Thế Giới Ngày Mai

Công pháp "Tứ thức quy nhất" là tu luyện cả thần thức, tâm thức, nhãn thức và nhĩ thức. Tu luyện công pháp này có thể đạt được khả năng suy diễn đánh giá sự vật, hiện tượng (ở cả trạng thái động hoặc tĩnh) bằng nhĩ, hoặc bằng nhãn, hoặc bằng tâm và bằng thần hồn (ở đây gọi là thần thức). Khi kết hợp cả bốn thức tạo thành liên hợp và cộng hưởng thì lúc đó coi như tiểu thành. Dùng binh khí như kiếm thì có thể một kiếm phá vạn pháp. Tu công pháp cũng có bốn cấp độ: Nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn. Hào Nam trong thời gian gần 4 tháng tu luyện trong mật thất thì chủ yếu là tu công pháp này. Bởi vì công pháp "Vạn vật quy nguyên" đã giúp tu vi của hắn đã tăng tiến nhanh rồi, không cần tu luyện nhiều để đột phá tu vi nữa. Chiêu kiếm trong trận đấu vừa rồi của hắn đã đạt được cấp độ tiểu thành của công pháp "Tứ thức quy nhất". Khi tu luyện trong mật thất thì mới chỉ đạt cấp độ nhập môn, vẫn còn thiếu một chút chưa đạt tới tiểu thành nên vừa rồi hắn rất là bất ngờ. Đúng là không gì bằng thực chiến. Trong mật thất hắn tu luyện từng thức một trong bốn thức và đã đạt tới bình cảnh. Hắn tiếp tục tu luyện kết hợp cả bốn thức lại nhưng mới chỉ kết hợp được 3 thức là: Thần thức, tâm thức và nhĩ thức. Khi hắn bịt mắt lại thì 3 thức này đã liên hợp và cộng hưởng rất tốt, tương đương với cấp độ nhập môn. Hắn dùng kiếm chém tờ giấy ra làm hơn trăm mảnh nhỏ mà có thể dùng tay bắt được hết không để mảnh nào bị rơi xuống đất. Toàn bộ hành động chém và bắt các mảnh giấy này không tới thời gian 5 giây, nếu quá 5 giây thì những mảnh giấy nhỏ này sẽ dơi chạm đất. Hoặc là khi bịt mắt, hắn có thể dễ dàng chém tắt hàng trăm ngọn nến trong vòng một nhịp thở mà không làm đứt gẫy hay đổ nến. Một phần làm cho hắn bất ngờ, ngơ ngác là do hắn mới chỉ tu luyện trong mật thất chưa từng thực chiến. Lần này thực chiến mới biết nó khủng bố đến độ nào. Hết ngơ ngác là đến vui mừng quá đỗi vì lần đầu tiên thực chiến đã giúp hắn đột phá về tu luyện công pháp đến tiểu thành.

Hào Nam đang mải nhấm nháp thành quả của mình thì trên quảng trường ồ lên những tiếng reo hò vì quá mãn nhãn. Khi tiếng reo hò lắng xuống, tiếng trọng tài vang lên tuyên bố: "Trận chiến thứ nhất vòng 4, Hào Nam thắng".


Đăng Thái và Hào Nam cùng nhau bước xuống lôi đài. Đăng Thái vỗ vai Hào Nam nói: "Có lẽ từ nay ta phải gọi một tiếng Nam huynh rồi". Hào Nam cười: "Chỉ là cách xưng hô mà thôi; quan trọng là trong lòng huynh đệ có nhau là được". Đăng Thái cười: "Ha ha! Được".

Không lâu sau, Mai Hương và Hữu Hảo đã đứng trên lôi đài. Trọng tài tuyên bố: "Trận đấu thứ 2 của vòng 4 bắt đầu". Không phải một chiêu kết thúc trận đấu nhưng Mai Hương cũng không mất nhiều công sức để chiến thắng đối thủ. Vòng 4 kết thúc, Hào Nam và Mai Hương bước vào trận chung kết nhưng Đăng Thái và Hữu Hảo chiến đấu tranh hạng 3 trước.

Đăng Thái và Hữu Hảo cùng cảnh giới luyện khí ngũ trọng nhưng thực lực chênh lệch rất lớn. Do Đăng Thái đã tu luyện ở học viện Bồ Đề được hai năm, còn Hữu Hảo chỉ tu luyện tại Trịnh gia. Trận chiến này cũng chỉ diễn ra không đến 10 chiêu, Đăng Thái đã đánh bay Hữu Hảo xuống khỏi lôi đài. Trọng tài tuyên bố: "Đăng Thái thắng và dành được hạng 3 của hội võ năm nay".

Trận chung kết đã được bắt đầu. Hai người làm lễ chào hỏi nhau xong, Mai Hương hỏi: "Trận chiến trước đệ có thể dùng một chiêu để phân thắng bại; trận này có thể không?". Hào Nam đáp: "Được, như tỷ mong muốn".


Mai Hương xúc thế chuẩn bị cho chiêu thức mạnh nhất của mình là thức thứ 3 "phá thiên thức" trong kiếm pháp trấn phái của Hằng Sơn phái tên là "Hằng Sơn cửu kiếm". Mọi người cảm thấy trời đất như quay cuồng, áp lực lớn hít thở không thông và đều lùi lại vài bước theo bản năng. Về phía Hào Nam, lại vẫn nét mặt lãnh đạm, hắn đã biết "Tứ thức quy nhất" tiểu thành khủng bố như thế nào nên hắn rất điềm tĩnh. Mai Hương vừa ra chiêu thì hắn đã nhìn ra điểm yếu duy nhất của chiêu thức này. Đó chính là điểm sơ hở rất nhỏ ở bên sườn trái. Đối với người khác thì rất khó có thể nhìn ra được; nhưng với hắn thật đơn giản. Kể cả khi hắn quay lưng lại thì hắn cũng cảm nhận được điểm yếu của đường kiếm này là ở đó. Hắn phi người lên cao rồi chém ra một kiếm chênh chếch bên sườn trái của đối thủ. Lần này hắn chỉ dùng 6 thành công lực. Hắn không muốn Mai Hương bị bại the thảm quá, vì dù sao nàng cũng là nữ giới.

Mai Hương rất đẹp, hắn cũng cảm thấy dung động; nhưng không phải là hắn háo sắc, mà là hắn muốn thu phục nhân tâm, tạo lập tín ngưỡng của tầng lớp dân chúng thấp nhất, nhưng đông nhất của thế giới này đối với hắn. Hắn đã xem và tìm hiểu một lượt tất cả những công pháp mà lão sư để lại cho hắn. Trong đó có công pháp và pháp quyết của Nho giáo, lấy tín ngưỡng của bàn dân thiên hạ để sản sinh ra lực lượng sức mạnh. Mặt khác, thế giới mới mà hắn muốn kiến tạo cần phải có nền móng vững chắc, ổn định lâu dài; mà tầng lớp dân chúng, bá tánh của thôn, trấn mà hắn đang sống cùng, chính là nền móng đó. Bởi vậy mà việc thu phục nhân tâm, tạo lập tín ngưỡng của bàn dân thiên hạ đối với hắn thực sự là nhất cử lưỡng dụng.


Lại nói về tâm trạng của Mai Hương, của mọi người ở trên khán đài và ở dưới quảng trường. Mai Hương chỉ cảm thấy chiêu kiếm của mình bị phá một cách quỷ dị, bản thân mình như vô lực, nhưng không có thương tích gì. Khi gió bụi, áp lực tán đi mọi người nhìn thấy nàng như một ma nơ canh tóc dài đứng giữa lôi đài. Trên khán đài, ngoài hai vị trưởng lão đang làm trọng tài, cả 6 vị trưởng lão, lão tổ và gia chủ đều liếc xéo xem phản ứng của nhị trưởng lão Trịnh Đình Thu khi nhìn thấy tình huống như vừa rồi. Kết quả không ai thu hoạch được gì bởi vì nét mặt của nhị trưởng lão như đang đeo mặt nạ da người, trời có sập xuống cũng vậy.

Sau một thời gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh của sự tĩnh lặng, bỗng nổi lên ầm ầm tiến vỗ tay, tiếng hô: "Quán quân Hào Nam", "Hào Nam vô địch".. và cuối cùng là âm thanh của trọng tài tuyên bố: "Trận chung kết kết thúc, Hào Nam thắng. Ngôi vị quán quân năm nay thuộc về Hào Nam".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận