Thế Giới Này Điên Rồi

Kỳ Nhạc hoàn toàn không biết rằng Cố Bách đang dự tính chuốc say mình, vẫn còn ngơ ngác hỏi:

– Tớ thấy chồng anh hai vừa nãy cố gắng ôn hòa, hẳn là không xảy ra tai nạn chết người đi?

Cố Bách nhìn dáng vẻ của cậu, nhịn không được nắm bả vai cậu kéo vào ôm ôm:

– Cứ qua liếc một cái là biết, nhưng em đừng học bọn họ.

-. . . Cảm ơn, cậu đã nói qua một lần. – Kỳ Nhạc nhắc nhở, cùng hắn tiến về phía trước.

– Mấy người nhìn gì vậy? Tôi cũng nhìn. – Dịch Hàng thấy thế lách lên, bất chợt lại nhớ tới cái gì, lập tức trừng mắt – Đúng rồi, tôi còn chưa tìm các người tính sổ đâu! Các người cũng quá thất đức. . .

– Xuỵt____ Mạng người quan trọng, chuyện của ngươi lát nữa lại bàn. – Kỳ Nhạc cắt ngang, vươn tay đẩy cửa, kéo hắn vội chạy vào. Dịch Hàng vốn đang không hiểu, ngẩng đầu nhìn một cái, liền thấy trên salon bày toán loạn các loại đạo cụ, mà trong tay Diệp Thủy Xuyên đang cầm theo một cái roi, lúc này nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra liền nghiêng người đưa mắt nhìn, trong mắt còn tản ra hàn quang. Dịch Hàng nhất thời run lên, lui về phía sau Kỳ Nhạc, níu cậu thăm dò:

– Xảy ra chuyện gì?

– Chuyện nhỏ. – Kỳ Nhạc đối phó một câu, rồi nhìn bên kia.

Con ma men kinh qua một hồi lăng nhục đau đớn, đã gần như tỉnh rượu, lúc này đang ở giữa tầm mắt mọi người mặc quần áo, hai chân gã có chút run:

– Chúng mày dám làm như vậy với tao, tao không tha cho chúng mày. . .

Chung Duệ Uyên đứng trước mặt gã, vẻ mặt hòa khí hỏi:

– Nghe nói anh muốn gian bà xã tôi?

Ngươi nọ nhìn y một cái, thấy là loại người hòa nhã, liền giả vờ trấn định:

– Đúng vậy thì sao nào?

– Rất tinh mắt mà. – Chung Duệ Uyên cười ha ha vỗ vai gã, vỗ tới cái thứ ba thì bất thình lình nắm lấy vai gã, tay kia nắm thành đấm, hướng bụng gã hạ một cú.

Tên kia nhất thời kêu lên, ngũ quan vặn vẹo, trong giây lát đó sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, đủ thấy lực đạo một quyền này.

Chung Duệ Uyên từ khi nói chuyện đến đánh người rồi cho tới hiện tại, biểu tình vẫn không thay đổi, tiếp tục ha hả cười vỗ gã, như là hết thảy đều là ảo giác:

– Thằng nhóc, thật là tinh mắt mà.

Người nọ:

– . . .

Chung Duệ Uyên nắm lấy vai hắn, lần thứ hai cho gã một cú, khen:

– Ánh mắt tốt như ta vậy, có tiền đồ a.

Kỳ Nhạc:

– . . .

Dịch Hàng:

– [= 口 =]

Lần này người nọ ngay cả tiếng cũng không phát ra được, nếu không phải bị túm lấy vai, phỏng chừng gã đã sớm ngã, gã túm lấy cánh tay của y, hơi thở mỏng manh, thanh âm run rẩy:

– Ta. . . Ta không phải cố ý. . . Ta uống say . . .

– À, hóa ra là cố ý, – Chung Duệ Uyên cười ha hả tặng gã đấm thứ ba, buông tay ra, nhìn gã ôm bụng co quắp, ngồi xổm xuống dạy dỗ – Mọi người đều là thanh niên, uống say dễ kích động, ta có thể hiểu, nhưng lần sau tốt nhất anh nên hỏi người ta một chút xem đã có bạn hay chưa, vạn nhất tạo thành hiểu lầm thì phiền ra, cũng không phải ai cũng tốt tĩnh như tôi đâu, biết chưa?

