- "Em ổn chưa?!"
Không biết đã đi được bao xa Đài Thái Ngữ mới dần ổn định lại.
Những tiếng "hic" nặng nề vẫn không ngừng vang lên đầy ấm ức.
- "Sa! Sa biết chuyện gì không? Sao họ đột nhiên lại tấn công em vậy chứ!"
Đài Thái Ngữ đôi mắt lưng tròng nước mắt đột ngột nắm lấy cổ tay Lập Viễn Sa.
Lập Viễn Sa nhìn lên Kim Túc thở dài rồi chẳng thể che giấu tiếp chậm rãi đưa iPad cho Đài Thái Ngữ xem.
Chính là nó!
Đoạn clip ghi lại cảnh thân mật của cả hai trước cửa nhà vào ngày hôm đó.
Nó lan tràn trên khắp các mặt báo, ngập ngụa toàn bộ mặt trận, gạch đá từ dư luận, búa rìu của công chúng, đâu đâu cũng là ngắm vào hai cô.
Không nhìn ra nỗi giữa hàng triệu con người ấy một tia đồng điệu cảm thông.
Đài Thái Ngữ sửng sốt đưa tay che miệng.
Bàng hoàng nhìn sang Lập Viễn Sa:
- "Là ai?"
...
"Rầm!"
Cánh cửa dày cộp bị lực tác động quá lớn liền bật chốt đập mạnh vào tường.
Lập Viễn Sa với đôi mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí không còn chút lễ nghi nhằm một mục tiêu duy nhất mà tiến vào.
- "A! Bỏ ra! Lập...Lập Viễn Sa...cô..."
Cư Cửu Hoan bị cô tấn công đột ngột cộng với sức lực của ả chẳng là một phần gì so với Lập Viễn Sa nên dù có dùng toàn bộ sức bình sinh vốn có, vùng vẫy đến thế nào cũng chẳng thể thoát ra được gọng kìm kiên cố ấy.
Giang Thụy Khuê dẫu chưa hiểu nguồn cơn của cơn thịnh nộ dữ dội này từ đâu mà đến nhưng thấy cổ con gái của mình bị Lập Viễn Sa bóp chặt đến sắp tắt dần hô hấp thì lòng nào ngồi yên, ba chân bốn cẳng chạy đến nắm bàn tay nổi rõ gân xanh của cô kéo ra.
- "Lập Viễn Sa, làm gì vậy? Bỏ Cửu Hoan ra..."
- "Viễn Sa...em bình tĩnh lại trước đã..."
Kim Túc cũng nhanh như cắt bay vào can ngăn nhưng xem ra cũng chẳng xi nhê gì.
Bộ mặt này của Lập Viễn Sa quả thật trước đây chưa ai từng thấy.
- "Bỏ...bỏ...ra..."
Cô ta giọng nói đứt quãng 10 đầu ngón chân co quắp sắp sửa không còn trụ vững nữa.
- "Sa muốn gây ra án mạng hay sao!"
Đến khi giọng Đài Thái Ngữ vang lên bên tai Lập Viễn Sa mới dần lấy lại được chút bình tĩnh.
Đôi mắt đen láy sắc đến rợn người vẫn ghim chặt vào ả, hơi thở nặng nề Viễn Sa từ từ nới lỏng tay trên chiếc cổ đã hằng sâu vết đỏ.
- "Điên rồi sao? Muốn giết nó hay sao?"
"Chát!!!"
Còn đang ôm cổ ho khụ khan khốc như vừa từ địa ngục trở về thì chỉ vì một câu phát tiết của Giang Thụy Khuê xót con mà cái tát sắc lạnh như thể lưỡi hái của tử thần liền phát dính chặt lên má Cư Cửu Hoan, không còn có thể mạnh hơn, khóe miệng lập tức rỉ ra một dòng dịch đỏ.
Cư Cửu Hoan ngã lăn nhào xuống sô pha thở dốc.
Mặt tím tái tê dại.
Đôi mắt nhìn cô chỉ toàn là hoảng sợ.
- "Đúng! Tôi rất muốn đây này nhưng không để cô ta chết dễ dàng như vậy."
- "Cô..."
- "Khốn nạn!"
- "LẬP VIỄN SA!"
