Sau bữa trưa, Sharon sẽ đến Hồ ảo ảnh.
Cô thay một bộ trang phục thoải mái hơn chiếc váy lụa cầu kì để tiện di chuyển, tóc buộc cao gọn gàng, sau đó cầm tấm bản đồ Dulistal và cây chổi thần, sẵn sàng cho một chuyến đi săn... nhầm đi tìm đồ.
Mar từ chối đi chung và viện cớ là bận đi khảo sát trại huấn luyện linh thú gì đó, cô không quan tâm, đi một mình có khi lại dễ chịu hơn.
Vừa ra khỏi cổng cung điện, chưa kịp trèo lên chổi thần, Mar từ đâu bỗng sà xuống trước mặt cô, mặt mày đỏ lựng, miệng há ra mà thở cũng không kịp.
- Anh bị sao thế? - Sharon buồn cười hỏi. - Nghe bảo anh đi thị sát trại linh thú cơ mà?!
- Hừ, bây giờ cô định đi đâu? - Mar phì phò hỏi ngược lại.
- Hồ ảo ảnh. - Sharon quan sát một hồi, thấy tên này tự dưng hảo tâm muốn đi chung là rất có vấn đề.
- Tôi đi với cô. - Mar nói luôn không do dự.
Thấy mình đoán hơi bị đúng, cô hỏi lại dò xét:
- Tự dưng muốn đi chung với tôi là thế nào?
Đúng lúc đó, phía xa xa vọng đến một tiếng nói.
- Mar, sao anh dám bỏ chạy hả???
Nghe thấy giọng của công chúa, Mar rùng mình một cái.
- Trời đất, đuổi gì mà dai thế không biết!
Sharon như hiểu ra chuyện gì đó, nhanh nhanh chóng chóng trèo lên chổi thần thì bị Mar giữ chặt tà áo choàng, anh thu cánh, bon chen leo lên ngồi sau lưng cô rồi tuỳ tiện cho chổi bay lao đi.
- Này, sao anh dám! - Sharon bị bất ngờ trở tay không kịp liền gắt lên.
- Bất đắc dĩ thôi. - Mar đáp, mặt tỉnh queo như chuyện lúc nãy không liên quan đến mình.
- Anh trả chổi cho tôi. - Sharon ngọ ngoạy khó chịu, Mar ngồi sau mà chồm lên trước để điều khiển, đương nhiên cô thấy không thoải mái.
- Đây!
Mar tỉnh queo buông tay, cây chổi đột ngột mất kiểm soát mà chao đảo, Sharon quáng quàng tóm lấy cán chổi, nhưng chẳng biết lúc gấp gáp thế nào mà để cây chổi xoay trăm tám chục độ, lộn cả nửa người xuống dưới.
Cả hai đều túm lấy cái cán chổi mà treo tòn teng trên không, Sharon trừng mắt giận dữ, còn Mar thì cười toe toét.
- Thấy vui không?
- Vui cái đầu nhà anh! - Sharon quát ầm lên.
- Hồi trước tôi làm trò này hoài ấy mà. - Mar đu người trèo một chân lên cán chổi thoăn thoắt. Nửa giây sau, anh đã ngồi lên chổi như chưa có gì xảy ra.
- Anh tưởng mình anh biết làm trò hả? - Sharon nhếch miệng khiêu khích, cô dồn lực vào cánh tay và nhờ sức gió bên người, đẩy cây chổi xoay ngược trở lại, dễ dàng ngồi lại ngay ngắn trên cán chổi, Mar không ngờ tới bài này của cô, giờ đang treo ngược lại như dơi, hai chân quắp chặt lấy cán.
- Thế nào? - Sharon cao giọng hỏi, không giấu được sự đắc ý trong giọng nói.
- Coi như cô lợi hại. - Mar đủng đỉnh khoanh hai tay lại.
Sharon cười tươi trong chiến thắng.
Đi theo chỉ dẫn, Sharon bay thẳng đến Hồ ảo ảnh, nhưng khi đến nơi, cô hoàn toàn không nhìn thấy cánh cửa bằng dây leo đâu nữa.
- Quái lạ, mình đi đúng đường mà! - Cô bồn chồn hết nhìn bản đồ lại nhìn quang cảnh xung quanh.
- Hôm nay thứ mấy? - Mar thong thả đi loanh quanh.
- Thứ tư.
- Cô không biết à, cứ thứ tư hằng tuần là nơi này sẽ đóng cửa. - Mar mỉn cười trêu chọc.
- Anh biết sao không nói ngay từ đầu? - Sharon nổi quạu, nhìn Mar trừng trừng, chỉ hận không thể đấm vào gương mặt vênh váo kia một cái.
- Cô có hỏi đâu mà tôi nói! - Thấy trêu cô rất vui, Mar không bỏ qua cơ hội lên mặt, nhìn Sharon thách thức.
- Hừ, anh muốn ăn đòn lắm phải không? Lần sau tôi bán anh cho công chúa, để xem anh còn đắc ý nổi không!
Nghe nhắc đến công chúa, Mar không tự chủ được rùng mình một cái, cô ta đúng là càng ngày càng bạo gan, ban đầu thích anh nhưng vẫn còn bẽn lẽn, càng về sau, anh nhận ra cô ta muốn độc chiếm anh luôn.
- Thôi, giờ cô muốn đi đâu, tôi hộ tống. - Mar cười cười, lảng nhanh sang chuyện khác.
- Ở đây có ai làm nghề tiên tri không? - Sharon đi bộ ra khỏi rừng dây leo rậm rạp.
- Có, ba và anh trai tôi làm ban cố vấn cho hoàng gia nè. - Mar đút tay túi quần đi theo Sharon.
- Tôi đang nói đến một người làm nghề này kiếm tiền cơ.
- Hừ, đất nước tôi cấm dịch vụ bói toán từ lâu rồi, cô cần bói tình duyên hả, đưa tay đây tôi bói hộ cho.
Sharon quay sang trừng anh ta một cái. Mar đằng hắng.
- Cô tìm nhà tiên tri làm gì?
- Không cần anh quản. - Cô lạnh lùng đáp, cái gã này đúng là lắm mồm khó ưa, đẹp trai thì làm cái gì chứ.
- Sao cô cứ hành xử như trẻ con thế, cô thua tôi có hai tuổi thôi mà! - Mar lại quen thói chọc tức cô.
Sharon bỏ ngoài tai những gì Mar nói, tiếp tục nghiên cứu bản đồ, mất chiếc vòng, cô khó lòng mà tìm được người đồng hành, bảo bối thứ nhất cũng không biết đang ở tận cái nơi xó xỉnh nào.
Đi khỏi khu vực rừng dây leo của Hồ ảo ảnh, Sharon vẫn không biết là nên đi đâu tiếp theo. Trên bản đồ có khá nhiều thắng cảnh đẹp, nhưng cô chẳng còn tâm trạng để chơi bời nữa.
Chưa tìm được ai mà chiếc vòng đã mất, không có người đồng hành, cuộc cách mạng lật đổ và tiêu diệt Riastall sẽ tan tành. Tất cả đều là lỗi tại cô.
Thấy Sharon trầm ngâm không nói gì, Mar đi đến huých vai cô một cái.
- Cô muốn đi coi bói thật à?
- Hừ, không phải bói, mà là tiên tri! - Sharon cau mày nhìn Mar.
- Làm gì? - Anh nghiêm túc hỏi, chắc cô gái này có khúc mắc gì đó đây mà.
- Tôi... - Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng cô cũng quyết định nói thật. - Tôi muốn tìm một chiếc vòng cổ.
- Trời, thế thì liên quan gì đến tiên tri, phải đi coi bói chứ! - Mar lại bắt đầu chọc ngoáy cô, điệu bộ nghiêm túc bay biến như chưa bao giờ tồn tại.
- Thì xem tương lai của chiếc vòng cũng được mà! - Sharon nhét bản đồ vào sau ba lô, cả hai đã đi bộ ra khỏi khu rừng dây leo.
- Tiên tri đâu có đơn giản như cô nghĩ, tiên tri về đồ vật còn khó hơn. - Mar giật lấy cây chổi bay của cô.
- Sao anh biết? - Sharon trừng mắt, giữ chặt cây chổi không buông.
- Tôi nói rồi thôi, ba và anh trai tôi là nhà tiên tri làm trong ban cố vấn hoàng gia. - Mar đáp tỉnh rụi, thành công lấy được chổi từ tay Sharon.
- Thế sao anh lại đi làm hộ vệ? - Sharon không thèm tranh giành nữa, mặc kệ để Mar trèo lên trước còn mình ngồi phía sau.
- Cái số tôi nó khổ vậy đó. - Mar điều khiển cây chổi bay lên không. - Mà cô muốn tìm cái gì?
- Một chiếc vòng cổ. - Sharon nhắc lại. - Nó có một viên đá hình cầu màu lam, nhìn đơn giản như đồ thủ công thôi.
- Hình cầu? Màu lam? - Mar hỏi lại.
- Ừ.
Dây đeo màu đen?
- Ừ.
- Có một vết xước nhẹ?
- Tôi không rõ, nhưng làm sao anh biết? - Sharon bắt đầu tỏ ra nghi ngờ.
- Hình như, tôi có phát hiện nó rơi trong túi đồ của mình. - Mar nhớ lại. - Viên đá phát ra ánh sáng nhìn khá bắt mắt, nhưng tôi không nhớ là mình có chiếc vòng như thế.
Nghe Mar nói xong, Sharon muốn xỉu ngay tại chỗ, cái vòng thạch lam của cô chứ đâu, lại còn phát sáng nữa, thôi đúng rồi.
Người đồng hành quả là ở ngay bên cạnh cô.
- Anh có mang theo nó không? - Sharon cố kìm nén sự phấn khởi lại, cô không muốn cây chổi lộn ngược thêm lần nữa.
- À, cái đó... - Mar đưa tay gãi gáy. - Hình như tôi đem tặng công chúa mất rồi.
- Cái gì? - Sharon lập tức bùng nổ. Chiếc vòng quan trọng của cô đã rơi vào tay người khó xơi nhất cái Dulistal này rồi.
- Xin lỗi, tôi không nghĩ là của cô. - Mar thấy sau lưng mình, nhiệt độ tăng vọt, mồ hôi bắt đầu tuôn ra như mưa.
- Anh. Là. Đồ. Khốn! - Sharon gằn rõ từng chữ một, răng nghiến vào nhau ken két, niềm vui tìm thấy cả vòng lẫn người đồng hành đầu tiên tan thành mây khói chỉ trong một lần chớp mắt.
Mar biết mình có lỗi, nhưng ai bảo anh cũng đoảng, cứ nghĩ cái dây chuyền đó là của cô gái nào quý mến anh tặng mà quên mất, rồi lỡ đem tặng lấy lòng, nói đúng hơn là an ủi công chúa. Chuyện xảy ra chỉ mới ngày hôm qua chứ mấy.
- Thôi, giờ lỡ rồi, tôi đền cô cái khác nhé! - Mar nhỏ giọng mua chuộc.
- Không được, tôi chỉ cần cái vòng đó thôi, nó vô cùng quan trọng ảnh hưởng đến rất nhiều thứ! - Sharon kích động nói.
- Từ từ để tôi xem đã! - Anh giơ một tay đầu hàng trước. Cô đúng là hơi bị đanh đá.
- Anh, lo đòi lại ngay cho tôi! - Sharon giận giữ nói.
Mar có cảm giác như tóc gáy mình sắp cháy khét đến nơi rồi.
- Cô có bao giờ thấy ai đòi lại quà mình đã tặng bao giờ chưa? Lại đúng vào công chúa nữa. - Mar rơi vào tình thế vô cùng khó xử, công chúa chỉ cần ho một tiếng cũng đủ để anh mất việc. Lỡ mà làm phật ý nàng, cổ của anh sẽ sẵn sàng rơi bất cứ lúc nào.
- Cái này là tại anh! - Sharon không quan tâm đến nỗi khổ của Mar, cô chỉ cần chiếc vòng cổ của mình thôi. - Về đòi lại ngay cho tôi!
- Ngay giờ á? - Anh kêu lên sợ hãi, vừa mới trốn công chúa xong chưa được bao lâu mà đã tự về nộp mạng rồi.
- Đúng, ngay bây giờ. - Sharon cấu vào eo Mar làm anh vặn vẹo muốn lộn cổ xuống đất.
- Vâng, vâng! - Anh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong tâm lại tính toán xem nên đi tị nạn ở đâu là an toàn nhất.
- Anh mà trốn là tôi sẽ giết... không, cho anh biết tay. - Sharon đe doạ.
- Chậc, cô đừng ép tôi vậy chứ, từ từ để tôi nghĩ cách. - Mar nghĩ lòng vòng trong đầu một hồi, cuối cùng cũng nghĩ đến một nơi trú ngụ an toàn nhất, khu điện thờ Thần Mirra, một vị thần của Dulistal.
Chỗ này hơi xa so với cung điện, nhưng được cái là công chúa chưa đến đây bao giờ. Nói là điện thờ, nhưng cách đây nhiều năm người ta đã khai quật được một lăng mộ rất lớn nằm dưới lòng đất của khu điện thờ, trái với vẻ hoa lệ phía trên, khu mộ rất hoang phế và đáng sợ.
Sau khi phát hiện ra lăng mộ, số lượng người dân đến đây tăng lên vì tò mò, cuối cùng nhà vua quyết định đóng cửa, cấm dân thường bén mảng tới phá hỏng di tích, ngoại trừ các nhà khảo cổ chuyên nghiệp thì không ai được phép bước vào.
Mar chọn nơi đó để tị nạn cũng dễ hiểu, những chỗ có thể trốn anh đã trốn hết rồi, Dulistal rộng lớn nhưng tai mắt đồng nghiệp nhiều vô kể, giấu sao nổi công chúa, hôm nay đi chung với Sharon, lại nhằm vào khu điện thờ kiêng kị, mọi người có biết cũng không dám chỉ, anh hoàn toàn yên tâm về độ an toàn này.
Với cả cũng chỉ là đến khu vực gần đó chứ không vô hẳn bên trong, lo gì bị phạt. Vâng, với cái suy nghĩ chai lì như vậy mà Mar đổi hướng nhằm khu điện thờ thần Mirra thẳng tiến.
Sharon ban đầu không để ý, nhưng về sau thấy có gì đó sai sai với khung cảnh xung quanh, cô nhìn lại bản đồ, thấy mình càng bay xa dần với cung điện, liền tìm cách dừng chổi thần lại.
- Sao anh dám? Anh đang ngồi lên chổi của tôi đấy! - Sharon sừng sộ, cô chỉ muốn hất văng tên này ra khỏi chổi của mình, ngay lập tức.
- Thôi nào, tôi cần thời gian để suy nghĩ xem có cách nào dỗ công chúa tốt hơn không, cô ấy vốn ương ngạnh, chỉ sợ tôi chết trước khi lấy được vòng cho cô đấy! - Mar ở phía trước làm mặt khổ tâm, tiếc là Sharon không nhìn thấy được, có thấy cũng không thông cảm thêm tí nào,( thế nên bớt diễn sâu một chút).
- Anh nhớ đấy, có chết cũng phải lấy lại vòng cho tôi trước. - Sharon lại cấu Mar một cái nữa, dù sao thì người đồng hành đã tìm thấy, chiếc vòng cũng không mất đi đâu, du di một chút coi như cho anh chút nhân từ đi.
Mar bị đau nhưng vẫn thấy trong lòng phấp phới, anh tự tin vào độ nhạy bén của mình, ngồi tĩnh tâm một lát là nghĩ ra cách ngay ấy mà.
Nhưng không đợi bay đến điện thờ, anh nghĩ ra một cách khá kinh điển nhưng mạo hiểm. Lẻn vào phòng ăn trộm, rồi nói dối là công chúa đi chơi bị rớt mất, nhưng vô hình chung anh mắc hai tội rất nặng, một là ăn trộm, hai là nói dối.
Đắc tội với công chúa bị xử tử như chơi.
Mar nuốt nước bọt, thôi thì nghĩ kế hoạch B đi vậy.
End chap 14