Thế Giới Ngày Mai

Dương Tam nghe thấy vậy thoáng biến sắc mặt, nhưng rất nhanh trấn tĩnh trở lại. Hắn cũng đã được gia chủ Dương gia căn dặn là đừng có trêu vào thiếu chủ Hào Nam của Trịnh gia kẻo ăn quả đắng. Nhưng khi đó hắn vừa thành công bước vào luyện khí ngũ trọng, mà Hào Nam mới chỉ là luyện khí tứ trọng đỉnh phong nên hắn đâu có phục. Còn bây giờ hắn cũng không nhìn ra nông sâu của Hào Nam nên hắn cũng sợ gì chứ: "Ngươi là Hào Nam?" Hắn cười to: "Ha ha. Ta đã nghe nhiều lời truyền tụng về ngươi. Có thể để ta lĩnh giáo vài chiêu xem thử thực hư được chứ?"

Hào Nam đã được quản gia báo cáo là sinh ý của Trịnh gia trong lĩnh vực đan dược và binh khí đang có mâu thuẫn khó giải quyết với Dương gia. Hắn đang nghĩ cách để làm thế nào nắm được đằng chuôi khi tham gia đàm phán. Lại gặp tình huống này, hắn bỏ qua làm sao được. Hắn cất giọng nhàn nhạt đáp ứng: "Có thể; nhưng có điều kiện."

"Điều kiện gì?". Dương Tam hỏi.

"Ngươi phải đánh cược cùng ta. Dùng một chiêu phân thắng bại. Bên thua phải theo sự phán quyết của bên thắng; nhưng không được làm ảnh hưởng đến tính mạng hoặc tu vi".

Dương Tam đắn đo suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định: "Được. Ta đồng ý; nhưng ta cũng có điều kiện. Thời gian hữu hiệu của đổ ước chỉ là một năm."


"Tốt. Ta đáp ứng."

Hai người cùng đi ra khoảng sân rộng rồi cùng chuẩn bị cho chiêu thức của mình. Khí thế của cả hai được kéo lên đến đỉnh phong. Lúc này tu vi luyện khí thất trọng của Hào Nam mới được thả ra, khí thế nghiền ép đối phương làm cho Dương Tam hít thở khó khăn, khí thế giảm sút. Hào Nam chỉ dùng một quyền đơn giản đánh bay Dương Tam và làm cho hắn nằm co quắp mất đi khả năng chiến đấu.

Dương Tam vừa sợ, vừa tức: "Ngươi tính kế ta."

"Ngươi không có tính toán thì ai tính kế được ngươi. Chẳng qua là ngươi cũng tính là để thiếu chủ ta về dọn.. ngựa cho nhà ngươi nên mới có kết quả này."

"Thua thì thua chứ sao! Tùy ngươi phán xử." Dương Tam đành chấp nhận, mặt tối sầm lại như nghĩa trang.

"Đi theo ta." Hào Nam dẫn theo Dương Tam, Văn Bân, Trung Quân và một tên hạ nhân của Dương Tam đi đến trụ sở của Trịnh gia ở trung tâm của trấn Hạ Lâm. Bây giờ hắn đã là chủ của trụ sở này và toàn quyền quyết sách mọi việc của Trịnh gia ở trấn Hạ Lâm. Khi về tới trụ sở hắn mới bảo Văn bân đi lấy giấy bút đưa cho Dương Tam và nói: "Ngươi hãy soạn một phong thư đưa cho hạ nhân cầm về cho gia chủ của ngươi bảo ông ấy đến đây chuộc người. Nếu như ta hài lòng thì sẽ miễn hình phạt dành cho ngươi." Hào Nam cũng không giám chắc là gia chủ Dương gia có đến chuộc người hay không vì hắn không đánh giá được phân lượng của tên thiên tài này trong lòng gia chủ của hắn. Nhưng nếu không thành thì lại đổi kế sách khác cũng chưa muộn. Dù sao một tiễn bắn không được hai con chim thì được một con cũng không tồi.

Nằm ngoài dự đoán của Hào Nam, ngay giữa buổi chiều gia chủ Dương gia là Dương Bá đã dẫn theo quản gia đến trụ sở của hắn: "Ha ha. Không biết ta đến đây có được hoan nghênh không vậy?".


"Hoan nghênh! Hoan nghênh! Sao lại không thưa ngài". Hào Nam vui vẻ đón tiếp. "Tại hạ vừa tiếp nhận quyền phán quyết về sinh ý của Trịnh gia ở trấn Hạ Lâm này; nhưng lại sợ không đủ tư cách mời ngài đến để thương nghị, đàm phán về sinh ý của hai nhà trong lĩnh vực đan dược và binh khí ở trấn này. Thật bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách là mượn gió - tấu nhạc, làm ngài chê cười rồi."

Gia chủ Dương Bá hết sức ngạc nhiên nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không có gì: "Thật đúng là anh hùng suất thiếu niên, chê cười sao được; nhưng ta vẫn phải nói, trước khi thương nghị, đàm phán nhà ngươi phải chứng minh cho ta tin tưởng phán quyết của ngươi, đại biểu cho Trịnh gia về lĩnh vực này".

Hào Nam đã tính trước tình huống này. Ở thế giới tu tiên này, tư cách gì thì cũng được bảo đảm bởi thực lực. Nắm đấm ai to thì người đó nắm quyền tài phán. Hắn suy tính như vậy nên mới trả lời: "Tại hạ lớn mật xin được đề xuất ra một biện pháp để ngài tin tưởng. Biện pháp này ảnh hưởng đến bộ mặt của hai nhà nên chỉ có thể tiến hành kín đáo; xin ngài theo ta đến khu vực tu luyện phía sau trụ sở này có được không?".

Đường đường là một gia chủ của gia tộc lớn, tu vi luyện khí cảnh hậu kỳ gần chạm tới đỉnh phong, chẳng nhé lại sợ một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi ám toán sao? Vả lại ông ta cũng không nhìn ra tu vi của Hào Nam nên không suy nghĩ gì nhiều đã đáp ứng: "Được, mời dẫn đường." Mọi người hiểu ý nên không có ai đi cùng, đều ở lại trụ sở chờ đợi. Khi hai người đi tới khu vực tu luyện của trụ sở, ông ta lại nói: "Bây giờ ngươi có thể nói ra biện pháp gì rồi chứ?"

"Ta nói ra chắc ngài sẽ không bác bỏ. Ở cái thế giới này cách tốt nhất để chứng minh tư cách là dùng thực lực để chứng minh. Ngài nghĩ sao?"

"Đúng vậy. Ngươi định dùng phương thức gì?"


"Tại hạ dùng ba chiêu để vừa chứng minh tư cách, vừa đánh cược. Nếu trong vòng ba chiêu, tại hạ không làm cho ngài thiệt thòi hay thương tích gì thì tại hạ thua. Đương nhiên sẽ không gây án mạng và không làm trọng thương đối thủ. Đánh cược là bên thắng nhận bảy thành, bên thua ba thành sinh ý của lĩnh vực đan dược và binh khí".

"Không cần phải nặng nề như vậy; chỉ cần phân thắng bại là được rồi." Gia chủ Dương gia đưa ra ý kiến.

"Được. Cứ quyết định vậy đi." Hào Nam không có gì phải ngại nên đồng ý ngay.

Hai người cùng lấy binh khí ra và chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ. Hào Nam là dùng kiếm còn Dương Bá dùng một cây quạt. Hào Nam chiến ý dâng cao, khí thế bức nhân làm cho Dương Bá có chút hoảng sợ; nhưng rất nhanh ông ta đã trấn tĩnh trở lại vì nhìn thấy Hào Nam mới chỉ là luyện khí thất trọng. Trong khi đó ông ta đã bước vào luyện khí cửu trọng từ lâu, sắp bước vào luyện khí đỉnh phong; nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra. Khi nhìn thấy ông ta lấy ra cây quạt là hắn đã chọn đấu pháp cận chiến. Hắn đâm xéo một đường kiếm vào điểm yếu là vùng nách của tay phải cầm quạt; nhưng đường kiếm này chỉ là bình phong cho một chưởng vỗ vào đỉnh đầu làm ý thức của ông ta ý thức mơ hồ trong giây lát. Với hắn thế là đủ rồi, lại một đường kiếm tự do đâm vào bả vai phải làm tóe máu và cây quạt đã văng đi xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận