Thế Giới Tặng Em Cho Anh



Tân Vãn Thành định lắc đầu với Linda thì Hướng Diễn đã giành trước, nhiệt tình chào hỏi Linda: “A, đây là chị đại uống say lần trước đây đúng không?”

“…”

Cho dù Linda không nhận ra Hướng Diễn từ cái nhìn đầu tiên thì tiếng chị gái này đã làm Linda nhíu mày lại đầy nguy hiểm.

Hướng Diễn cười sửa sai ngay: “Chị… chị…”

Linda thấy cậu thanh niên mặt mũi sáng sủa đẹp trai cũng không thèm chấp nhất, chỉ quay lại hỏi: “Tôi gặp bạn trai cô khi nào?”

Tân Vãn Thành xoa xoa trán. Xem ra hôm đó Linda uống nhiều quá, đã quên mình từng sờ mó mặt người ta. Tân Vãn Thành định nhắc Linda nhớ lại thì bị cắt ngang lần nữa. Lần này không phải Hướng Diễn cắt lời cô, mà do ánh mắt cô ngẫu nhiên nhìn thấy cái người mà nãy giờ cô tìm một vòng không thấy.

Diệp Nam Bình đang đẩy hành lý ra phía bên ngoài sảnh, bên cạnh anh là người sản xuất ảnh. Có vẻ Diệp Nam Bình không thấy cô, anh đi rất nhanh, Tân Vãn Thành không rảnh mà chú ý tới Linda với Hướng Diễn, cô lo chuyện của mình trước: “Thầy Diệp!”

Tân Vãn Thành gọi vậy, Hướng Diễn đứng bên ngoài còn nghe thấy mà Diệp Nam Bình lại làm như điếc không nghe thấy, chân không dừng bước, cũng chẳng quay đầu lại nhìn. Tân Vãn Thành gấp gáp, trực tiếp chạy tới chặn người. Lúc này Diệp Nam Bình mới ngừng chân quay nhìn cô.

Tân Vãn Thành cười tươi tắn: “Thầy Diệp…”

Cô không hỏi thẳng Diệp Nam Bình khi nào mình có thể đi làm, chỉ hy vọng nụ cười toe toét của mình có thể giúp Diệp Nam Bình nhớ tới chuyện đó.

Nhiệt tình gặp lạnh nhạt, Diệp Nam Bình mặt thản nhiên tựa như đã quên đã từng nhận lời cô chuyện gì.

Anh sản xuất ảnh càng không hiểu gì, bị cô gái này cười tới mức bối rối: “Bây giờ rất khó gọi xe, hay là chúng tôi cho cô đi nhờ một đoạn?”

Nụ cười Tân Vãn Thành run rẩy, cố gắng duy trì. Cô không phải tới để đi nhờ xe…

“Không cần không cần, tôi có người đến đón rồi.” Nói xong lại tiếp tục nhìn Diệp Nam Bình cười.

Cười tới nỗi anh sản xuất ảnh Bác Viễn phải nghi ngờ sờ sờ cằm, rốt cuộc Diệp Nam Bình thiếu con gái người ta cái gì mà để cô ấy cười thâm thúy vậy chứ?

Xem ra Diệp Nam Bình cũng không chịu nổi môn “võ công cười” này của cô, tuy vẫn không biểu hiện gì trên mặt nhưng tốt xấu gì cũng lên tiếng: “Trở về chờ thông báo.”

Tân Vãn Thành nghe vậy thì lập tức thu nụ cười lại, nhẹ nhàng đáp: “Dạ được!” Quay đầu bỏ chạy.

Bác Viễn tuột về sau hai bước đang dấn lên đuổi theo, định nói chuyện với Diệp Nam Bình thì vô tình thấy Diệp Nam Bình đang thu hồi nụ cười cong cong bên khóe môi. Bác Viễn hình như hiểu ra điều gì đó, mà cũng lại không hiểu nổi.

Anh ấy cười là vì cô gái mới bỏ chạy kia? Vừa rồi chỉ làm bộ lạnh lùng trước mặt người ta?

“Cô ấy nói có người đến đón, là bạn bè hay là bạn trai?” Bác Viễn thử thăm dò.

“Không rõ lắm.”

Trả lời đúng là cho có lệ. Vừa rồi nghe Linda nói “Bạn trai cô à?” Thì không phải phản ứng này…

Bác Viễn nhìn bóng dáng Diệp Nam Bình đi trước. Thú vị đây…



Tân Vãn Thành trở lại hành lang, Hướng Diễn còn đang đợi cô, Linda thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Chị ấy đâu rồi?”

“Tôi nói tôi lái moto tới chỉ có thể chở một người, chị ấy đi ra ngoài đón xe rồi.”

Nghĩ tới chuyện đã được câu trả lời chính xác của Diệp Nam Bình, lại sắp sửa được thử Harley 48, Tân Vãn Thành sung sướng bay bổng, lấy mũ bảo hiểm trên tay Hướng Diễn: “Đi thôi!”

Halley đậu ở bãi đỗ xe, chiếm hẳn một chỗ để xe, so với vẻ bề ngoài dọa người kia thì Tân Vãn Thành mong chờ lúc nó chạy trên đường hơn.

“Cậu cải tiến động cơ đến 1201cc?”

“Ừm” Hướng Diễn dĩ nhiên rất hài lòng với việc tân trang này, vẻ đắc ý.

Tân Vãn Thành khom lưng nhìn ống bô đã được thay đổi, đứng lên: “Cậu lại lấy xe khách mà chạy?”

Hướng Diễn trả lời cô bằng cách tháo sợi dây buộc tóc cô. Mái tóc dài xõa tung trên vai, Tân Vãn Thành theo bản năng vén tóc hất về sau: “Cậu cứ lén đem xe khách ra chạy, coi chừng…”

Cậu ta lấy nón bảo hiểm trên tay mình chụp lên đầu cô, không để cô nói dứt câu.

“Đầu cô nhỏ, đội cái này là vừa.” Hướng Diễn nói rồi lấy nón bảo hiểm trong tay cô đội lên, sải bước dài tới bên xe: “Đi thôi.”

….

Tiếng gầm rú đầy hấp dẫn vang lên trong bãi đỗ xe. Tân Vãn Thành ngồi sau lưng Hướng Diễn, hai tay nắm chặt vạt áo bên hông Hướng Diễn, nhìn xuyên qua hàng xe đang xếp hàng chờ qua trạm thu phí, không ít người đã hạ cửa xe xuống nhìn xem xe gì mà có tiếng nổ có vẻ hết sức kiêu ngạo.

Từ sau khi kết bạn với Hướng Diễn, kiến thức về xe tân trang của Tân Vãn Thành đã tăng lên nhiều, Harley tốc độ chỉ khoảng 20km/h mà đã làm adrenalin trong người trỗi dậy, có thể tưởng tượng được lát nữa lên đến cao tốc thì kích thích đến độ nào.

Harley quá bắt mắt, luồn lách xuyên qua hàng xe đang đậu chờ một cách thoải mái. Hai người đi qua những ánh mắt tò mò, một chiếc đại G đen đang dừng trước trạm thu phí, cửa sổ xe mở một nửa. Bác Viễn ngồi ghế lái thò đầu, nghe tiếng máy xe mà nhìn về hướng đó. Chưa kịp thấy rõ xe đó là thì gì thì xe đã trờ tới nơi. Bác Viễn tập trung nhìn kỹ, phấn khích: “Ơ đó là Tân Vãn Thành mà phải không?”

Anh cũng giống Diệp Nam Bình, gọi tên tiếng Trung của cô.

Diệp Nam Bình ngồi ghế sau, đang nhắn wechat trả lời cho Triệu Tử Từ cái gọi là “thất tình cầu an ủi”, Bác Viễn vừa dứt lời thì ngón tay trên màn hình hơi ngừng lại.

Trong nháy mắt ngón tay trên màn hình ngưng lại thì Harley đã tới bên cạnh đại G.

Tân Vãn Thành đội nón bảo hiểm, cô không chú ý chiếc đại G quen mắt bên cạnh mình, Bác Viễn thò tay ra cửa sổ, gọi: “Hê – Tân Vãn Thành!”

Tân Vãn Thành nghe giọng quen, đẩy kính của nón bảo hiểm lên, quay qua nhìn.

Nón bảo hiểm to nên tầm nhìn cô hơi vướng, nhìn chiếc đại G quen thuộc trước mặt, Tân Vãn Thành vui vẻ ngước lên: “Diệp… anh Bác?”

Bác Viễn nhìn Tân Vãn Thành và Hướng Diễn, lại liếc nhìn lên kính chiếu hậu xem người ngồi phía sau mình, tầm mắt lướt về Tân Vãn Thành thì vẻ mặt đã trở nên mập mờ.

Hướng Diễn nhớ lúc ở ngoài sảnh đã gặp người này, lúc đó Tân Vãn Thành rất kích động gọi anh ta… thầy Diệp?

Họ Diệp không thường thấy, Hướng Diễn còn nhớ hôm cậu ta đưa cô đi thử xe GTR thì cô nói chém đinh chặt sắt là muốn bắt lấy một người đàn ông họ Diệp. Nghe giọng cô ấy lúc đó, có vẻ họ Diệp này 80% là nam thần mà cô cầu nhưng không được. Nhưng hiện giờ nhìn người ngồi ở ghế lái, có vẻ… hơi bình thường.

Dù vậy, ánh mắt Hướng Diễn vẫn không thích ánh mắt người này nhìn Tân Vãn Thành, cậu cố ý vặn mạnh tay ga. Chiếc Halley đột nhiên lao mạnh về trước, Tân Vãn Thành bị bất ngờ nên ngả người ra sau, hai tay vốn chỉ đang nắm áo Hướng Diễn theo bản năng vòng về trước, ông lấy eo Hướng Diễn.

Tân Vãn Thành sợ hãi vỗ lên vai Hướng Diễn: “Làm tôi sợ muốn chết!”

Hướng Diễn quay đầu lại, tuy nói: “Lỡ tay.” Mà lại cười hết sức vô tư.

Tự nhiên được xem tình nhân diễn trò, Bác Viễn nhìn cũng chẳng ngại phiền, còn quay đầu lại ý bảo Diệp Nam Bình: “Động cơ này ngầu quá, Bình tử, cậu cũng nhìn xem!”

Bác Viễn khi làm việc đều gọi Diệp Nam Bình là thầy Diệp, tuy Tân Vãn Thành biết xe này là xe của Diệp Nam Bình nhưng nhất thời không thể nào đem “Bình tử” trong miệng của Bác Viễn hình dung ra người đó là ai.

Ánh mắt cô đầy vẻ nghi ngờ nhìn về cửa sổ sau của đại G.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống trước mắt cô.

Nửa gương mặt Diệp Nam Bình lộ ra.

….

Người này có ăn nhập gì với cái biệt danh của anh ta chứ…

Tân Vãn Thành chửi thầm trong bụng, chịu đựng ánh mắt đánh giá của Diệp Nam Bình từ trên xuống dưới.

Đúng là anh rũ mắt nhìn Harley 48, nhưng hiển nhiên anh không có hứng thú với xe này như Bác Viễn, chỉ nhìn thoáng qua rồi nâng mắt lên, nhìn vào cánh tay Tân Vãn Thành đang ôm chặt eo Hướng Diễn, rồi lướt đến mặt Tân Vãn Thành.

“Thì ra đây là lý do cô bị cảm.” Diệp Nam Bình nói.

…..

Anh nhìn vào mắt cô, rất giống giáo viên bắt được học sinh đang mê mẩn vùi đầu trong phòng máy chơi game.

Rõ ràng là Tân Vãn Thành không có lỗi, nhưng lại theo bản năng mà thẳng lưng lên, tya cũng tự động rời khỏi eo Hướng Diễn.

Hướng Diễn cũng nhìn thấy người này, bàn tay vô ý thức siết chặt tay lái. Nhưng không để cậu kịp vặn tay ga vượt qua, cửa sau xe đại G đã từ từ nâng lên.

Cái liếc mắt cuối cùng của Diệp Nam Bình là cảnh bàn tay Tân Vãn Thành để bên người cô, sau đó thì cửa sổ ngăn cách lại tất cả.

Đại G trả phí xong thì rời đi.

Hướng Diễn nhìn hai đèn sau xe, bất mãn: “Đó là ai? Làm màu.”

Trong đầu Tân Vãn Thành chỉ còn lại ánh mắt vừa rồi của Diệp Nam Bình, ý nói cô tự làm mình bị cảm, không phải ý nói cô không chuyên nghiệp chứ? Trong lòng không phục mà giọng bất giác nhỏ xuống: “Ông chủ của tôi, Diệp Nam Bình.”

Hướng Diễn nghe tên này thì đuôi chân mày nhướng lên.

Diệp Nam Bình…

Đây mới là người mà cô gào to là muốn túm lấy?

“Ông chủ của cô?” Hướng Diễn không chắc chắn nên hỏi lại.

“Đúng rồi.”

Hướng Diễn ngây ra vài giây rồi bật cười. Thì ra là ông chủ ăn hiếp cấp dưới, không phải nam thần…

Hướng Diễn nhớ trước đó cô nói đã nghỉ việc, hiện giờ, Hướng Diễn cũng đã hiểu, xoay nửa chân côn, bắt đầu khởi động, “Hèn gì cô muốn nghỉ việc đổi nghề. Ông chủ này có vẻ không dễ hòa hợp ở chung.”

Nửa câu sau thì Tân Vãn Thành hoàn toàn tán đồng, chỉ thiếu nước vô cùng đau đớn gật đầu kêu đúng. Nhưng nửa câu trước…

“Trước đó tôi nói đổi nghề, chính là bỏ công ty trước mà đi ăn máng của công ty anh ấy.”

Tân Vãn Thành vừa đính chính vừa nắm lấy hai bên áo Hướng Diễn, chuẩn bị cho Halley tăng tốc.

Đột nhiên Hướng Diễn lại phanh gấp.

Tân Vãn Thành suýt tí nhào đầu về trước lăn xuống xe, thật sự nổi giận: “Đại ca à, cậu có thật sự biết lái Harley không vậy?” Mới vừa tăng ga rồi lại đột ngột đạp phanh…

Hướng Diễn ngoảnh mặt làm ngơ: “Diệp Nam Bình kia là là ông chủ hiện giờ của cô?”

“Hiện giờ”, hai chữ này nhấn mạnh hết sức.

Tân Vãn Thành lại tưởng cậu ta không muốn thừa nhận kỹ thuật lái xe của mình kém nên lái sang chuyện khác. Giống như trước đó mấy lần cô khuyên cậu ta đừng có lấy xe của khách mà lái trộm nữa, cậu ta cứ nói qua chuyện khác cho có lệ để bỏ qua.

“Phải phải. Cho nên “ngài” lái xe cẩn thận chút có được không? “Ngài” làm ơn cho tôi có thể sống thêm vài ngày đi tới chỗ của anh ấy đi làm đi…”

“…”

“…”

“Tuân — mệnh —“

Cố ý kéo dài âm cuối mang tính ứng phó, chân ga lại vững vàng tăng tốc. Động cơ Harley giống như sao chổi, tốc độ như gió cuốn nháy mắt đã không còn bóng dáng.

…..

Một tuần sau, cuối cùng Tân Vãn Thành nhận được thông báo.

Sáng sớm hôm sau, Tân Vãn Thành khí thế hừng hực bước lên con đường đi làm. Ngày đầu tiên phải để lại ấn tượng tốt, không thể đi trễ. Nhưng cô tới In studio, làm xong xuôi thủ tục vẫn chẳng thấy bóng dáng Diệp Nam Bình, lại nghe Lục Miểu thông báo: Gucci tại Thượng Hải có hoạt động, chiều nay chúng ta đến Thượng Hải với thầy Diệp.”

Sau khi hoàn tất thủ tục nhận việc, Tân Vãn Thành chào hỏi mấy đồng nghiệp, đối với những người đã tham gia dự án trước thì Tân Vãn Thành không lạ lẫm gì, chỉ là đối với việc cô bỏ công ty cũ sang đây thì ít nhiều cũng hơi ngạc nhiên. Khi Lục Miểu nhìn thấy cô thì biểu hiện giống mọi người, chỉ có điều khi nghe nói chức vụ của cô cũng là trợ lý nhiếp ảnh thì vẻ tươi cười trong nháy mắt không duy trì được.

Lục Miểu không hỏi cô tại sao lại “ăn máng khác”, trước giờ cơm trưa, Lục Miểu đã thản nhiên tiếp nhận thân phận đồng nghiệp của cô.

Chẳng qua trước đó cậu ta gọi cô là chị Joe, bây giờ thân phận thay đổi, cậu ta phân công nhiệm vụ cho cô: “Hôm qua thầy Diệp thức đêm xem xét chỉnh sửa hậu kỳ, chắc còn ngủ ở nhà. Cô đến nhà anh ấy giúp thu dọn hành lý, đưa anh ấy đến sân bay. Tôi ở phòng sắp xếp công việc tiếp theo, gặp lại mọi người ở sân bay.”

Lục Miểu đưa địa chỉ, mật mã khóa cửa viết lên tập ghi chú trên bàn Tân Vãn Thành, vội vàng đi làm việc.

Tân Vãn Thành ngồi ở bàn làm việc, nhìn mấy chữ trên tập ghi chú, chần chừ một lúc mới cầm ghi chú đứng lên xuất phát.

Không phải là vì nhiệm vụ đặc biệt ngay ngày đầu làm việc, mà là cô chưa bao giờ nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm, mình phải đi tới giường của sếp… bắt người…

+++++

Vở kịch nhỏ dịch vụ đánh thức.

Vãn tử: Diệp lão sư?

Ba ba Diệp: …

Vãn tử: Diệp lão sư!

Ba ba Diệp: …

Vãn tử: Sắp sửa muộn giờ lên máy bay!

Ba ba Diệp: Dịch vụ đánh thức này bị đánh giá xấu.

Vãn tử: Vậy đánh thức thế nào mới được khen?

Ba ba Diệp:  Như vầy…

@#%^…*…

Ba ba Diệp hài lòng nhìn trợ lý nhỏ mới bị hôn: Đáng khen.

//
""""Harley 48


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui