Giờ đây Lý Đằng Phong không ngờ mình có thể tìm được linh thạch bằng cách này, anh ta thầm nghĩ một chuyến đi của mình thật không phí hoài.
Dựa vào những sự việc vừa mới xảy ra, Lý Đằng Phong lờ mờ phỏng đoán cái thứ đen xì này có lẽ đang ẩn chứa rất nhiều linh thạch ở bên trong, anh ta cho rằng mình chỉ tùy thời động tay động chân là có thể mang một ít linh thạch ra ngoài.
Tuy Lý Đằng Phong cảm thấy chuyện này vô cùng tốt nhưng anh ta vẫn muốn biết tại sao linh thạch lại có ở một nơi khác thường như thế này. Mà người túc trí như Lý Đằng Phong lúc nào cũng mong muốn biết rõ ngọn nguồn nguyên nhân, chỉ có vậy anh ta mới có thể yên tâm sử dụng, yên tâm kê cao gối ngủ.
Không những vậy Lý Đằng Phong còn cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ ở nơi này nhưng anh ta không thể xác định được cảm giác đó xuất phát từ đâu và vì cái gì. Truyện Linh Dị
Nếu có một trong hai người Đông Phương Trác Tuyệt và Nam Phương Nghị Thế ở đây, chắc chắn Lý Đằng Phong sẽ được thông não ít nhiều.
Mặc dù Lý Đằng Phong không ngốc đến độ không thể nhận biết được linh thạch nhưng anh ta lại không quá hiểu rõ về thứ này, nói Lý Đằng Phong gần tiếp cận đến mức độ mù tịt cũng không cho là quá đáng. Bởi vì Lý Đằng Phong nắm rất ít thông tin về giới tu chân, với kiến thức hiện có của anh ta chẳng khác gì sự nhận biết của đứa trẻ lên ba trước cuộc đời.
Từ lúc bước chân vào con đường tu tiên đến nay, Lý Đằng Phong hoàn toàn nhận lấy linh thạch từ người khác, anh ta chưa bao giờ tìm thấy nó trong tự nhiên. Mà cho dù có muốn tìm kiếm, Lý Đằng Phong cũng không biết trong thế giới bao la này linh thạch đang ở chỗ nào, làm cách nào để nhận biết nó đang tồn tại để mà nhặt nhạnh.
Ngày hôm nay, Lý Đằng Phong tận mắt chứng kiến những điều mới mẻ này, anh ta không biết là số linh thạch trước mặt mình có phải của một vị tiền bối nào lưu lại hay không.
Tuy có nhiều khúc mắc trong lòng nhưng Lý Đằng Phong sẽ không vì vậy mà bỏ qua chỗ tốt đang ở trước mặt mình, anh ta tạm thời không động đến chúng nhưng cũng sẽ không cho ai thò tay vào.
Sau khi trở về, Lý Đằng Phong nhất định sẽ phái người trấn giữ ngọn núi này, anh ta sẽ không cho bất cứ thứ gì bén mảng lên ngọn núi.
Cẩn thận quan sát xung quanh thêm một lượt, khi không thấy gì khác thường Lý Đằng Phong mới quay người rời đi, anh ta muốn nhìn xem xung quanh còn có gì khác nữa không, chuyện ở đây tạm thời vẫn còn ở trong tầm khống nên anh ta không cần quá bận tâm.
Ra đến bên ngoài, Lý Đằng Phong hít thở sâu một cái, không khí ngoài này khác một trời một vực trong kia, chỉ cần hít một hơi đã cho cảm giác sảng khoái đến tận đại não.
Tiếp theo, Lý Đằng Phong đến từng chỗ bên cạnh vách núi xem xét, ngọn núi này được cấu tạo từ một loại đá cổ vô cùng cứng rắn, không sợ nó bị sạt lỡ bất ngờ, anh ta tự nhũ đem nơi này xây thành một cái căn cứ sẽ cho tác dụng hữu ích khó lòng mà chê.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong vứt chuyện đó qua một bên để sau này tính tiếp, bây giờ anh ta cần xử lí nơi cất giấu linh thạch này thật tốt, không để nó lộ ra bên ngoài, không khéo lọt vào tai tu sĩ sẽ phiền phức lắm.
- Tu sĩ!
Lý Đằng Phong lẩm nhẩm lại hai từ tu sĩ, vẻ mặt anh ta thẫn thờ trong chốc lát.
- Không đúng!
Lý Đằng Phong đôt nhiên nhớ lại chuyện của Bắc Giảo Vương, anh ta không biết người này cần lấy ngọn núi dưới chân mình làm gì, Lý Đằng Phong đã kiểm tra kĩ càng khu vực mà ngọn núi này tọa lạc, kể cả trên đỉnh núi nhưng anh ta không hề phát hiện có kì trân dị bảo gì cả nên không biết Bắc Giảo Vương nhắm trúng cái gì ở ngọn núi.
Ngoài cái đống linh thạch bị ẩn trong khối vật chất đen không lồ kia cũng không còn có cái gì khác trân quý, Lý Đằng Phong không tin những gì mình đã từng nói đùa lại là sự thật.
- Chẳng lẽ...?
Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Lý Đằng Phong, anh ta nghi ngờ rằng có lẽ Bắc Giảo Vương nhắm tới không phải là bảo vật quý giá mà là số linh thạch bí ẩn trong hang động kia. Nếu đúng như vậy, không thể không loại trừ khả năng Bắc Giảo Vương là một trong những tu sĩ ở hành tinh này.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong ngẫm nghĩ lại thấy khả năng này mặc dù cao nhưng vẫn có một vài chỗ không đúng, nếu Bắc Giảo Vương là tu sĩ, hắn đã trực tiếp ra tay hành động chứ đâu có dại để cho đám người thường động tay vào.
Đổi lại là Lý Đằng Phong cũng sẽ như vậy, anh ta không bao giờ nhờ người khác thu hộ đồ đạc quan trọng của mình, thứ trọng yếu phải do chính mình định đoạt, chính mình nắm giữ mới là thượng sách.
Không phải Lý Đằng Phong sợ người khác làm hỏng đồ mà anh ta lo rằng lỡ kẻ đó vui vui rồi mượn vĩnh viễn luôn đồ đạc của mình hoặc để lộ thông tin của chúng ra ngoài, lúc đó Lý Đằng Phong e rằng mình sẽ gặp phiền phức không đáng có.
Bây giờ Lý Đằng Phong cảm thấy mình giống như đang lạc trong một mê cung chằng chịt, anh ta đang đứng giữa hai đáp án mà không biết chọn cái nào cho đúng, Bắc Giảo Vương là tu sĩ hay là người thường.
Nếu là tu sĩ thì tại sao Bắc Giảo Vương lại để thứ quan trọng như linh thạch cho người khác toàn quyền xử lí nhưng nếu hắn là người thường thì cần gì linh thạch, loại đá chẳng có một chút giá trị với thường nhân.
Nghĩ ngợi một hồi, Lý Đằng Phong quyết định ném mấy ý nghĩ đó sang một bên, hiện tại anh ta cần phải đi tìm cứu viện, khi đó mọi việc sẽ có thể thuận lợi giải quyết, đứng đây suy nghĩ cả ngày cũng chẳng có ích lợi gì.
Sau đó, Lý Đằng Phong theo lối cũ đi xuống núi, tiếp đến anh ta cần phải cho người vấy kín ngọn núi này lại, không cho ngoại nhân bén mảng đến gần, còn bản thân mình sẽ đi một chuyến ra biển.
Đến khi buổi chiều ta dần xuất hiện, Lý Đằng Phong mới về đến ngôi làng, ngày hôm nay anh ta leo núi mệt mỏi rã rời cả cơ thể, nếu không phải là một tu luyện giả có lẽ Lý Đằng Phong đã ngất xỉu rồi.
Lý Đằng Phong uể oải bước vào trong ngôi nhà của mình, anh ta cần phải nghỉ ngơi một lát để cho cơ thể hồi phục lại.
Mấy vị tướng trong Ngưu Sát binh hiếu kì nhìn Lý Đằng Phong đang lảo đảo đi vào, lần đầu họ thấy thủ lĩnh của mình lôi thôi như thế.
- Bái kiến thủ lĩnh!
Mọi người có mặt đều đồng thanh cung kính nói ra.
Lý Đằng Phong nhẹ vẫy tay ý bảo không cần đa lễ.
- Thủ lĩnh, ngươi làm sao vậy?
Một người trong số những người có mặt ở trong nhà lên tiếng hỏi.
- Không có gì đâu, các huynh không cần lo lắng.
Lý Đằng Phong nói rồi lựa đại một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó quay sang hỏi tiếp.
- Lục huynh đâu rồi?
- Lục tướng quân đã ra ngoài từ trưa đến giờ vẫn chưa về.
Một người cất giọng đáp lời.
Lý Đằng Phong chỉ nhẹ gật đầu một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
- Lục huynh, ta có chuyện muốn nói.
Vừa ra khỏi cửa, Lý Đằng Phong đã bắt gặp được Lục Thiết đang tản bộ bước,đến, dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại.
- Bái kiến thủ lĩnh!
Lục Thiết vội chấp tay chào hỏi Lý Đằng Phong.
- Được rồi, đi theo ta ra đây.
Nói rồi, Lý Đằng Phong kéo Lục Thiết đến một chỗ vắng người rồi mới dừng lại. Lục Thiết ngơ ngơ không biết chuyện gì quan trọng đến nổi thủ lĩnh của mình phải cẩn thận đến vậy.
- Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây một thời gian, tạm thời ngươi chỉ huy Ngưu Sát binh thay ta một thời gian. Ngoài ra, ta cần ngươi cho một vài đội trấn giữ ngọn núi sau làng, không cho bất cứ người nào đến gần, kẻ làm trái giết không tha.