Giang Thụy Khuê trừng mắt siết chặt hai tay quát lớn tên cô trước hai từ không thể nặng nề hơn được nữa.
- "Còn chưa biết được thiệt hại do hai người gây ra ra sao.
Không biết làm sao mà hối lỗi còn ở đây ngông cuồng thác loạn!"
- "Hối lỗi? Người đầu tiên phải chính là ả ta!".
Lập Viễn Sa gằng giọng chỉ thẳng mặt Cư Cửu Hoan.
Khung xương quai hàm góc cạnh theo cơn giận dữ càng thêm vạn lần sắc bén.
- "Phá bỏ tôn nghiêm là chuyện của hai người.
Nó thì có liên quan gì?"
- "Giám đốc, không hay rồi!"
Còn chưa rõ ngọn ngành chuyện này thì thư ký của Giang Thụy Khuê đã hối hả chạy vào.
Điệu bộ xem chừng rất nghiêm trọng.
- "Sao nữa?"
- "Tất cả các nhãn hàng thời trang, trang sức, mỹ phẩm,...do Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ đại diện đều đồng loạt hủy hợp đồng, khán giả của những show diễn sắp tới đều trả vé, các nhà đầu tư cũng tức thì tuyên bố rút vốn, bắt chúng ta bồi thường, gameshow thì cũng hủy lời mời, bây giờ vì video đó mà cổ phiếu của Giang Thụy Entertainment đã gần như chạm đáy, con số chưa từng có trước đây.
Cứ cái đà này không sớm thì muộn cũng..."
Cô thư ký ái ngại không dám nói lên hai chữ không muốn.
- "Giang Thụy Khuê bàng hoàng, ngồi mạnh xuống ghế.
Tay bấu chặt vào tay vịn sô pha thở gấp, cảm thấy lồng ngực vô cùng nặng nề.
- "Phải làm sao đây giám đốc?"
- "..."
- "Cư Cửu Hoan, cô giỏi bày mưu tính kế lắm mà.
Đầu óc của cô chỉ giỏi dùng vào những việc phá hoại sự nghiệp của người ta, phá hoại gia sản của gia đình thôi sao!"
Lập Viễn Sa giễu cợt nhưng không khó nghe ra ý tứ tức giận.
- "Cô có thôi đi không?
9 năm trước Giang Thụy Khuê này đã lầm rồi, giữ hai người chẳng khác nào nuôi ong tay áo.
Sản nghiệp mà tôi gầy dựng sắp tan thành bọt biển rồi, vừa ý hai người rồi chứ! Mau dọn đồ cút khỏi đây, ngay hôm nay cho tôi!"
- "Cô Giang, con xin lỗi, lần này là lỗi của bọn con.
Cô bình tĩnh trước đã, con và Viễn Sa sẽ nghĩ cách cứu vãn.".
Google ????gay t????a????g { T????Um T????uyệ????.???????? }
Đài Thái Ngữ lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng, liền bị cô ngăn chặn:
- "Em không việc gì phải năn nỉ cả."
Cô không nỡ nhìn người yêu của mình hạ mình trước bất kỳ một ai, chưa nói là người mà cô ghét cay ghét đắng.
- "Đúng! Cô “Nuôi ong tay áo” lẫn “nuôi cáo chuồng gà”, trực tiếp là chúng tôi nhưng gián tiếp làm phá sản chính là con của cô đó."
- "Cô...cô đừng có vô cớ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Rành rành như vậy còn không chịu nhận sao?"
Cư Cửu Hoan nét mặt sợ sệt, tay chân còn run lẩy bẩy vẫn cứng mồm chối đây đẩy.
Lập Viễn Sa gương mặt lạnh băng ném chiếc điện thoại lên giữa bàn kèm theo một câu ý vị thâm trường:
- "Không phải 9 năm là từ 23 năm trước lận kìa."
“-"Thế nào? Xem lại cảnh thân mật này chắc trong người đang nóng ran lên hả!"
- "Cô cho người theo dõi chúng tôi?"
- "Haha! Ngồi xuống đã, sao phải nóng!
Tiếc là Đài Thái Ngữ đang công tác ở nước ngoài, nếu có ở đây chắc sẽ còn thú vị hơn nữa."
- "..."
