Sau khi lên tàu được một lúc, ăn vài món đồ ăn nhẹ và đi loanh quanh, cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mãi cho đến khi có loa thông báo tất cả hành khách lên boong tàu để dùng bữa, cô mới tắm rửa và lật đật chạy lên cùng những người khác.
Mặt trời đã lặn ở phía xa đường chân trời, những tia nắng chiều muộn nhanh chóng vụt tắt, nhường chỗ cho màn đêm và những vì tinh tú. Gió biển mặn nồng mùi muối và hải sản, cô đứng bên lan can tàu, ngắm nhìn đàn hải âu đang chao lượn, phía mặt biển xa xa, một đàn cá heo đang tung tăng bơi lội. Mọi thứ bình yên và đẹp đẽ.
Phụ bếp thì không nhàn nhã như cô hay những vị khách khác, họ tất bật chuẩn bị bàn ăn, chạy qua chạy lại để bưng bê đồ đoàn nhưng vẫn khéo léo tránh được những va chạm với các vị khách nhỏ tuổi đang nô đùa. Tiếng nói cười lại ồn ào, rộn rã.
Sharon nhìn quanh, bất giác cảm thấy thật lạc lõng, mặc dù rất muốn bắt chuyện với một ai đó, nhưng cô không đủ can đảm. Suốt 16 sống cô lập ở Navara với các bài luyện tập khắt khe, kĩ năng giao tiếp của cô không được tốt lắm.
Khi đang suy nghĩ mông lung, cô chợt phát hiện có một người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn mình. Anh ta cao ráo sáng sủa, ăn mặc lạ lùng, nói đúng hơn là hơi loè loẹt, bên cạnh là một người phụ nữ cũng khá xinh đẹp. Họ cùng sóng đôi trong những bộ trang phục cầu kì. Anh ta chỉ trỏ vào Sharon, rồi nói với người phụ nữ bên cạnh với gương mặt phấn khích.
Cảm thấy bất an, Sharon định rời đi nhưng lập tức, anh ta gọi với lại:
- Tiểu thư, xin dừng bước!
Hai người họ tiến về phía cô, người đàn ông niềm nở giới thiệu và chìa tay về phía Sharon.
- Tôi là Sven, nhà thiết kế thời trang, đây là phụ tá và là vợ của tôi, Flora.
Sharon gật đầu, có chút rụt rè và nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Sven nhưng rất nhanh bỏ ra.
- Tôi là Sharon.
- Cô có biết là tôi tìm một người như cô lâu lắm rồi không? Cô đích thực là hình mẫu lí tưởng của tôi. - Sven cười toe toét, hai tay dang rộng như muốn ôm chầm lấy Sharon, may mà Flora đứng bên cạnh ngăn lại.
- Xin lỗi, tại tôi vui quá! - Sven thu tay về nhưng vẫn múa may loạn xạ. - Dưới con mắt của một nhà thiết kế chuyên nghiệp, cô đúng là nguồn cảm hứng tuyệt vời cho những tác phẩm của tôi. Mái tóc, gương mặt, thân hình, tất cả đều toát lên một vẻ đẹp vô cùng khó cưỡng. Có chút gì đó hoang dã, nhưng vô cùng quyến rũ.
Sven xổ ra một tràng dài, và trước khi anh kịp tuôn ra thêm từ nào nữa thì Flora đã nói trước.
- Xin lỗi, anh ấy hơi bị méo mó nghề nghiệp và nói rất nhiều nữa, mong cô đừng giận.
Sharon gượng cười, cô không biết họ có âm mưu toan tính gì không, nhưng tính khí lại khá kì quặc.
- Cô đi một mình hả? - Sven hỏi.
- Ừm. - Sharon gật đầu.
- Vậy cô ăn tối cùng chúng tôi nhé, chúng tôi rất muốn được trò chuyện với cô.
Sharon nhìn quanh, thời gian ba người trò chuyện đã lấp gần hết những bàn trống bởi những hành khách khác. Cô cũng chỉ đi một mình nên đành nhận lời.
Cả ba ngồi vào một chiếc bàn nhỏ đã đặt sẵn bát đũa và một tô súp hải sản thơm lừng. Sven nói rằng đây là bàn do vợ chồng anh đặt riêng nên cứ ăn uống thoải mái.
Vừa ăn cả ba vừa trò chuyện khá vui vẻ. Sven và Flora đang trên đường trở về Dulistal sau chuyến du lịch dài ngày. Tuy thế họ vẫn bận bịu với những đơn hàng. Tại Dulistal, họ có một xưởng may lớn ở trung tâm thành phố. Có thể cô không biết, chứ Sven là nhà thiết kế rất có tiếng. Anh ta từng thiết kế rất nhiều bộ lễ phục cho vua chúa mang đậm phong thái quý tộc, cầu kì và vô cùng tinh tế.
Khi giới thiệu về mình, Sharon chỉ nói là cô đi du lịch. Một chuyến du lịch ngắn ngày, không hơn không kém. Chả ai hơi đâu nghi ngờ về chuyện đó cả. Có lẽ suốt cuộc hành trình, cô còn phải nói dối rất nhiều người nữa.
- Tôi nghĩ cô nên bỏ bộ đồ đó đi. - Sven vét nốt súp trong chiếc bát của mình. - Nó thực sự không hợp với xu hướng thời trang hiện nay: phá cách và thời thượng. Chưa kể là nó không hề phù hợp với một cô gái xinh đẹp như cô.
- Anh biết đấy, ở Navara không có nhiều quần áo để lựa chọn, và tôi cũng không đặt nặng vấn đề đó. - Cô đáp tỉnh bơ rồi cầm ly rượu nho nhấp một ngụm.
- Đúng vậy, họ không hề nhập khẩu bất kì hãng quần áo nào mang thương hiệu của tôi hay những thương hiệu khác. Toàn là đồ thủ công tự cắt may nội địa. - Sven nói, giọng điệu có chút thất vọng.
- Ở đó chúng tôi chủ yếu chỉ làm nông thôi. Mặc đẹp cũng không giúp nông sản phát triển nhanh hơn được. - Sharon bình thản.
Flora khúc khích cười trước câu nói mà Sharon nghĩ không-hài-hước-chút-nào của mình.
- Cô có muốn thay đổi bản thân một chút không? Bắt đầu từ việc lựa chọn trang phục phù hợp? - Flora ngọt ngào nói. - Tôi không chê gì cô đâu nhưng bộ đồ đó thực sự không hợp với cô chút nào.
- Được thôi, mặc dù đây có thể coi là những bộ đẹp nhất mà tôi có.
Sharon nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi đặt ly xuống bàn. Cô đã sống khép kín suốt nhiều năm, để hoà nhập với thế giới bên ngoài cần nhiều thời gian để cô kịp thích nghi. Thời trang mà cô mặc đã lỗi thời, và cô cần nhiều bộ khác để chiến đấu, hoặc mặc trong những dịp đặc biệt hay tiệc tùng.
- Vậy lát nữa cô không phiền khi đến phòng của tôi chứ? Có rất nhiều đồ để cô lựa chọn đấy! - Sven hồ hởi, gương mặt anh ta sáng bừng lên như được gắn thêm vài bóng đèn lân tinh.
- Được. - Cô gật đầu.
Sau món điểm tâm, đôi vợ chồng dẫn cô đến phòng của họ, ngay khoang hạng nhất, phòng số 10. Sven tra chìa khoá và mở cửa, hai tay dang rộng:
- Cửa hàng quần áo Sven hân hạnh đón chào quý khách.
Sharon bước vào căn phòng, hoàn toàn choáng ngợp. Căn phòng rộng rãi thoáng đãng vốn có của con tàu trở nên thật chật chội, khi mà giá treo quần áo đã choán gần hết diện tích. Góc phòng chất đầy vải vóc, bộ bàn ghế được dời ra gần giường ngủ, mặt bàn thì phủ đầy giấy, màu, bút, cọ, thước kẻ, tẩy, phấn, kéo, thước đo và rất nhiều thứ khác. Hai con ma nơ canh chật chội đứng chen trước cửa toilet, chúng khoác trên người bộ váy còn đang may dở tay áo.
- Xin lỗi, phòng chúng tôi hơi bừa bộn một chút, cô ngồi tạm trên giường nhé! - Flora khách khí nói và sắp xếp lại chăn gối.
Bừa bộn thì không nói làm gì, nhưng hai người bọn họ có thể mang vác theo đồng hành lý cồng kềnh này thì đúng là thánh. Lúc Sven và Flora đang mải dọn dẹp, Sharon đi lướt qua những bộ đồ treo trên móc. Tất cả đều sặc sỡ và cầu kì, không hợp với sở thích của cô chút nào.
- Cô chọn một chiếc váy đi! - Flora nói khi đi ngang qua cô để di chuyển đám ma nơ canh sang chỗ trống khác mới dọn dẹp.
- Rất đẹp, nhưng tôi không chắc có bộ nào phù hợp với tôi. - Sharon thôi lướt tay lên những bộ váy sặc sỡ, không có cái nào ưng ý hết.
- Sven ~ Flora gọi. - Em nghĩ là anh nên chuẩn bị thêm một đơn đặt hàng mới rồi.
Sharon ngẩn người.
- Được thôi, nào, cô muốn tôi thiết kế bộ cánh của cô như thế nào? Sven xuất hiện nhanh như chớp, trên tay càm sẵn sổ và bút.
Phải mất một lúc định thần, Sharon mới sực nhớ ra là sắp tới Dulistal mở "lễ hội thiên nhiên", thảo nào mà phòng họ ngập ngụa trang phục loè loẹt đến vậy. May là cô nhớ ra kịp, chứ đời nào một khách du lịch lại không biết nơi mình đến sắp diễn ra sự kiện gì.
- Tôi muốn... ừm, một chiếc váy đơn giản thôi, đừng quá cầu kì và loè loẹt.
Sven nhanh tay ghi vào cuốn sổ dày cộp.
- Nhưng lễ hội nên chọn màu nào sáng sủa một chút. Cô chọn vật gì làm biểu tượng?
Sharon đảo mắt nhìn chiếc váy gần chỗ mình đứng nhất. Thân váy được thêu và trang trí tay một bức tranh thien nhiên từ chỉ màu, được điểm thêm hạt cườm và kim tuyến. Đó là cánh đồng hoa nhiều màu sắc, có ong bướm và chim muông bay lượn xung quanh.
Trong đầu cô loé lên một ý tưởng.
- Bướm, phải rồi, biểu tượng của chiếc váy sẽ là bươm bướm.
- Ok, có thêm gì nữa không? - Tiếng giấy sột soạt lại vang lên.
- Bướm thôi, không hoa lá gì nữa hết.
- Màu gì?
- Xanh biển.
- Cô chắc chứ? - Sven ngẩng lên hỏi, tay vẫn điều khiển cây bút lướt trên mặt giấy.
- Chắc.
- Chân váy dài hay ngắn, làm bằng chất liệu gì? Voan hay nhung, kiểu váy dây hay váy ống...
Trước những gợi ý của Sven, đầu Sharon bắt đầu quay mòng mòng. Cô không biết gì về thời trang cả, chỉ duy nhất một điều mà cô biết, đó là phải mặc váy ngắn. Nếu gặp chuyện gì đó sẽ dễ chạy hơn, trong lúc cấp bách không thể vừa xốc váy vừa chạy được.
- Chân váy ngắn đi, còn mấy thứ khác tuỳ anh quyết định.
- Ok, cô là vị khách dễ tính và thú vị nhất mà tôi từng gặp. - Sven đóng cuốn sổ lại sau khi ghi chép xong. - Nhưng tôi còn khá nhiều mẫu thiết kế chưa hoàn thiện, chắc ít nhất phải hơn một tuần nữa tôi mới có thể may cho cô được.
- Không sao.
- Để tôi đo đồ cho cô. - Flora đi đến bên Sharon, trên tay cầm cuộn thước dây. - Tóc cô nhuộm rất đẹp, dễ phối với nhiều loại trang phục.
- À ừ. - Sharon gật đầu một cách cứng nhắc. Cô không muốn thanh minh rằng cái mái tóc "bốn mùa" đó là hậu quả của ma thuật hấp thụ.
- Cô muốn tôi thiết kế thêm phụ kiện không? Ví dụ như vòng tay hay dây chuyền? - Flora gợi ý.
- Tuỳ cô thôi. - Sharon nới rộng tay ra để đo vòng một.
- Cô thật đáng yêu.
Sau khi lấy số đo và ở lại chơi thêm một lúc, Sharon trở về phòng riêng của mình, cùng với mấy cuốn tạp chí thời trang mà Flora tặng để nghiên cứu thêm. Cô không muốn trở nên lỗi mốt khi đứng với những người thành phố.
Đã đến lúc cô hoà nhập với xã hội bằng cách bỏ đi "thời trang người cao tuổi" của mình rồi.
End chap 5