Ngày mới bắt đầu.
Hôm nay là một ngày trọng đại với Sharon. Cô sẽ chính thức bắt đầu cuộc hành trình tìm cộng sự và những món bảo bối thần kì bị thất lạc. Địa điểm đầu tiên là Dulistal, vương quốc của những ngôi nhà trên cây.
Qua buổi "tập huấn" đặc biệt của Nhà tiên tri, cô cũng biết sơ rằng Dulistal là đất nước có an ninh khắt khe, tình hình chính trị khá ổn định dù bị Magicland gây áp lực. Vương quốc phồn thịnh như vậy một phần cũng nhờ tộc Mộc Tiên, họ có sức mạnh phù trợ rất mạnh mẽ. Điều đó càng khiến Dulistal bị Riastall nhòm ngó và thèm khát sở hữu.
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Sharon ngồi ngắm nghía lại những món quà mà 4 người thầy đã tặng trước ngày khởi hành.
Giáo sư Morgan tặng cô một bộ cung tên bằng bạc nạm ngọc rất đẹp. Nhưng vì cô phải vác thêm balo và không được mang theo vũ khí mà nhập cảnh Dulistal, nên bà đã ếm bùa nó thành một chiếc vòng tay nhỏ gọn, khi muốn sử dụng, chỉ cần rút mũi tên nhỏ xíu đính trên vòng là được.
Ông Dari thì tặng cô một thanh kiếm được rèn từ loại sắt tốt nhất thế giới mà chỉ duy nhất ở Scranta mới có. Nó còn được rèn nhờ những bàn tay bậc thầy của hoàng gia, chuôi kiếm còn đính một viên đá màu đỏ sáng lấp lánh có thể tích trữ năng lượng. Khi không sử dụng, nó có thể thu nhỏ thành một chiếc ghim cài áo.
Ông Peta thì trao cho cô một chiếc áo giáp làm từ những sợi kim loại Tynoph siêu nhẹ, có sự đàn hồi cao và không một thứ vũ khí nào có thể dễ dàng xuyên thủng được. Nó còn có thể làm mát vào mùa hè và giữ ấm vào mùa đông.
Thầy Kota thì cho cô một viên đá phục hồi nội lực, mỗi khi bị kiệt sức hay trọng thương, dùng nó để trị liệu và tăng ma lực là tuyệt vời.
Chưa hết, cô còn được 4 người thầy lập cho một tài khoản ngân hàng, coi như là lộ phí đi đường. Dưới đây là bản danh sách mà cô liệt kê được:
1) La bàn bất kể địa hình, trên biển, trên mặt đất, trên không, ngoài không gian đều có thể sử dụng.
2) Đồng hồ đa năng, có thể tự động điều chỉnh múi giờ phù hợp với từng quốc gia.
3) Hai tấm bản đồ, một tấm đặc biệt của Nhà tiên tri để xác định địa điểm cần đến, một tấm bản đồ chuyên dụng, đi đến đâu hiện địa điểm đến đó.
4) Đèn
5) Quần áo
6) Lều mini
7) Ống nhòm ( Cái này là thầy Kota bắt mang theo chứ bản thân cô chả biết phải dùng nó vào việc gì)
8) Cuốn cẩm nang bí kíp luyện ma thuật của thầy Kota (cho mượn thôi)
10) Sách "Nhận biết các loại thảo mộc, công dụng, bào chế" của giáo sư Morgan.
Có tiếng giáo sư Morgan í ới gọi, cô cầm áo choàng và xách balo lên vai đi xuống dưới phòng ăn.
Bữa sáng khá là thịnh soạn, không khí cũng vui vẻ hơn mọi ngày, 4 người thầy của cô liên tục nói cười giúp cô bớt căng thẳng. Dù không ai nói ra nhưng cô biết họ đang rất buồn và lo lắng cho cô.
Bữa sáng vừa xong, Nhà tiên tri đã gõ gậy gộc giục giã.
- Mau lên nào cháu gái, coi chừng trễ tàu.
Cô ôm chào tạm biệt những người thầy của mình, nhận lời chúc phúc từ họ và đi theo Nhà tiên tri. Cảm giác lúc ấy thật khó tả, như một người con xa nhà không biết khi nào trở lại.
Cô trèo lên chổi bay, ngoảnh lại nhìn mọi thứ lần cuối, căn nhà nhỏ nhắn với những dây leo thường xuân, xóm làmg yên bình với những người nông dân dễ mến, cánh rừng hoang sơ trong lành cô dành gần cả đời để luyện tập, mọi thứ ở ngay trước mắt.
Cô nhớ thành phố nhộn nhịp bên dưới, nhớ khu chợ ồn ào cô vẫn luôn né tránh, nhớ những con đường lát đá, nhớ những cánh đồng ngô, nhớ cả tiệm bánh kẹp Crym của nhà Brian, cậu bạn thân duy nhất của cô. Nhớ mọi thứ.
Tất cả sự vật đều chuyển động, theo cái cách mà chúng thường làm, nhưng hôm nay cô đã thay đổi quỹ đạo chuyển động của chính mình.
Trong suốt lúc ngồi trên chổi thần đến bến cảng, cô cố gắng nhớ những sự vật, đường nét ở quốc đảo Navara yên bình, cô chưa từng nghĩ mình sẽ rời xa nơi này.
Đang chăm chú chợt nghe Nhà tiên Tri nói:
- Cháu thấy ổn cả chứ?
- Vâng. - Sharon đáp bâng quơ.
- Cháu giống như ta, khi lần đầu tiên rời khỏi tổ ấm, ta rất sợ sẽ không bao giờ có thể trở về. - Nhà tiên tri mơ hồ nhớ lại, khi mình còn là một "cậu bé" 16 tuổi chân ướt chân ráo rời khỏi quê hương để khám phá những chân trời mới.
- Vậy ông có trở về không? - Cô bắt đầu thấy hiếu kì.
- Ta suýt nữa thì không về được.
- Tại sao? - Tròn mắt.
- Ta nghĩ mình sắp chết. - Tỏ ra bí hiểm
- Chết? - Nhướn mày.
- Ừ, ta bị trúng độc hoa Tán Xạ. - Nhà tiên tri cười cười.
- Eo, ông không chết là hơi bị cao số đó. - Cô cảm thán.
Cả hai ông con nói chuyện phiếm rôm rả một hồi, cuối cùng cũng tới bến cảng.
Cuộc hành trình đầu tiên của cô là phải xuyên qua biển Bắc, đến cửa khẩu Dulistal và mất 3 giờ bay đến trung tâm thành phố.
Lúc sắp lên tàu, Nhà tiên tri chúc phúc cho cô và dặn dò thêm một chút mới chịu để cô đi, đại khái cũng chỉ quanh quẩn những nội dung cô được huấn luyện.
- À, cháu có thắc mắc này. - Sharon nói. - Tại sao bốn người thầy của cháu không thể đi cùng? Họ có thừa kinh nghiệm và khả năng chiến đấu hơn bất kì ai.
- Họ có việc khác phải làm. - Nhà tiên tri vuốt vuốt chòm râu. - Cháu đi rồi, họ cũng sẽ sắp xếp trở về đất nước của họ để giúp đỡ ngầm cho cháu. Ta cam đoan kiểu gì cháu cũng gặp lại họ.
Sharon gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô lôi từ trong túi áo một bức thư rồi đưa cho Nhà tiên tri và dặn dò.
- Ông đưa cái này cho Brian giúp cháu. Hôm qua tại lễ hội cháu chưa kịp nói với cậu ấy câu nào.
- Sao hôm qua không nói luôn. - Nhà tiên tri cầm lấy bức thư.
- Thấy cậu ấy vui cháu không nỡ nói. - Cô làm vẻ mặt không đành. - Chia tay với mọi người đã là quá đủ đối với cháu.
- Ta hiểu mà. - Nhà tiên tri vỗ vai cô. - Cháu cứ yên tâm mà khởi hành.
- Dạ. - Cô cười tươi rói rồi xốc lại ba lô, hùng dũng đạp đất đi về phía trước.
Thành phố Navara cũng nhỏ, nên cảng biển không đông đúc lắm. Đa số là tàu buôn và các tàu lớn từ nước ngoài mang theo khách du lịch. Con tàu của cô mang quốc tịch Dulistal nên to hơn các con tàu nội địa khác. Mũi tàu còn gắn thêm một bức tượng Mộc Tiên bằng bạc.
Lên tàu, gặp một nhân viên soát vé, anh ta lịch sự nói:
- Vé, thưa cô.
- Vâng. - Sharon lục lọi trong túi áo, lấy ra một tấm vé óng ánh bạc có biểu tượng cây đại thụ, đó cũng là biểu tượng trên quốc kì của Dulistal.
Nửa giờ nữa, tàu nhổ neo, tất cả hành khách đều đã lên tàu đầy đủ, tiếng nói cười, tiếng đùa nghịch của những người khác khiến không khí của chuyến hải hành trở nên vui vẻ.
Sharon để ý, ai cũng đi với người thân, bạn bè, ít ai đi một mình như cô. Tuy có chút lạc lõng nhưng cô tin sau chuyến tàu này, cô sẽ tìm được ít nhất một người đồng hành.
Cô rời khỏi boong tàu tìm phòng của mình. Có tất cả bốn khoang, khoang cuối chứa hành lý và ba khoang hành khách. Vé của cô là khoang hạng nhất, phòng 13, việc tìm phòng cũng tương đối dễ dàng.
Phòng của khoang hạng nhất rất rộng rãi. Chiếc giường đôi lớn được đặt ở góc phòng kế bên cửa sổ, một chiếc tủ gỗ kê ở đầu giường. Giữa phòng là bộ bàn ghế và bên góc trái là nhà vệ sinh. Đồ đạc không nhiều nên không gian thoáng đãng rộng rãi.
Cô đặt ba lô xuống sàn dựa vào chiếc tủ gỗ, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng sóng vỗ lên mạn tàu, gió biển mặn nồng thổi, cô đã chính thức bước vào cuộc hành trình vô định của mình.
End chap 4