- "Cô nói xem tôi nên bán cho các trang web 18+ hay tặng miễn phí cho Ro, Mood, Of Worlf? Hay chỉ cần một cái acc clone để post nhỉ! Nhiều sự lựa chọn quá!"
- "Cô dám?!"
- "Con này không gì là không dám."
- "Nói! Muốn gì?"
- "Thông minh đấy! Cũng đơn giản thôi...một đề nghị thôi là đủ.
MV của chị và Đài Thái Ngữ, show truyền hình, show thời trang, hợp đồng quảng cáo,...tất cả, có hai người phải có tôi.
Hoặc ~ nhượng lại cho tôi."
- "Cô nói khùng nói điên cái gì vậy? Dù là đại sứ thì chúng tôi cũng nào được cái quyền đưa thêm người đi theo! Vả các nhãn hàng hay ban tổ chức, đã chọn, hoặc nhận hoặc không làm gì có chuyện chuyển sang cho ai!"
- "Tôi không cần biết.
Hoặc là như thế hoặc là netizen được chiêm ngưỡng clip nóng này.
Sự nghiệp của hai người đang nằm trong tay tôi đấy.
Nhỡ tôi sợ ~ tôi nắm lại ~ là chết.
Nên nhớ!"
- "À! Suýt nữa thì quên! Đừng có ý nghĩ dại dột là đánh cắp hoặc làm tổn hại đến tôi.
Một khi Cư Cửu Hoan xảy ra chuyện gì thì ngay lập tức sẽ có người thay tôi.
Nghĩ kĩ nha cưng!"”
- "Cư Cửu Hoan, con là người đứng sau mọi chuyện sao?"
Giang Thụy Khuê giận đến đỏ mặt tía tai hỏi ả.
- "Con..."
- "Và không dừng lại ở đó.
Quá đáng nhất là thế chỗ của Đài Thái Ngữ trong bộ phim sắp tới.
Buộc tôi khiến cho Đài Thái Ngữ phải nhường lại vai chính cho cô ta và thuyết phục đạo diễn bằng mọi giá.
Tuyệt nhiên, yêu cầu quá quắt này không thể nào thực hiện.
Cho nên...mọi chuyện ngày hôm nay là kết cục của lời chối từ ngày hôm đó."
- "Dùng thủ đoạn hèn hạ này để đi lên.
Không ngờ cô lại là con người tiểu nhân như vậy!"
Kim Túc không nhịn được, lắc đầu khinh bỉ ra mặt.
Gương mặt trắng bệch không còn tí máu, người đẫm ướt mồ hôi Cư Cửu Hoan khẩn thiết:
- "Mẹ à! Nghe con giải thích đã.
Con...con nhất thời bồng bột.
Vì thấy sự hào nhoáng của sự nổi tiếng mà không thể chờ đợi được nên mới..."
- "Có biết Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ hiện là nghệ sĩ chủ chốt của Giang Thụy hay không? Hành động trẻ con như vậy chẳng khác nào mày giết mẹ đi cho xong!"
- "Tôi có làm gì có lỗi với cô bao giờ chưa Cư Cửu Hoan? Sao lại không chừa đường lui cho tôi như vậy chứ!"
- "Tiền bồi thường, tôi trả.
Lỗi là tôi gây ra, tôi nhận.
Hợp đồng giữa tôi và Đài Thái Ngữ với công ty cũng chỉ còn có 3 tháng.
Nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ kết thúc sớm.
Từ nay về sau tôi, Đài Thái Ngữ và Giang Thụy Entertainment không còn can dự."
Giang Thụy Khuê còn đang ngẫm nghĩ thì Lập Viễn Sa đã tiếp tục, mặt không còn nét gợn sóng:
- "Nhà, xe tôi đều trả lại.
Các khoản cát xê chưa nhận tôi cũng không lấy nữa.
Không cần đuổi, chúng tôi tự rời đi."
Nói rồi Lập Viễn Sa không để cho Giang Thụy Khuê kịp thay đổi quyết định đã nhanh chóng nắm tay Đài Thái Ngữ rời khỏi.
Bỏ lại bà ta đang vô cùng hụt hẫng giữa biển mưu kế cho ngày dài phía trước.
- "Xong rồi! Mất hết rồi!...".