– . . . – Người nọ ôm bụng, thống khổ ngâm – rên – Nha. . .

– Không tệ, rất dễ bảo. – Chung Duệ Uyên cười ha ha vươn tay muốn vỗ gã, người nọ thấy vậy, sắc mặt trắng hơn, hai chân cùng rụt lùi sang một bên, quả thực là muôn vàn kinh sợ. Chung Duệ Uyên hụt tay, tiền thu lại, dứng dậy nhìn mọi người:

– Đi thôi, hiểu lầm thôi mà.

Thẩm Thư ứng tiếng, qua loa thu thập này nọ, mang theo túi cùng mặt trẻ con đi ra ngoài, Chung Duệ Uyên thì ôm thắt lưng bà xã đi ra ngoài, nghiêng đầu hôn hắn một trận:

– Có bị thương không? Có bị dọa không?

Diệp Thủy Xuyên đem roi quẳng cho Thẩm Thư, khí phách nói:

– Gã dọa không nổi em.

– Bảo bối, không nên miễn cưỡng, thỉnh thoảng cũng có thể yếu đuối một chút.

Diệp Thủy Xuyên suy nghĩ một chút, tựa vào y:

– Uyên, em bị dọa sợ.

Chung Duệ Uyên ôm càng chặt hơn:

– Không sao bảo bối, đêm nay anh sẽ an ủi em.

– Ừm!

Kỳ Nhạc:

– . . .

Kỳ Nhạc cứng ngắc nhìn bọn họ đi ra ngoài, rồi quay tầm mắt lại, nhìn con sâu rượu chật vật đứng lên, chật vật chạy, liền lết tới bên người Cố Bách:

– Sẽ không xảy ra chuyện đi.

Cố Bách quan sát vài cái:

– Sẽ không có chuyện gì.

Kỳ Nhạc gật đầu:

– Không chết người, đi, về nhà.

Cố Bách ngẩn ra, thử dò xét hỏi:

– Không muốn ngồi một chút?

– Không ngồi, cậu không nghe Nhị Bách Ngũ nói à, bọn họ sắp tới chỗ này gặp mặt. – Kỳ Nhạc lôi kéo hắn ra ngoài – Một đám thần kinh đang đến gần, mau chạy đi a.

Cố Bách:

– . . .

– Mi mới là Nhị Bách Ngũ! – Dịch Hàng nghe được rõ ràng, nhất thời nổi giận, thấy cậu muốn đi, vội tiến đến ngăn cản – Cậu không được đi, còn chưa có tính sổ đi!

Kỳ Nhạc nhìn hắn:

– Cúc hoa của anh tàn rồi?

– Còn chưa. – Dịch Hàng kiêu ngạo ngẩng đầu – Tôi đã phải phản kháng rất kiên cường đó!

Kỳ Nhạc liếc mắt xem thường:

– Vậy anh còn muốn tính cái sổ gì? Anh còn chưa bị hại.

– Ai bảo. – Dịch Hàng xoắn xuýt lẩm bẩm – Ta nói phản kháng kiên cường là chỉ chưa làm tới một bước cuối cùng kia, những cái khác. . . .- Hắn vừa nói vừa thoáng nhìn, lại thấy Lục Viêm Bân đang đứng ngoài cửa, liền tự giác im lặng.

– Nha, vậy là y cũng đã lột sạch ngươi rồi? Đúng là phản kháng kiên cường mà. – Kỳ Nhạc đưa lưng về phía cửa phòng, hoàn toàn không phát giác có người đến, mà lại tà tà liếc mắt – Cùng lắm thì sao nào? Y lại không thượng ngươi.

Dịch Hàng nuốt nước miếng, không nói lời nào.

– Sao không nói chuyện. . . – Kỳ Nhạc đang nói thì thấy bên cạnh bỗng nhiên có một người quen đi qua, nhất thời câm miệng.

