hề trong mắt người khác nữa…Ai cũng đã biết chỉ có mình tôi không biết.

Đó là yêu, đó là gia đình sao?”
- "…"
Tủi thân và thất vọng cùng lúc nhói lên trong tim làm cho kẻ đối diện gần sát như Đài Thái Ngữ không thể không đau lòng.
- “Nếu là tôi em sẽ nghĩ như thế nào?”
…----------------…
- “Đèn 7, 9, 10 chỉnh độ sáng lên nữa.

Dãy đèn bên trái cao lên một chút.

Rồi ok!”
Lập Viễn Sa đang tập trung cao độ vì sự hoàn mỹ cho sân khấu tối đêm nay.

Mọi góc nhìn, toàn bộ khía cạnh đều do đích thân cô đi đến kiểm tra.

Bình thường chỉ ra lệnh một cách gián tiếp thôi mà ê kíp đã hoạt động gần như là bằng hết công lực.

Sự kiện ngày hôm nay lại làm việc dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Lập Viễn Sa cô, những giọt nước cuối cùng trong người họ cũng không thể trữ được mà đã hóa kiếp thành mồ hôi nóng ấm thấm tháp ra bên ngoài từ sớm hết cả rồi.

Đến cả chỉ đạo sân khấu đang cật lực chạy việc mà cũng phải nín thở theo.
Lập Viễn Sa bỗng đặt tay lên tai nghe, mày hơi nhíu lại liền nâng mic lên:
- “Đội ngũ kỹ thuật chú ý! Màn trình diễn mở màn, tăng 1dB với âm thanh của band session, giảm 1dB của Pro Tools.”
- “Dạ, đã rõ ạ!”
- “Hạ My! Backdrop này thay bằng một gam màu khác cho tôi.

Nhẹ nhàng hơn để không lóa mắt lúc đầu và đảm bảo suốt 2 tiếng sự kiện diễn ra khán giả không cảm thấy chán ghét phông nền này.”
- “Dạ.

Em sẽ làm ngay.”
- “À mà Lập tổng, em muốn thêm 5s nữa vào giai đoạn chuyển này để người mẫu khi vào set 2 có được sự chuẩn bị chu đáo hơn một chút.”
- “Ừm! Được.”

Một góc nhìn ra từ phía sau sân khấu mà Lập Viễn Sa chưa hề hay biết.

- "…Lập tổng muốn cô tốt nghiệp xong sẽ soạn thảo một bản hợp đồng mới để tái ký.

Lúc ấy, chỉ còn tập trung cho sự nghiệp thì sẽ đẩy mạnh các hoạt động trong showbiz, thực hiện chiến dịch truyền thông tối đa để quảng bá hình ảnh cho cô."
- "…"
- “Không phải những lời từ chối của chị ấy đều vì cô bận hay không phù hợp với hình ảnh mà chị ấy muốn xây dựng cho cô như Bikini KC, Bra ZzzTobi mà còn xuất phát từ mục đích không tốt từ phía họ.

Bây giờ, thấy rõ nhất là MySon.

Họ đang lợi dụng thời điểm mà cô nhận được sự quan tâm ưu ái của đông đảo người hâm mộ cả nước và cả ồn ào kết quả khi dừng chân tại Top 10 để dấy lên sức nóng cho thương hiệu của họ.

Bởi ồn ào chất lượng và thái độ phục vụ mấy năm trước mà bây giờ MySon rất khó trở lại với người dân Tiền Triều.

Thừa nước đục thả câu.

Lập tổng không muốn người của mình trở thành đối tượng lợi dụng của một bộ phận không tốt mặc dù biết rằng nếu đồng ý, lợi nhuận sẽ rất hậu hĩnh.”

Lời mà Hạ My nói luôn văng vẳng bên tai, trong lòng Minh Nhạc Y cuộn lên một nỗi hối hận vô biên.

Là do bản thân trẻ người non dạ, chưa tìm hiểu kỹ càng, chưa nhìn rõ hiện trạng ẩn giấu đang xen, chỉ vì những việc ngay trước mắt thấy không công bằng nảy sinh ra lòng đố kỵ đã không kiềm chế được mà trách lầm cô rồi.
Do dự một hồi, Minh Nhạc Y cũng quyết định bước ra.

Đứng sau lưng cô, Y khẽ khàng cất tiếng gọi:
- “Lập tổng!”
Lập Viễn Sa đang ghi lại một số thứ, hơi khựng bút lại nhưng rồi vẫn vờ như không nghe thấy.
Minh Nhạc Y càng trở nên lo lắng hơn.

Giọng điệu có phần thúc bách:
- “Là em bồng bột, đã không suy xét mọi việc trước khi hành xử đã dẫn đến có thái độ không đúng với chị.

Em không biết những việc chị làm từ trước đến nay đều vì muốn bảo vệ cho em.

Chị…bỏ qua cho em lần này nha! Em rất muốn tiếp tục làm việc cho chị.”
Lập Viễn Sa thở dài.

Đóng tập tài liệu lại.

Lúc này mới hoàn toàn quay lại nhìn Minh Nhạc Y.
- "“Đối với con người: cần nhìn thấu, không cần nhìn rõ.

Đối với hoàn cảnh: cần xây dựng, không cần chống đối.” Lúc mới đặt chân vào thị trường ‘thương’ ít hơn ‘thảo’ này, 1 vị tiền bối đã nói với tôi như thế.

Cứ từ từ suy nghĩ.


Tường tận rồi hãy đến gặp tôi."
- “Ừm ~ Lập tổng, mũi chị…”

- “Mến chào cô! Không biết tôi giúp được gì cho cô ạ!”
Dưới sảnh lớn của Destiny, tiếp tân vừa thấy người vào đã lịch sự đứng lên chào hỏi.
Cô gái được bao trùm bởi cái khí chất không tầm thường này, vắt nhẹ kính lên tóc để lộ ra khuôn mặt đẹp như điêu như khắc của mình dõng dạc:
- “Tôi cần tìm Lập Viễn Sa.”
- “Vậy phiền cô cho tôi biết thông tin để kiểm tra lại lịch hẹn ạ.”
- “Tôi không đặt lịch.

Nhưng cô cứ đưa tôi đi gặp cô ấy.”
- “Thật xin lỗi vì sự bất tiện này.

Nhưng phải có lịch hẹn trước thì mới có thể gặp Lập tổng của chúng tôi được ạ.”
- “Nhưng tôi có việc cần gặp, ngay bây giờ.”
- “Cô thông cảm, đừng làm khó chúng tôi…”
- “Chỉ cần cô đưa tôi đi gặp Lập Viễn Sa.”
- “Nhưng thưa cô…”
- “Mọi trách nhiệm, tôi chịu.”
Nữ nhân viên khó xử.

Giằng co tư tưởng một hồi vẫn phải chịu thua trước sự cương nghị này.

Thêm cả…dám gọi thẳng ba chữ Lập Viễn Sa thì chắc hẳn mối quan hệ với Lập tổng của họ cũng không tầm thường.
- “Vậy ~ mời cô theo tôi!”

- “Làm sao được! Ngửa đầu ra như vậy máu chảy xuống họng dẫn đến nôn thì làm sao?”
Đài Thái Ngữ vừa nhìn thấy Minh Nhạc Y sơ cứu sai cách cho Lập Viễn Sa đã xót ruột cau mày lên tiếng, đồng thời chân cũng đã bước đến nơi.
Thái Ngữ giữ hờ lấy hai vai Lập Viễn Sa, chỉnh cho cô ngồi hơi ngả về phía trước.

Hai ngón tay bóp chặt lấy cánh mũi Viễn Sa, đáy mắt lộ ra cảm xúc xót xa rõ ràng.
- “Cố gắng thở bằng miệng đi! Sa có thấy khó chịu ở đâu nữa không?”
Lập Viễn Sa dùng tay ra hiệu.

Mặc cho mọi người xung quanh vẫn đang chăm chú dán mắt vào mình, cô mệt mỏi tựa hẳn vào người Đài Thái Ngữ.

Ngoan ngoãn như một chú mèo con vậy.
Hạ My vừa nghe tin đã lật đật chạy lại xem tình hình thế nào.

Nhưng khi thấy có mặt của Đài Thái Ngữ ở đây thì cô thư ký này cũng đã yên tâm rồi.
- “Minh Nhạc Y.

Vào thử trang phục đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận