Mar bế Sharon trên tay, bay nhanh nhất có thể để về đến cung điện Dulistal.
Cô đã đỡ một mũi tên cho Hoàng đế, một việc làm dũng cảm nhưng không kém phần mạo hiểm.
Sharon vận ma lực chạy khắp cơ thể để tự vệ khỏi sự xâm chiếm của ma lực hắc ám, độc tố từ mũi tên nhờ thuốc của tiên nữ nên cũng cầm cự được. Cơ thể cô mệt nhoài, nhưng vẫn cố gắng để tỉnh táo nhất có thể, cô không được tỏ ra yếu đuối trước bất kì ai.
Chỉ mười phút sau, cả hai đã đến cung điện Dulistal. Mar nhanh chóng bay thẳng vào khu bệnh xá, ở đấy đã chờ sẵn một vài nhân viên y tế, anh đỡ Sharon nằm xuống bàn kim loại, tế nhị phủ áo choàng lên đắp cho cô rồi nói với một người đàn ông đứng gần đấy:
- Anh đến nhanh thế Nolan!
- Nhà vua đích thân triệu tập, sao không nhanh được.
Nolan mỉm cười, anh là bác sĩ có thể nói là giỏi nhất Dulistal, trẻ tuổi tài cao, lại có một dung mạo xinh đẹp, niềm tự hào của cung điện và là nỗi khát khao của rất nhiều cô gái. Khụ...
Nolan đeo sẵn bao tay, đến gần Sharon bắt mạch, sau đó kiểm tra vết thương trên vai rồi nhanh chóng sơ cứu và băng bó.
- Thương thế không quá nặng, nhưng nếu có liên quan đến ma lực đen thì hơi phiền phức, cô ngồi dậy được không?
Sharon gật đầu, Nolan nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, anh nhờ Mar vận chút ma lực truyền sang người cô để đẩy hết tàn dư của ma lực đen, nếu để lưu cữu trong người thì hậu quả khó lường.
Nolan cũng giúp một tay, cả hai giúp Sharon đẩy ma thuật đen ra khỏi cơ thể, mà trong người cô vốn cũng sinh đối kháng, nên rất nhanh đã đẩy được tàn dư hắc ám ra ngoài.
Cả người Sharon rã rời, cô nằm xuống bàn, thở hổn hển. Không ngờ chỉ với một mũi tên mà khiến cô khổ sở đến thế.
Nolan đặt tay lên trán cô.
- Cô gái này cũng thật mạnh mẽ, loại ma thuật này đặc biệt nguy hiểm, cũng may ám khí chỉ nhỏ bằng mũi tên mà thôi. Nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ.
- Mà tôi thấy cũng lạ, ám khí rõ ràng có ma lực sát thương cao, thế nhưng lại không một ai phát hiện ra. - Mar đứng trầm ngâm rồi nói.
- Lễ hội có ảnh hưởng gì nhiều không? - Nolan đắp lại áo choàng cho Sharon, cô dần chìm vào giấc ngủ.
- Không, mọi người cũng không hề biết là có kẻ ám sát hoàng đế trà trộn vào. - Mar ngồi xuống chiếc ghế gần đó, việc bay bằng cánh anh vẫn chưa thuần thục lắm, lại bay với tốc độ cao khiến cơ thể có chút kiệt sức.
- Mũi tên ám khí đâu? - Nolan lấy cho Mar một cốc nước.
- Đưa cho đội viên đi điều tra rồi. - Mar đáp xong thì cầm ly nước tu một hơi.
- Lễ hội còn hai ngày nữa mới kết thúc, mong là không xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa. - Nolan thu lại cốc thuỷ tinh thả vào bồn rửa. - Anh đưa cô ấy đến phòng dành cho khách ở tháp Tây đi.
Mar hơi giật mình.
- Khu đó dành cho khách Hoàng Tộc mà!
- Là lệnh của đức vua. - Nolan bình thản.
Marvelous không nói gì nhiều, chỉ cảm ơn Nolan xong rồi bế Sharon rời đi.
Cô đang ngủ rất say, vừa mất máu vừa mất sức, được người khác bế cũng không ý thức được, còn khẽ rúc sâu vào lòng Mar, anh thầm thở dài, miệng than nặng nhưng vẫn bước đi vững vàng, tựa như đang bế một con mèo.
~
Lúc Sharon tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau.
Cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa hoa, trong căn phòng rộng lớn bài trí lộng lẫy như nhà của quý tộc, tất cả đều xa lạ và cô không quan tâm đến nội thất ở đây, quan trọng là, cô đang ở đâu?
Cô chỉ nhớ mang máng là tối qua sau khi trị thương xong, cô đã ngủ thiếp đi trong lúc Mar và bác sĩ Nolan còn đang nói chuyện với nhau. Sau đó nữa thì cô không biết.
Sharon trở mình ngồi dậy, vai vẫn còn hơi nhức, nhưng nói chung cũng tạm ổn, chỉ là bộ đồ trên người cô dính máu me khô cứng lại nhìn rất doạ người, hỏng luôn cả bộ váy đắt tiền.
Cô vừa mới bước xuống giường thì cánh cửa phòng chợt mở, bác sĩ Nolan bước vào, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ bóng loáng. Thấy cô đã tỉnh, anh nở nụ cười.
- Chúc một ngày tốt lành!
- Cảm ơn. - Sharon gật đầu đáp lại.
- Cô thấy trong người thế nào? - Nolan tiến đến gần giường và mở hộp thuốc của mình.
- Khá ổn, vết thương không đau lắm. - Sharon nghĩ nghĩ rồi nói.
- Thế là tốt rồi, cô uống cái này đi!
Nolan đưa cô một lọ pha lê nhỏ, bên trong chứa một loại dung dịch màu lam nhạt trong suốt rất đẹp, cô mở nắp da ngửi thử, có mùi cây Loris, một cây thuốc cực kì quý hiếm, nếu tác dụng với những loại thảo mộc khác sẽ mang lại rất nhiều công dụng khác nhau.
- Là Loris thượng hạng. - Sharon lẩm bẩm, cô chỉ được học loại thảo mộc này trong sách, chưa được dùng qua bao giờ.
- Ồ, cô cũng biết à, cô theo ngành y? - Nolan có chút phấn khởi nói, anh nhẹ nhàng tháo lớp băng cũ cho cô và sát trùng vết thương.
- Không hẳn, chỉ là tôi có nghiên cứu qua một số sách về thảo mộc thôi. - Sharon mở nắp lọ thuốc, từ từ rót vào miệng, thuốc ngọt dìu dịu và thoang thoảng một mùi hương rất đặc trưng mà chỉ Loris mới có.
Đợi cô uống hết lọ thuốc thì Nolan cũng thay băng gần xong, giờ cô mới để ý, tay anh rất trắng, những ngón tay thon dài cực nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Cô đổi ánh nhìn lên gương mặt điển trai của Nolan, nét đẹp của anh thanh nhã dịu dàng, có vẻ nữ tính hơn, còn Marvelous thì là vẻ đẹp nam tính quyến rũ, đôi khi nhìn anh khá lẳng lơ gợi cảm, nhưng ít ai thấy được cái dáng vẻ "khiêu khích" của Mar, bình thường anh rất nghiêm túc.
Hai người đàn ông đẹp trai đào hoa bậc nhất Dulistal mà Sharon vô cùng may mắn mới được gặp gỡ, không phải ai cũng có diễm phúc như thế. Nhưng mà cô vẫn còn khá vô tư, hầu như không để tâm đến chuyện này lắm.
- À này, tôi đang ở đâu? - Sharon đặt lọ pha lê rỗng vào hộp thuốc của Nolan
- Tháp Tây, cung điện hoàng gia Dulistal. - Nolan cắt băng, cất dụng cụ, đã xong công đoạn sát trùng tẩy rửa.
- Ô, tôi còn tưởng đây là bệnh viện của anh! - Cô thoáng chút sửng sốt, hoá ra cô được ở trong cung điện của nhà vua.
- Tôi làm gì giàu đến thế! - Nolan bật cười. - Nhờ hành động dũng cảm của cô, hoàng đế đã quyết định giữ cô ở lại và đãi ngộ như một khách quý, cho đến khi cô khỏi hẳn và trở về nước.
- Vậy sự việc tối qua có ảnh hưởng đến lễ hội không?
- Hầu như không, không một ai biết về sự cố ám sát của nhà vua, họ chỉ nghĩ là ngài cảm thấy không khoẻ nên mới vội vàng rời khỏi lễ hội bằng cách độn thổ, còn cô thì được cho là đột quỵ khi đang làm nhiệm vụ vì quá căng thẳng.
- Lí do tuyệt đấy. - Sharon tủm tỉm.
- Trưa mai hoàng đế muốn gặp mặt cô. - Nolan cầm chiếc hộp đứng lên để chuẩn bị rời đi.
- Gặp tôi?
- Ừ, ngài ấy muốn cảm ơn, à, lát nữa sẽ có người giúp cô tắm rửa, sau đó cô hãy đến khách sạn thu dọn đồ đạc đến hoàng cung nhé!
Nolan dặn dò xong thì rời khỏi phòng, vừa lúc có năm nữ hầu bước vào, trên tay mỗi người là khay đựng váy áo giày dép, một nữ hầu nói:
- Chúng tôi đến giúp tiểu thư tắm rửa, mời đi lối này!
Sharon theo chỉ dẫn của cô hầu gái đi đến gần bức tường treo một bức tranh thác nước tuyệt đẹp, cô hầu ấn nhẹ vào hoa văn bông hoa ở góc của khung tranh, lập tức một cánh cửa bí mật mở ra.
Phòng tắm mà cũng thiết kế cầu kì xa hoa, đúng là hoàng tộc có khác, Sharon nghĩ bụng.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, cô mặc bộ váy mới và được hầu gái chải tóc trang điểm, cô cũng yêu cầu giặt sạch bộ váy, dù gì cũng mới mặc một lần, tí máu "cỏn con" không đáng ngại.
Sau đó, Sharon được đưa về khách sạn để lấy hành lí dưới sự bảo vệ của hai chàng lính trông khá đô con trà trộn trong đám người xung quanh, cô nói là không cần nhưng vì vừa mới bị thương nên nhà vua không yên tâm để cô đi một mình.
Dù sao cũng còn hai ngày nữa lễ hội mới kết thúc, phố xá vẫn giữ nguyên trang trí, đôi khi còn có chút thay đổi để tạo sự hứng thú, việc nhà vua bị ám sát không một ai biết đến, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.
Đến khách sạn, Sharon trả chìa khoá phòng và lấy lại hành lý, nhưng cảm thấy hơi buồn chán, phố xá của Dulistal cô chưa chiêm ngưỡng hết, còn rất nhiều nơi muốn đi, người đồng hành thì mãi vẫn chưa thấy đâu.
Cuối cùng cô nhờ một người hộ vệ mang hành lí về cung trước, người còn lại thì đi theo bảo vệ cho mình, thấy cô còn "lằng nhằng" chưa chịu trở về, người hộ vệ tên là Jay mới hỏi:
- Cô muốn đi đâu nữa?
- Về cơ bản tôi vẫn là khách du lịch, trở về cung có gì vui? - Sharon đốp lại. Thái độ phục vụ của gã này quá kém.
- Nhưng cô vừa mới bị thương, ra ngoài lỡ gặp nguy hiểm. - Jay vờ tỏ ra khó xử.
- Không sao, tôi vốn không phải loại tiểu thư đài các gì, các anh cứ trở về cung làm công việc của mình. - Sharon đuổi khéo.
- Lệnh của nhà vua...
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Cô đang làm việc gì mờ ám à?
- Không phải. - Sharon bưng trán, muốn an tĩnh một chút cũng không được, có người bám theo sau rất gò bó, làm như mình là tội phạm không bằng.
- Thôi tuỳ anh, muốn làm gì thì làm. - Sharon mặc kệ, xoay lưng bước đi.
Jay không phản ứng, tiếp tục đi theo.
Sharon cầm bản đồ trên tay, có khá nhiều địa điểm vui chơi như thác nước pha lê, hồ ảo ảnh, cây bất tử, thư viện trên không, trại huấn luyện linh thú, bảo tàng lịch sử và vô vàn quán ăn nhà hàng nổi tiếng, cô cân nhắc một hồi, nghe thấy tên hồ ảo ảnh có vẻ là lạ nên đến thử cho biết.
Jay có thảm bay nên sau khi nghe nói Sharon muốn đến đó cũng chiều lòng đưa đi, suốt chặng đường không ai nói ai câu nào vì sợ cãi nhau. Suốt những năm làm hộ vệ, anh ta chưa chứng kiến một cô gái nào trả treo mình như thế.
Sharon cũng không phải là loại thích gây sự, nhưng cô cảm thấy việc mình được bảo vệ ân cần thế này có gì đó không đúng, mặc dù thái độ của gã cận vệ không thể coi là "ân cần" toàn diện.
Hai mươi phút sau, thảm bay đưa hai người ra khỏi khu đông dân cư, phía này trở về sau nhân khẩu có chút thưa thớt vì đa số ở đây là du lịch sinh thái, nhà cửa ít dần đi.
Chỗ này cũng tương đối hoang sơ, cây đại thụ khá nhiều, dây leo giăng tứ phía, tạo cảm giác thần bí, vì đang là mùa lễ hội nên khách du lịch đến đây cũng đông, không khí nhộn nhịp, chứ bình thường, nơi này rất yên tĩnh.
Đi càng sâu dây leo càng dày, không thể tiếp tục bay bằng thảm nên Sharon và Jay đành phải đi bộ, đi được một lúc, họ mới nhìn thấy một cánh cổng lớn làm bằng một cây leo uốn cong trên mặt đất , hoa nở rất dày và toả ra hương thơm dịu nhẹ mị hoặc.
Không gian bên trong cánh cổng cứ nửa thực nửa ảo, nhìn rất thách thức thị giác muốn lao ngay vào bên trong, nhưng vì đông người nên không một ai chen lấn bất lịch sự.
Sharon theo đoàn khách đi vào cánh cổng, Jay đi ngay bên cạnh giám sát cô, bên trong rất rộng rãi, cứ như đang đi trong một chiều không gian khác, tất cả đều thuần một màu trắng.
Thế nhưng mới chỉ đi một đoạn, cô bắt đầu thấy hơi lảo đảo, mắt mờ đi như bị choáng. Cô đứng lại để điều hoà nhịp thở, dòng người vẫn bước đi mà không hề ngoảnh lại như bị thôi miên, rồi họ đi xuyên qua người cô.
Sharon giật bắn mình, có gì đó không đúng, những người khác cứ mờ dần đi giống một làn sương mỏng manh, họ lướt qua cô như cô không hề tồn tại, rồi tan vào không khí.
Cả Jay cũng biến mất, một mình cô đứng trơ trọi giữa đường, cửa ra cũng không thấy đâu, cách duy nhất là đi tiếp. Cảm giác đau đầu cũng không còn nữa, cô nghi rằng mình đang bị thôi miên, hoặc rơi vào một trò chơi nào đó hay ho.
Đi bộ chừng năm phút, Sharon mới nhìn thấy ánh sáng từ cửa ra, rất đỗi vui mừng, cô chạy như bay về phía trước.
Đang hân hoan thì cô nhìn thấy một người phụ nữ đứng chắn ở cửa, tốc độ chạy chậm lại, cô hoài nghi nhìn người phụ nữ kia, cô ta đứng quay lưng, chỉ nhìn thấy mái tóc đen dài, bộ váy màu trắng đơn thuần như muốn hoà làm một với mọi thứ xung quanh.
Sharon dừng lại ở một khoảng cách nhất định rồi khẽ lên tiếng:
- Xin lỗi... Tôi bị lạc đường...
Người nọ vẫn không nhúc nhích.
- Chị gì ơi... - Sharon nuốt nước bọt gọi lại.
Người phụ nữ đó chầm chậm quay đầu, để lộ một gương mặt xinh đẹp, cô ta mỉm cười, nhìn Sharon trìu mến.
- Chào con, Sharon!
End chap 11