Lục Viêm Bân lướt qua cậu tìm bà xã, nhưng mới đi được phân thửa thì thình lình quay đầu lại:

– Cậu vừa mới nói lúc lột sạch là dùng từ “cũng” đúng không?

Kỳ Nhạc:

– . . .

Lục Viêm Bân vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt vòng vo chuyển quanh cậu cùng Cố Bách, cuối cùng thấy được dấu hôn trên cổ cậu, có cảm giác bản thân phát hiện chân tướng, lúc này mới đi tìm bà xã.

Kỳ Nhạc:

– . . .

ĐẬU MÁ, mi thật đúng là tên lắm chuyện a!

Lục Viêm Bân xoa xoa đầu Dịch Hàng:

– ĐI thôi, bạn bè anh tới rồi – Y nhìn hai người còn lại – Cùng nhau tới ngồi tâm sự đi, tôi giữ chỗ cho các người.

– Được. – Cố Bách cười nói, bọn họ tối hôm qua nghĩ biện pháp cho tên này, hơn nữa từ Dịch Hàng nói ra dự tính, hiệu quả hình như cũng không tệ lắm, hắn đã tính được mấy người này sẽ mời bọn hắn, nên lập tức thống khoái đồng ý.

Kỳ Nhạc mấp máy môi, cũng không phản bác, người ta nếu đã giữ lại chỗ, theo lễ nên làm là phải ngồi xuống một chút, hơn nữa vứt quách đi cái vấn đề sóng não không bình thường thì, những người đó cũng đều là những nhân sĩ thành đạt trong xã hội, kết giao nhiều một chút cũng có chỗ tốt. . . đi?

Lục Viêm Bân gật đầu, lôi kéo bà xã ra ngoài, Dịch Hàng tới cửa tránh ra:

– Anh đi trước, tôi đi WC.

Lục Viêm Bân ứng thanh, lại sờ sờ đầu của hắn, xoay người rời đi. Dịch Hàng quay đầu lại nhìn Kỳ Nhạc, vẻ mặt thuần khiết:

– Cậu vừa rồi thật dùng từ “cũng” a?

Kỳ Nhạc:

– . . .

Cố Bách rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, mặt Kỳ Nhạc có chút hồng, vứt bọn họ lại quay đầu bước đi.

– Chờ một chút. – Dịch Hàng vội vàng kéo cậu lại, – Thật vất vả mới tách tên khốn kia được, tôi có chuyện tìm cậu.

– Thân, sổ sách lúc nào cũng có thể tính toán, – Kỳ Nhạc nhắc nhở – Nhưng nếu như hiện tại anh không đi theo dõi nam nhân của anh, y có thể đã kiếm được cái biện pháp mới từ đám bạn ở nơi nào đó rồi.

– Sẽ không, chúng ta cần nói, y phải chờ tôi trở lại mới bắt đầu – Dịch Hàng yên lặng nhìn cậu – Tôi không phải muốn tính sổ, là có việc thật, cậu có thể từ chỗ chồng anh hai cậu hỏi chút này nọ? Tôi hiện tại chỉ biết nhân phẩm của cỗ thân thể này không được tốt lắm, để có tiền đã cố ý tiếp cận y, sau đó còn tham ô công quỹ, theo lý thì y hẳn phải hận tôi nhiều lắm? Nhưng sau y lại đột nhiên coi trọng ta?

– Cũng đúng, – Kỳ Nhạc nói – Nếu như đổi thành tôi, chỉ cần thấy cái mặt này cũng sẽ tức giận.

– Nói đúng a. – vẻ mặt Dịch Hàng bi thúc – Cậu đi hỏi chồng anh trai cậu một chút xem đây rốt cuộc là vì sao a, để ta chết cho minh bạch chút!

Kỳ Nhạc yên lặng tự hỏi tính cách chồng anh hai nhà mình một chút:

– Việc này không khó, tôi nghĩ anh ấy sẽ trả lời.

– Vậy giao cho cậu.

Mấy người rất nhanh đã đến đại sảnh, tiếp đó tới một góc tìm thấy Lục Viêm Bân đang chờ người, Chung Duệ Uyên vừa trấn an bà xã xong, hiện tại đã trở về ngồi xuống, ngoài ra trên sô pha còn có hai người xa lạ cộng thêm tên Ngư Minh Kiệt và bác sĩ nhiệt huyết. Bác sĩ theo thường lệ nắm chặt quyển sổ con, lúc này nhìn thấy bọn họ, mắt liền lóe sáng, thoắt cái đứng dậy. Ngư Minh Kiệt đè hắn lại:

– Làm gì?

Bác sĩ phấn khích:

– Có công việc!

– Tôi nhớ kĩ anh nói hôm nay không cần làm việc. – Ngư Minh Kiệt nhìn hắn – Công việc của anh bây giờ là theo dõi tôi.

– Không, còn có việc khác. – Bác sĩ nhìn hai người kia – Nói chuyện không?

Kỳ Nhạc đã sớm lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn hắn, ngồi xuống cạnh Cố Bách, cậu âm thầm quan sát hai người xa lạ, phát hiện cả hai đều là người tuấn tú lịch sự, nhất thời tuyệt vọng với thế giới này, móa nó nhìn qua thực sự bình thường a!

Bác sĩ chớp mắt mấy cái, nhìn sang người còn lại:

– Còn anh, có nói chuyện không?

Dịch Hàng không đáp, tiến lên cướp lấy quyển sổ tay và bút của hắn, đắc ý hỏi:

– Thân, nghe nói đóa cúc của ngươi tàn rồi, ngươi có cảm tưởng gì không? Nói chuyện như vậy?

Bác sĩ:

– . . .

Kỳ Nhạc để bảm đảm an toàn, không thèm cười trên nỗi đau khổ của người ta, mà lại chậm rãi lui về bên người Cố Bách, tỉnh bơ nhìn. Cố Bách cười liếc cậu một cái, ôm hông cậu qua kéo vào lòng, vững vàng ôm lây. Kỳ Nhạc bị hắn kéo qua, nhịn không được ngẩng đầu, mắt đối mắt chống lại hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt người này càng thêm dịu dàng hơn so với bình thường, trong bầu không khí nhất thời có chút tối dưới ánh sáng mờ ảo, đáy lòng cậu có chút run lên, không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.

Cố Bách nhìn vành tai đỏ lên của cậu, vừa cười cười, vừa tiếp tục ôm cậu.

Kỳ Nhạc rất nhanh thu lại chú ý, quan sát tình huống bên kia. Chỉ thấy Ngư Minh Kiệt đang cúi đầu nhìn bà xã, đứng dậy cướp sổ tay với bút trả lại cho hắn, rồi lại đến ghé bên tai Lục Viêm Bân, thấp giọng nói qua.

Lục Viêm Bân ngẩn ra, suy nghĩ một chút:

– Tôi sẽ thử xem.

Dịch Hàng kinh hãi, vội chạy qua:

– Y nói với anh cái gì?!

Lục Viêm Bân bình tĩnh nói:

– Y để tôi dẫn cậu đến chỗ vui chơi.

– . .  – Dịch Hàng nói – Không thể nào có cái chủ ý bình thường như vậy được! Rốt cuộc là cái gì?

Lục Viêm Bân nhìn hắn:

– Tôi đã khi nào lừa gạt cậu chưa?

Dịch Hàng thầm nghĩ thấy cũng đúng, cảnh giác liếc mắt nhìn Ngư Minh Kiệt, rốt cục hiền lành, từ từ ngồi xuống bên người Lục Viêm Bân. Kỳ Nhạc liếc hắn một cái, lại ôm ly uống rượu, nghĩ thầm, đồ ngốc, mi thật ngờ u, cuối cùng mi chết thế nào cũng không chừng.

Bên kia bác sĩ đang cầm hai thứ kia, ánh mắt dạo quanh trên người Kỳ Nhạc cùng Dịch Hàng, cuối cùng quả quyết chọn Kỳ Nhạc, nhìn cậu:

– Chúng ta nói chuyện đi!

– Chuyện của chúng ta không vội. – Kỳ Nhạc kiên nhẫn khuyên – Anh làm việc của anh trước đi.

– Tôi không vội, tôi thấy hắn thực bình thường.

Ngư Minh Kiệt lập tức xen miệng:

– Tôi không bình thường, anh ra theo dõi tôi đi.

Bác sĩ vô cùng kinh ngạc:

– Tôi thực sự nghĩ anh không có bệnh.

– Không. – Thái độ Ngư Minh Kiệt kiên quyết – Tôi có bệnh, cả người tôi đều có bệnh.

– . . . Rốt cục là bệnh gì ni?

– Anh là bác sĩ, tự anh quan sát đi.

Bác sĩ liền lật lật sổ, lầm bầm:

– Hiện nay tôi mới phát hiện được khi anh ngủ thích ôm người ngủ, thích hôn mặt người khác, thích xoa đầu người khác, còn thích lén nhìn người ta tắm. . . Được, cái này có lẽ có thể là một điểm khác biệt. . .. Tôi ngẫm lại cái. . .

Kỳ Nhạc:

– . . .

Kỳ Nhạc đặt ly xuống, quay đầu lại ôm hông Cố Bách, dúi vào ngực hắn, hức hức cười ra tiếng, thực sự nhịn không được, móa nó bác sĩ này là muốn tìm chết, thực sự là căn bản không đỡ được a!

Cố Bách được cậu nhào vào lòng, không khỏi chấn động, đáy mắt nhất thời sâu, vội vàng thắt chặt cánh tay, chặt chẽ ôm cậu.

Kỳ Nhạc cười không lâu sau, rất nhanh đã điều chỉnh tốt, một lần nữa ngồi trở lại, lúc này bên kia đã đi vào vấn đề chính, cậu nghe các loại chủ ý loạn cào cào không thể tưởng tượng nổi, nhất thời liếc mắt đồng tình nhìn Dịch Hàng đang trong trạng thái trật tự, và cầm cái ly ngồi yên lặng, nghiêng đầu nhắc nhở:

– Cậu không thể học bọn họ.

Cố Bách cười cười:

– Anh biết.

Kỳ Nhạc hài lòng, tiếp tục nghe, lại thấy Cố Bách cũng tham dự vào, vội vàng hớp vài hớp rượu cho đỡ sợ, thầm nghĩ nếu như Nhị Quyển học xấu thì phải làm gì giờ? Nhưng những người này đang nói chuyện, cậu không thể đem người kéo đi, chỉ có thể nhận mệnh nghe, tiếp tục uống rượu áp sợ, Ly cocktail này rất ngọt, giống như nước ngọt, vì vậy rất nhanh đã uống xong, lại đổi một ly khác.

Cố Bách còn đang hăng hái cùng mấy người kia bàn bạc đối sách, đến khi hoàn hồn, trên bàn đã mọc ra mấy cái ly rỗng, hắn vội quay đầu, thấy người nào đó còn đang uống, liền giành lại:

– Đừng uống nữa.

Kỳ Nhạc nhìn hắn:

– Tớ còn chưa say.

Giờ thì không say, nhưng khi về thì khó nói. . . Cố Bách bất đắc dĩ, hắn còn chưa có ý chuốc ni, người này lại tự mình uống, hắn vội vàng xoa xoa đầu cậu:

– Nghe lời.

Kỳ Nhạc không ý kiến, ngồi lại. Lực chú ý của Cố Bách một lần nữa quay lại trên người cậu, thực sợ lát nữa bắt đầu mời rượu, hắn nhìn thời gian, lại cùng bọn họ thảo luận một hồi, rồi đứng dậy cáo từ. Kỳ Nhạc bị hắn kéo:

– Hình như tớ có chút choáng.

– Không sao. – Cố Bách an ủi – Ngủ một giấc là tốt rồi.

Kỳ Nhạc ứng thanh, lảo đảo tiến thêm hai bước dựa vào người hắn, cùng hắn đi ra khỏi quán bar ồn ã, chuẩn bị về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui