Trên tầng 35 của toàn nhà Muhi Central, 4 con người cùng ngồi chung quanh một chiếc bàn lớn không ai nói với ai một lời.
Chân vắt chéo, tay vân vê tách cà phê không đường, đồng tử đen nháy suốt buổi chòng chọc vào người phụ nữ đang ngồi đối diện mình.
Đón nhận ánh mắt lạnh buốt tựa băng của con người trước mặt.
Cái cảm giác bồn chồn bất an bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.
Cô ta không chịu được sự ngộp thở này tiếp tục kéo dài nữa liền khởi giọng:
- "Có chuyện gì thì cô nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian để phí phạm."
Đợi cuộc gọi thứ 3 từ phía người của Lập Viễn Sa cô ta mới chịu ra gặp mặt.
Ấy mà bây giờ còn dám cao giọng ra lệnh.
Nghe thấy.
Khóe môi Lập Viễn Sa tức thì nhếch lên đầy khinh thường.
Cô hớp một ngụm rồi đặt nó lên bàn, nhìn cô ta trầm thấp thẳng thừng:
- "Có thì giờ đi ăn cắp chất xám của người khác thì phải bỏ thời gian để trả lại vốn lẫn lãi chứ!"
- "Nè! Cô đừng có ăn nói xằng bậy.
Ai ăn cắp cái gì của ai?"
Cô ta lúc này chẳng khác gì con cáo già vừa sa phải bẫy.
Giật mình giẫy nẩy lên kháng cự.
Trái lại, Lập Viễn Sa lại vô cùng điềm nhiên, giọng nói cứ đều đều.
Khuôn mặt bình tĩnh không 1 giây nào biến sắc khiến người ta không tài nào nhìn ra được những sắp xếp trong đầu cô.
- "Cuộc thi Miss Asia, nói dễ nghe hơn là cô đã vi phạm bản quyền."
- "Cô không bằng không chứng, dựa vào đâu mà tự cho mình cái quyền xảo ngôn, muốn nói gì thì nói chứ."
Như bị chọc ngoáy đúng chỗ ngứa, ả ta lồng lộn lên phản pháo.
- "Tội vu khống tôi có thể kiện cô bất cứ lúc..."
Cô ta siết chặt nắm tay đấm mạnh xuống tay vịnh ghế toan đứng lên thì đã lập tức bị hàng loạt giấy tờ chứng minh như cô ta muốn làm cho cứng họng, ngưng đọng.
Luật sư Thẩm điềm nhiên lấy nó ra đặt lên bàn, tờ giấy cuối nằm trên cùng là thứ mà cô ta không hề trông đợi: "ĐƠN KHIẾU NẠI".
Cử chỉ vốn rất nhẹ nhàng.
Sau tròng kính thủy tinh vẫn dễ dàng thấy rõ nét tự tin ánh lên trong đáy mắt như anh ta đã nắm được sợi dây của con diều đang phập phồng trên cao trong cơn gió lớn vậy, dẫu bay cao bay xa thế nào nhưng...đã muốn kéo xuống thì lúc nào cũng có thể.
Bộ dạng lo sợ, lặng thinh của cô ta hiện tại thật không giống với dáng vấp khi ngồi trên ghế giám đốc của công ty giải trí Thiên Khúc lúc nhận được cuộc gọi mời giáp mặt từ Luật sư Thẩm.
Ngông cuồng mà ngạo mạn.
Lại nói Thẩm Trọng Hồ là trưởng phòng pháp chế của Destiny Entertainment, được Lập Viễn Sa ngỏ lời mời về, đương nhiên rất đáng tin cậy.
Dù rằng là không phải một tập đoàn kinh doanh gì quá phức tạp, đụng chạm nhiều đến tư pháp nhưng vốn dĩ Lập Viễn Sa là người cầu toàn, muốn mọi chuyện đều phải nằm trong tầm kiểm soát của mình để không phát sinh sơ suất, chuẩn bị trước đều là không thừa.
Từ ngày thành lập tới giờ ngoài việc đảm bảo rằng tất cả các tài liệu pháp lý được bảo mật an toàn, nghiên cứu hợp đồng và các văn bản pháp lý để chắc chắn không có sai sót xảy ra nhằm bảo đảm lợi ích cho công ty ra thì một ngày của Thẩm Trọng Hồ đều trôi qua rất nhàn nhã.
Có thể gọi là 'việc nhẹ lương cao' nên chưa có nhiều cơ hội để cống hiến.
Lần này xảy ra chuyện này cũng đã đến lúc anh ta cho thấy giá trị của bản thân rồi.
- "Từ biểu hiệu của cuộc thi cho đến các chi tiết có tính hệ thống.
Cô có thể giúp chúng tôi chỉ ra điểm khác nhau không? Cô Trương?"
Lập Viễn Sa thấy cô ta còn đang im lặng thì liền liếc sang, hơi cau mày:
- "Ai kiện? Tôi? Hay cô?"
- "Hơ! Nực cười.
Trên đời này có biết bao nhiêu bài thơ, bài hát còn trùng tên với nhau? Chỉ mỗi tên cuộc thi mà cô đã quy chụp tội cho tôi?"
Bản thân cô ta cũng đủ hiểu được một khi tờ giấy kia được nộp lên tòa án, Lập Viễn Sa mà làm căng kiện thật thì mức phạt cô ta sẽ phải chịu là nặng nề ra sao.
Nhưng sĩ diện chưa cho phép cúi đầu, tạm cất đi 2 chữ lo lắng, trưng ra nụ cười đắc ý.
Ả thư ký bên cạnh sớm đã líu quýu nên chẳng giúp ích được tí gì.
- "Đó là trường hợp các tác giả sáng tạo, phát triển các ý tưởng của mình qua các bài hát, bài thơ...!trong cùng một chủ đề thì việc đặt tên trùng nhau là hoàn toàn có thể xảy ra và việc này không tạo thành bất kể hành vi xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ nào.
Tuy nhiên, việc trùng tên gọi của một cuộc thi, đặc biệt là một cuộc thi hoa hậu ở quy mô toàn quốc thì lại khác, nó có thể gây ra sự nhầm lẫn cho các thí sinh đăng ký dự thi trên khắp cả nước, gây nhầm lẫn cho người hâm mộ giữa cuộc thi của đơn vị này và đơn vị khác, gây ảnh hưởng trực tiếp đến các hoạt động kinh doanh của các đơn vị tổ chức cuộc thi, xâm phạm đến quyền sở hữu trí tuệ cũng như các quyền tài sản khác mà đơn vị tổ chức cuộc thi được bảo hộ theo quy định của pháp luật."
Từng câu chữ từng rành mạch phóng ra từ miệng Thẩm Trọng Hồ.
Tựa hồ như lưỡi dao sắc bén rạch nát bản chất dơ bẩn của ả họ Trương kia.
- "Destiny đã được ủy quyền của nước ngoài và được cấp phép tổ chức suốt 5 năm nay.
Đã đăng ký bảo hộ nhãn hiệu đối với tên gọi của cuộc thi, có đầy đủ các văn bằng cần thiết.
Cho nên nếu phía cô cứ tiếp tục tổ chức chui làm ảnh hưởng xấu đến uy tín và danh tiếng của cuộc thi thì chúng tôi sẽ làm tất cả mọi biện pháp có thể để bảo vệ.
Và sẽ có những yếu tố khởi kiện nếu có những vấn đề còn tranh cãi kế tiếp.
Tôi cũng nói trước mức phạt không hề nhẹ."
Trước những chứng cứ và sau lời lập luận thừa sức dọa người của Thẩm Trọng Hồ rất dễ dàng khiến cô ta đuối lý mà chịu thua.
Tờ giấy cam kết rành rành chữ ký của cô ta.
Lập tức ngày hôm sau phía công ty Thiên Khúc đã hủy bỏ toàn bộ.
Mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Riêng Lập Viễn Sa trưa hôm đó sau khi giải quyết xong xuôi thì cũng gấp rút ra sân bay để không bỏ lỡ những kế hoạch khác.
Tất bật với công ty, vùi đầu vào công việc.
Đó là liệu pháp để giúp Lập Viễn Sa có thể vượt qua khoảng thời gian 6 năm dài đằng đẵng kia.
Chỉ có bận bịu tối mặt hay đắm chìm trong men tửu cô mới không thể nhớ đến hình bóng của một người.
Và...cô chọn cho mình cả hai.
...
Sau 1 ngày rưỡi ở Đức, Lập Viễn Sa lại ngồi máy bay trở sang Anh Quốc.
Màn đêm đen tối phủ kín lên vạn vật.
Chiếc máy bay nhìn từ dưới mặt đất chỉ nhỏ bằng một vì sao bình thường khác trên nền trời đen kịt, thi thoảng lại nháy sáng 1 lần.
Nhưng mấy ai biết được, nó chở trong đó là một con người đang chứa đầy những nỗi niềm tâm sự.
Lập Viễn Sa thu lại ánh mắt từ bên ngoài, nhìn cả 3 chiếc cúp vừa mới chuyển đến tay cô được nắn nót đề tên mình, 1 là đạo diễn điện ảnh tài năng, 1 là bộ phim vàng của Châu Á, còn cái kia là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đều danh giá như nhau.
Nhưng lại...chẳng còn chút niềm vui và hứng thú gì nữa.
Với cô bây giờ tranh đua những danh hạng đó đã chẳng còn ý nghĩa.
Cô khẽ thở dài nặng trĩu, hai cánh mi cong dài lại bắt đầu đọng nước.
Nước mắt làm nhoè tầm nhìn của Lập Viễn Sa, con ngươi dần phân tán rồi mất đi tiêu cự.
- "Bộ phim này là tái hiện lại của cuộc tình chúng ta.
Cuối cùng, vẫn còn lại mỗi mình tôi..."
Cô lại nhớ đến giải thưởng đầu tiên của Đài Thái Ngữ khi tham gia bộ phim đầu tay và cũng là cuối cùng trong sự nghiệp của cô ấy.
321 chiếc cúp của bản thân Lập Viễn Sa cũng không coi nặng bằng 1 chiếc cúp của người ấy.
Hằng ngày, tỉ mỉ lau từng kẽ hở, đặt để ở nơi riêng biệt nhất, trông ngắm cũng nhiều nhất.
Như đang trông đợi đến một ngày nào đó chủ nhân của nó đến để nhận lại.
Dẫu biết...rất xa vời!.