Thế Giới Ngầm

Sau khi luyện công xong, anh leo lên xe theo đường cũ quay về. Gió biển thổi vào mát lạnh, bao nhiêu buồn bực bay đi theo gió, cả người cực kỳ thoải mái. Trong lúc đang anh say sưa thả hồn theo đất trời, nổi hứng làm thi sĩ, định xuất khẩu thành mấy bài thơ, thì anh mới phát hiện mình... quên đường. Anh vòng vèo hồi lâu thì lạc đến một con đường rất vắng vẻ, đèn chỉ sáng vừa phải. Anh ngó quanh quẩn không thấy nơi nào quen mắt, đành tiếp tục đạp xe thẳng tới. Anh đang tìm kiếm lối ra, bỗng thấy phía trước thấp thoáng bóng dáng một cô gái. Nếu ngắm nhìn từ sau lưng quả là rất xứng đáng bốn từ “yêu kiều thướt tha”.

Việt là người biết thưởng thức cái đẹp, lập tức bật ra câu: “Bóng hồng nhác thấy nẻo xa.” Tất nhiên anh muốn làm quen với cô gái đó, nhưng vừa chuẩn bị đạp xe chạy nhanh tới để chở cô ấy một đoạn thì vội phanh lại ngay vì bất chợt anh nhớ một bài thơ khác: “Nhìn xa cứ tưởng Thúy Kiều; nhìn gần hoá ra vợ yêu Chí Phèo.”

Chính vì vậy, anh quyết định không hấp tấp mà từ từ tiến lại gần để xem nhan sắc của cô ấy thế nào rồi mới tính tiếp bước thứ hai.

Khi nhìn khuôn mặt của cô gái đó, anh không khỏi bật thốt lên:

- Ủa, Hằng, thì ra là bạn.

Việt rất ngạc nhiên khi nhận ra cô gái đó là Hằng. Trời đã khuya thế này mà cô ấy dám đi một mình trên đường vắng. Bản lĩnh này rất ít cô gái xinh đẹp như cô ấy dám làm. Hắng cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy anh. Chẳng phải sau khi mua quần áo xong, anh đã rời đi rồi ư, sao giờ cô lại gặp nhau ở đây. Cô hỏi anh:

- A, Quốc Việt, sao lại là bạn. Bạn chưa đi về à?

Việt dừng xe lại, hỏi cô:

- Mình sau khi ra khỏi cửa hàng, thì còn đi lung tung mấy chỗ nữa. Bây giờ mình đang về phòng, thế còn bạn đi đâu vậy?

- Mình xong việc rồi, cũng đang trên đường về đây, không ngờ hai chúng ta cùng đường, thật trùng hợp quá.

Việt gật đầu:

- Đúng là trùng hợp thật, mà bạn sao lại đi bộ một mình vậy? Cô gái không nên một mình trên đường vắng như thế này đâu. Nhất là một cô gái xinh như bạn.

Hằng cười cười:

- Mấy hôm trước mình vẫn đi xe máy về đường này đấy chứ, mà vẫn chuyện xấu gì cả. Hôm nay xe mình đột nhiên bị hỏng phải đem sửa nên đành phải đi bộ thôi.

Bất kỳ cô gái nào cũng thích người khác khen mình xinh đẹp. Hằng tất nhiên không phải ngoại lệ. Tuy cô không đáp lại bằng các câu đại loại như “làm gì có” hay “mình đâu có như bạn nói”..., nhưng miệng lại nở nụ cười kết hợp với đôi mắt long lanh đầy quyến rũ khiến cho Việt muốn làm tên yêu râu xanh một lần.

Anh mới luyện công xong, dương khí đầy mình, cộng thêm sự công kích mạnh mẽ của sắc đẹp, cảm giác nóng bừng bùng lên trong cơ thể, nguy cơ bùng phát ra đã cận kề. May sao, đúng lúc một cơn gió lạnh lẽo thổi qua xua đi tà tâm, à không, thú tính đang nổi lên.

“Phù! Hú vía! Suýt chút nữa là gây ra tội ác rồi.” Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh dùng tay day day hai bên Thái Dương nhằm lấy lại tinh thần, sau đó nói với Hằng:

- Ra là thế, nhưng công việc bạn đang làm nghỉ muộn thật đấy.

- Ừ, Mình làm vào ca tối, từ sáu giờ tối đến mười giờ tối, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể xin phép được nghỉ sớm hơn. Có điều tuần trước mình đã xin rồi nên hôm nay phải về đúng giờ.

Thấy người đẹp phải một mình đi trên đường vắng, Việt không nỡ lòng nên dẫu... không biết đường, anh vẫn đưa ra đề nghị:

- Thôi, Hằng đừng đi bộ nữa, Hằng ngồi lên xe đi, mình chở về.

- Nhưng mà...

Hằng có chút do dự. Việt nói thêm:

- Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ lên xe, mình chở bạn về tận nơi, đoạn đường này nguy hiểm lắm. Dù mình chỉ đi xe đạp cà tàng nhưng vẫn còn hơn là Hằng phải đi bộ.

Hằng phì cười trước câu nói thú vị của anh. Cô đứng chần chờ một lát, rốt cuộc cũng đồng ý:

- Hì hì! Ừ... thôi được rồi, vậy mình nhờ bạn chờ mình về vậy.

- Hằng ngồi cho thật chắc vào nhé, mình chuẩn bị đi đấy.

Quốc Việt quay lại hỏi, nhận được gật đầu của Hằng, sau đó anh “còng lưng” “cố đạp xe” chạy lọc cọc tới trước. Trước giờ toàn thấy phim chiếu cảnh nam đèo nữ trên xe đạp dưới mưa bụi hoặc lá rơi, tất cả đều ba xạo, đây mới là thực tế, Việt chở Hằng trong luồng gió đầy bụi cát bay tung tóe, cay xè cả mắt, lại còn thêm vụ đau khổ nhất là quên đường đi.

Bỗng nhiên anh có cảm giác hình như anh rất có duyên gặp và nói chuyện với các người đẹp, nhiều nhất là Thu Ngọc và giờ là Hằng. “Duyên” giữa anh và Ngọc khác giữa anh và Hằng. Anh với Ngọc chỉ toàn hiểu lầm, cãi cọ nhưng với Hằng thì có chút thoải mái lẫn sung sướng hơn.

Con đường trở về rất khó đi, mặt đường lồi lõm đầy sỏi đá, ổ gà, ổ voi đâu cũng thấy, Hằng ngồi phía sau mấy lần người bị nghiêng qua nghiêng lại. Cô sợ ngã xuống, đành đưa tay ra ôm lấy hông Việt. Bên cạnh đó, đường gập ghềnh nên xe đạp xóc lên xóc xuống, hai quả cầu mềm mại ma sát vào lưng khiến Việt cả người run lên vì sung sướng, mấy lần suýt lạc tay lái. Anh phải cố sức tập trung mới đi được. Dù anh không quay lại nhìn nhưng vẫn biết cô ấy đang rất xấu hổ. Từ đây đến chỗ Hằng ở có lẽ còn một đoạn đường dài, anh tìm nói với Hằng để phá đi không khí im ắng giữa hai người:

- Phòng Hằng đang trọ ở đâu để mình hộ tống về tận nơi.

Hằng cũng có ý nghĩ giống anh, chỉ có điều cô không biết mở lời ra sao, may mà anh bắt đầu trước. Hằng đáp:

- Không cần phải như vậy đâu, khi gần tới nơi mình sẽ nhắc cho Việt, à, theo mình biết thì đường Việt đi về đâu phải thế này.

Anh gãi đầu gãi tai che lấp sự xấu hổ vì không biết đường và nói:

- Chuyện đó hả, bình thường tối nào mình cũng bận việc đến khuya mới về. Mọi khi mình đều đi đường khác, hôm nay phát hiện ra lối này đi ngắn hơn nhiều, nên đã chuyển sang đây đấy mà, không ngờ trùng hợp Hằng cũng đi trên đường này.

Hai người nói chuyện vu vơ vài câu, xe vẫn tiếp tục lăn bánh trong làn gió đêm lành lạnh. Hai người đi được một đoạn dài thì Hằng chỉ tay vào một hẻm nhỏ gần ngay trước mặt, nói với Việt:

- A, tới nơi rồi, bạn dừng xe ở đây được rồi, mình sẽ đi bộ từ đây về.

Việt gật đầu:

- Ừ, vậy Hằng về nhé, hẹn gặp lại.

Anh dừng xe lại, trong lòng nuối tiếc. Bỗng dưng mất đi cảm giác mềm mại tuyệt vời đó sao không nuối tiếc được chứ.

- Ừ, tạm biệt Việt.

Hằng vừa đi vừa vẫy tay.

May mắn cho Việt là chỗ ở của Hằng cách không xa một ngã ba. Anh đi tiếp tới trước thì thấy ngã ba, đường bên phải là đường anh biết nên anh mừng rỡ, vội vàng chạy xe theo đó mà về phòng. Khi về tới phòng thì bắt gặp thằng Bình đã chuẩn bị ngủ, anh cười nói:

- Sao hôm nay mày đi ngủ sớm vậy hả? Mọi khi tao thấy mày chơi game đến một hai giờ sáng mày mới chịu đi ngủ cơ mà.

- Mày về rồi đấy hả? Hôm nay tao mệt quá, không còn sức đâu mà đụng đến máy tính nữa.

Việt bèn trêu chọc:

- Mày mà cũng mệt nữa hả, mày chơi cái gì mà người mệt đến mức như vậy, tao nghi mấy vụ này lắm.

Bình không kém cạnh đáp trả lại:

- Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, tao không phải là thằng đầu óc đen tối như mày, lúc nào cũng liên tưởng đến mấy chuyện bậy bạ.

- Hừ, tao mà đen tối, mày lúc nào cũng lý do lý trấu, đêm nào cũng lên net thâu đêm là hiểu.

Hình như bị anh nói trúng tim đen, Bình chỉ hừ một tiếng rồi im lặng. Việt đổi chủ đề khác:

- Ê mày, anh Thành Nhân sao giờ vẫn chưa có mặt nhỉ? Nói tối nay có việc muốn tao giúp đỡ, vậy mà chưa thấy đâu.

Bình vỗ trán sực nhớ và nói:

- Anh Thành Nhân nhờ ta nhắn lại cho mày là tối nay ổng có việc gấp phải đi ngay. Ổng gọi cho mày mãi mà không được nên nhờ tao chuyển lời.

- Quái, tao có thấy ai gọi cho đâu.

Việt nghe thế, vội vàng lấy điện thoại ra xem. Màn hình tối đen, ấn phím gì cũng không lên đèn, thì ra đã hết pin. Anh lắc đầu cười khổ. Anh chợt nhớ đã nguyên cả ngày nay chưa sạc pin, điện thoại hết điện là đúng thôi. Anh thở dài cảm thán:

- Uầy, ta làm lỡ chuyện quan trọng của ổng, ổng chắc tức tối lắm đây, công việc vất vả thế mà. Thôi, tính sau vậy, tao còn có chút việc chưa xong phải làm bây giờ.

Đến lượt Bình “đáp lễ”:

- Đêm nào mày cũng đi ngủ sớm, hôm nay ngủ trễ chắc lại có gì đặc biệt à? He he he!

Anh chả thèm giải thích với thằng bạn làm gì mất công, cứ tiếp tục mở máy dùng. Bình thấy anh im lặng thì mất hứng, khoát tay nói:

- Kệ mày, tao ngủ đây. Nhớ tắt máy trước khi mày đi ngủ đấy.

Việt lên mạng, gõ cụm từ tìm kiếm là "công ty Thành Dũng" thì thu được nhiều thông tin thú vị. Công ty này được thành lập cách đây hơn hai mươi năm, chuyên kinh doanh lĩnh vực điện tử. Trong khoảng thời gian đó, nó phát triển rất nhanh, không ngừng lớn mạnh lên. Hiện tại nó năm trong tốp một trăm công ty lớn nhất nước, vị trí năm mươi hai. Anh tiếp tục tìm danh sách những công ty bạn mà nó đang liên kết làm ăn thì lòi ra mấy công ty đầu bảng trong thành phố anh đang học. Từ chúng, anh gõ tiếp tìm thêm hai ba công ty nữa, bao gồm có Hưng Sơn và Thiên Hạ.

Công ty Hưng Sơn được thành lập cách đây mười lăm năm bởi hai người đàn ông là Thành Hưng và Thanh Sơn, giờ là một trong bốn công ty lớn nhất trong thành phố, thực lực rất mạnh. Còn công ty Thiên Hạ, nó xuất hiện muộn hơn Hưng Sơn sáu năm do ông Mạnh Tuấn đứng đầu. Tuy sinh sau đẻ muộn nhưng nó có vốn liếng mạnh mẽ nên phát triển với tốc độ đáng sợ, mau chóng trở thành đối trọng nặng ký của công ty Hưng Sơn. Đến giờ, trong thành phố, vẫn chưa có công ty nào làm được điều tương tự.

Anh lại tìm kiếm những thông tin sâu hơn, chi tiết hơn về chúng, thế rồi lông mày anh nhíu chặt lại, miệng lẩm bẩm:

- Có vẻ khó nhằn rồi đây, mình phải làm thế nào đây?

Anh gõ tiếp mấy dòng nữa rồi nhấn chuột vào một số liên kết có trong trang web. Càng đọc vẻ lo lắng càng lộ rõ trên mặt anh. Anh ngồi bóp trán suy nghĩ điều gì đấy hồi lâu không đạt hiệu quả nên tắt máy đi ngủ, đợi đến khi nào đầu óc sáng suốt, có khi lại nghĩ ra được cách hay.

Tại sao anh tìm hiểu kỹ càng về các công ty đó vậy chứ? Anh dự định vào một trong số chúng làm việc à? Cũng có thể lắm, bởi anh đọc sách chuyên ngành kinh tế nhiều như vậy chắc là tích luỹ kiến thức cho việc làm sau này. Cứ đợi hồi sau sẽ rõ thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui