Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Diệp Nam Bình là bị Triệu Tử Từ lừa tới.

Chạy xe tới đường phía Tây, dừng lại chỗ cầu do đường bị chặn lại vì sửa đường, cái này thì Triệu Tử Từ không lừa anh. Vất vả tới được dưới lầu KTV, nhắn wechat kêu Triệu Tử Từ xuống, Triệu Tử Từ lại bảo anh đi lên.

“Ở đây chỉ toàn người cậu quen, đằng nào cậu cũng đến rồi thì lên chào hỏi một chút.”

“Không lên.”

“Tối nay lúc ăn cơm, mấy bạn học cũ đều nói cậu như ở trong vòng giao tiếp khác, mấy lần hẹn cơm đều không ra. Lúc đó mình còn thay cậu giải thích…”

Triệu Tử Từ chơi chiêu bài đạo đức, Diệp Nam Bình dừng xe lên lầu, hỏi cậu ta phòng nào, Triệu Tử Từ lại đi thẳng xuống đón anh.

Chưa đi đến cửa phòng, anh nghe thấy bài “Hảo hán ca”.

Triệu Tử Từ lập tức tái mặt, Diệp Nam Bình trầm mặt xuống, trong đầu nhanh chóng điểm lại xem trong đám người bạn học cũ có cô gái nào mạnh mẽ dữ vậy? Trong ấn tượng của anh, nữ sinh trường trung học số 4 cả ngày đều vùi đầu trong sách để đậu vào Thanh Hải.

Lúc đẩy cửa đi vào, Diệp Nam Bình thấy người cầm mic rất quen thuộc. Không phải bạn học cũ, mà là cấp dưới mới.

…..

Diệp Nam Bình với Triệu Tử Từ đứng không nhúc nhích ngoài cửa, Tân Vãn Thành và Thương Dao cứng đờ trước tivi. Sau một lúc lâu, Diệp Nam Bình khôi phục lại vẻ mặt bình thản, đến gần ghế sofa, Tân Vãn Thành phản ứng lại kịp, chạy tới tắt bài hát.

Tắt xong thì quay lại đi tới đón Diệp Nam Bình. Tân Vãn Thành tươi cười như không: “Thầy Diệp, anh muốn hát bài gì? Em giúp anh đẩy lên ưu tiên hát trước.”

“Mọi người hát đi.”

Tân Vãn Thành cho là anh ngại, há miệng muốn nói anh đừng khách sáo, anh lại nhíu mày cười, vỗ vỗ vai cô: “Không dám giành hát với cô gái mà bạn trai hợp thành sao Bắc Đẩu.”  

Nói rồi cúi người ngồi xuống ghế sofa bên cạnh dàn máy.

Rõ ràng anh đã bỏ tay ra khỏi vai cô, Tân Vãn Thành trong nháy mắt lại thấy vai mình nặng như đeo đá.

Mất mặt muốn chết…

…..

Diệp Nam Bình sở dĩ ngồi một mình bên này là vì Triệu Tử Từ, để Triệu Tử Từ được ngồi riêng với Thương Dao.

Lát sau Tân Vãn Thành cũng ngồi xuống, kết quả là thành ra hai đôi nam nữ ngồi hai đầu, ở giữa là Linda say đang ngủ lăn quay, không ai quấy rầy ai.

Tân Vãn Thành đang buồn rầu xóa hết list bài hát khi nãy đã chọn, nào là đàn ông bảy người ngốc tám người hư, nào là đàn ông chỉ là trò tiêu khiển… mấy bài đó đều để cho Thương Dao thất tình phát tiết ra, bây giờ không thể hát mấy bài này nữa.

Tân Vãn Thành vô cùng đau đớn xóa xong danh sách bài hát của mình, rồi chọn bài cho Triệu Tử Từ hát trước. Nhạc dạo một ca khúc ngọt ngào vang lên, Tân Vãn Thành mới phát hiện Triệu Tử Từ chọn một bài tình ca, thấy Triệu Tử Từ ở đối diện mỉm cười với Thương Dao, đưa mic cho cô.

Triệu Tử Từ cũng lợi hại, vừa hát tình ca với Thương Dao vừa nhắn wechat với Diệp Nam Bình.

“Không phải cậu vội đi à?”

Diệp Nam Bình không trả lời. Di động lại rung lên, anh cũng không thấy. Triệu Tử Từ ở đối diện liếc Diệp Nam Bình một cái đầy ý nghĩa, ý nói Diệp Nam Bình xem wechat anh mới nhắn.

Diệp Nam Bình thật sự không chịu nổi một người đàn ông “liếc mắt đưa tình” với mình, đành phải cúi đầu coi Triệu Tử Từ nhắn cái gì —

“Cậu có cảm giác cô gái bên cạnh cậu có một vẻ mạnh mẽ rất giống một người không?”

Diệp Nam Bình vẫn không nhắn lại, nhưng nhướng mày với Triệu Tử Từ như muốn hỏi:  Giống ai?

Lúc đầu Triệu Tử Từ biết anh nhận cô vào làm trợ lý còn rất băn khoăn. In studio cũng có nhân viên thời vụ là nữ, nhưng cơ bản đều là những nhiếp ảnh gia khác của In studio tuyển cho đội của họ, Diệp Nam Bình chưa bao giờ tự tuyển nhân viên nữ cho đội của mình, anh thấy phiền phức.

Triệu Tử Từ nhớ tửu lượng cô rất tốt, nhưng ngoài việc tửu lượng tốt thì có ưu điểm gì khác? Diệp Nam Bình không tuyển trợ lý tới chỉ để chắn rượu cho mình. Triệu Tử Từ đã từng hỏi Diệp Nam Bình nghĩ thế nào, lúc đó Diệp Nam Bình hỏi lại cậu ta một câu: “Có nhớ lần có một cô gái ăn vạ ở sân bay không?”

Triệu Tử Từ lúc ấy mới hợp cô gái ăn vạ đó với Tân Vãn Thành thành một.

“Cô ấy làm việc có sự mạnh mẽ, kiên cường hơn cả đàn ông.” Đây là lý do của Diệp Nam Bình.

Nói vậy, Triệu Tử Từ thật ra cũng đã gặp cô vài lần, mỗi lần ký ức đều còn mới nguyên. Lần đầu tiên là cô ăn vạ, lần thứ hai là bị cô mặt không đổi sắc mà uống đến mức anh nôn ra, lần thứ ba cô đối chọi gay gắt với bà chủ nhà ngang ngược vô lý, lòng dạ hiểm độc.

Đúng là rất kiên cường.

Kiên cường như vậy, rất giống một người quen cũ mà anh và Diệp Nam Bình đều quen biết.

Triệu Tử Từ nhân lúc Thương Dao đang hát, nhìn thoáng qua phía đối diện, cân nhắc một lúc, lại cảm thấy không phải quá giống. Tân Vãn Thành tuy là tác phong mạnh mẽ, lúc cười tươi tắn lại ngọt ngào. Nhất là khi… cô ấy cười với ông chủ mình.

…..

Có thêm hai người đàn ông, hai cô gái hát không thoải mái, Diệp Nam Bình ngồi một lát thì chuẩn bị đi, Thương Dao với Tân Vãn Thành cũng không muốn ở lại, cũng chuẩn bị đi.

Năm người mà chỉ có một chiếc xe của Diệp Nam Bình, tới bãi đỗ xe, Tân Vãn Thành nói với Diệp Nam Bình và Triệu Tử Từ: “Thầy Diệp, hai anh đi trước đi, tụi em tự gọi xe về được rồi.”

Triệu Tử Từ dễ gì mà chịu?

Không để mọi người kịp phản ứng đã nhét Linda vào sau xe Diệp Nam Bình.

Nhét cô ấy vào xong, chưa kịp đóng cửa đã quay lại nói với Tân Vãn Thành: “Cô với Thương Dao hai người con gái làm sao mà xoay sở được với con ma men này…”

Triệu Tử Từ nói xong không quên quay lại nhìn phía sau, Linda đúng là không yên, Diệp Nam Bình chỉ đi tới đóng cửa xe đã bị Linda túm lại: “Cậu là tài xế lái thay của công ty nào? Lưu số wechat lại được không?”

Linda vỗ mặt Diệp Nam Bình hỏi, Triệu Tử Từ đứng bên cạnh sợ tới nhe răng, sợ Diệp Nam Bình sẽ quật cho Linda một cú ném qua vai. Cũng may Tân Vãn Thành nhanh tay lẹ mắt bước tới kéo Linda ra, cười xin lỗi Diệp Nam Bình: “Xin lỗi thầy Diệp, chị ấy cứ uống say là vậy.”

Diệp Nam Bình đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, nhìn Tân Vãn Thành vẻ như cười như không. Đúng là “vật hợp theo loài”, cô uống say thì có tật xấu tạo dâu tây cho người khác, xem ra là học từ chị gái ở ghế sau này….

Tân Vãn Thành bị Diệp Nam Bình nhìn tới mức e dè, quay đầu giận dữ trừng mắt với Linda. Linda lại hiểu sai ý Tân Vãn Thành, nhìn Tân Vãn Thành, giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, đàn ông của em chị không đụng tới…”

Tân Vãn Thành cực kỳ xấu hổ. Cái gì mà “đàn ông của cô”….

Linda lại duy trì tư thế đầu hàng, nằm vật ra ghế sau.

Tân Vãn Thành quay nhìn liếc Diệp Nam Bình một cái, Diệp Nam Bình không nói tiếng nào, kéo cửa xe ra.

Chắc là… không nghe thấy Linda nói gì chứ.

Tân Vãn Thành yên tâm, đóng cửa xe lại cho Linda, lúc này mới sắp xếp cho Thương Dao: “Mình với thầy Diệp đưa Linda về nhà trước, Triệu Tử Từ đưa cậu về.”

Thương Dao chần chừ. Thấy Linda chiếm hết ghế sau, hỏi lại: “Hay là mình với cậu cùng đưa Linda đi.”

Thương Dao không muốn ở một mình với Triệu Tử Từ.

Triệu Tử Từ thấy mình sắp rơi vào thế bất lợi, giả vờ như không nghe thấy Tân Vãn Thành với Thương Dao nói, đẩy vai Tân Vãn Thành, đẩy cô về phía ghế phụ lái: “Cô cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo đưa Thương Dao về nhà an toàn, Thật ra cô mới…”

Triệu Tử Từ đột nhiên cảnh giác nhìn Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành không hiểu nổi. Đương nhiên ánh mắt cảnh giác Triệu Tử Từ không chỉ dành riêng cho Tân Vãn Thành mà còn cho Linda đang nằm ở ghế sau: “Cô với chị gái kia đừng thừa dịp uống rượu rồi động tay động chân với Bình Bình nhà tôi.”

Sao có thể chứ?!

Tân Vãn Thành vừa muốn biện minh thì bị Triệu Tử Từ cắt ngang: “Cấp dưới mà quấy rối sếp là bị đuổi việc đấy.”

Nói xong còn không quên vỗ vai Tân Vãn Thành một cái mạnh, khuyên cô tự giải quyết cho tốt.

Vì mấy lời Triệu Tử Từ mà Tân Vãn Thành dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời đứng yên giữa đường không nhúc nhích, mãi tới khi tiếng kèn ô tô chói tai vang lên mới phát hiện mình đang chặn xe người ta.

Tân Vãn Thành theo bản năng lui về sau, cửa sổ xe kia hạ xuống, một cô gái vẻ mặt say rượu thò ra: “Muốn chết hả? Đứng giữa đường vậy à…”

Tân Vãn Thành không nói gì mà Triệu Tử Từ đã bực trước: “Có thể ăn nói đàng hoàng không?!”

Cô gái kia đã đóng cửa xe lại.

Tân Vãn Thành tuy mất mặt nhưng dù sao cũng là do cô chặn đường trước nên ấm ức lùi lại. Nhưng Thương Dao vẫn đang đứng ngoan ngoãn bên đường đột nhiên mặt trắng bệch lao tới, chạy tới phía bên phải xe kia, điên cuồng gõ cửa sổ xe.

Triệu Tử Từ, Tân Vãn Thành hai người đơ ra nhìn nhau, tới khi Thương Dao hét lên với cái cửa sổ xe nhất định không hạ xuống: “Chu Tự!!!”

Tân Vãn Thành sững người.

Chiếc xe kia thình lình điên cuồng tăng tốc, Tân Vãn Thành vội lui về phía sau, chiếc xe đó chạy sát qua người Tân Vãn Thành, lao nhanh ra ngoài.

Thương Dao đuổi theo xe, chạy ngang qua Tân Vãn Thành thì bị Tân Vãn Thành bắt lại: “Xảy ra chuyện gì? Chu Tự?!”

Tân Vãn Thành còn tưởng mình nghe lầm, Thương Dao nhìn bạn mình, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm xúc phức tạp đan xen nhau, cuối cùng biến thành một câu: “Chu Tự ở trong chiếc xe kia!!”

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Tân Vãn Thành không kịp phản ứng, lúc này có tiếng còi xe phía sau, Tân Vãn Thành quay lại, Diệp Nam Bình tay còn để trên còi xe, sắc mặt trầm tĩnh: “Lên xe.”



Tân Vãn Thành và Thương Dao nhanh chóng lên xe.

Diệp Nam Bình đánh mạnh tay lái, đại G vững vàng lao tới, chỉ còn Triệu Tử Từ ngơ ngác đứng trên lề đường nhìn theo đèn hậu đại G, không hiểu gì không nói mà miệng còn hít một đống khói.

…..

Tốc độ xe Diệp Nam Bình rất nhanh, chỉ lát sau đã đuổi kịp chiếc xe kia.

Nhưng khu vực này xe nhiều, đại G không thể chặn đường chiếc xe kia lại. Tân Vãn Thành ngồi phía sau cùng với Linda đang say như chết, “Cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ?”

“Chắc chắn là anh ấy… Anh ấy thấy mình thì kêu cô ta kéo cửa xe lên.” Thương Dao ngồi bên ghế phụ lái không rảnh quay lại, điên cuồng gọi điện thoại cho Chu Tự.

Hai cuộc gọi trước bị từ chối, gọi tiếp, Chu Tự đã tắt máy.

Trước đó Tân Vãn Thành còn nửa tin nửa ngờ, nhưng tới nông nỗi này, Chu Tự tắt máy, chiếc xe kia rõ ràng là đang trốn họ, Tân Vãn Thành không tin cũng phải tin.

Chu Tự luôn miệng nói không muốn tới Bắc Kinh phát triển, muốn chia tay với Thương Dao. Thương Dao đi tới Vũ Hán tìm anh ta không ra, bây giờ lại gặp được anh ta ở đây, thật sự mỉa mai.

Xe chạy qua khỏi khu vực đông đúc, vào vòng thứ ba thành phố, phía trước xe kia tăng tốc, đại G nhanh chóng tăng tốc đuổi theo.

Linda nằm ở ghế sau suýt nữa rơi khỏi ghế, Tân Vãn Thành cũng bị tốc độ này làm da đầu tê dại mà không dám lên tiếng, im lặng túm Linda trở lại ghế. Nhìn người ngồi lái qua kính chiếu hậu, chỉ thấy góc nghiêng gương mặt nghiêm nghị.

Linda mơ màng tưởng người lái thuê không tuân thủ tốc độ lái nhanh quá, mắt vẫn nhắm mà hùng hổ: “Cẩn thận tôi khiếu nại anh…”

Tân Vãn Thành không rảnh bịt miệng Linda. Diệp Nam Bình lúc đua xe không nói một lời, tốc độ xe đâu ra đó, Tân Vãn Thành tim đập như trống trận, một tay đỡ Linda, một tay vô thức giữ chặt lưng ghế của anh, sợ là sau này không dám ngồi xe anh lái nữa.

Ngay khoảnh khắc Tân Vãn Thành thất thần, đại G đột ngột bẻ lái.

Trong xe dù được cách âm rất tốt nhưng vẫn nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đường rít lên tiếng chói tai, thân thể Tân Vãn Thành theo quán tính vừa trượt ra cửa xe đã bị ném giật trở lại.

Đại G nhanh chóng vượt qua xe kia, Diệp Nam Bình dẫm mạnh chân ga, đại G vững vàng chắn ngay đầu xe kia.

…..

Tân Vãn Thành rút được cánh tay tê rần dưới bả vai Linda ra thì Diệp Nam Bình đã xuống xe, Thương Dao cũng theo xuống.

Chiếc xe kia bị buộc ngừng ở bên đường, cô gái xe đó nổi giận đùng đùng xuống xe, chỉ mũi Diệp Nam Bình mắng: “Đụng trúng xe tôi, anh có tiền đền không?”

Diệp Nam Bình khoanh tay nhìn cô ta: “Bảo hiểm lo.”

Giọng anh không mang chút cảm xúc, tựa như người vừa rồi mạo hiểm đuổi theo xe kia chẳng phải là anh. Tân Vãn Thành lại không bình tĩnh được như anh, xuống xe trước tiên đi nhìn xem hai xe có đụng trúng nhau không. Chiếc xe kia nhìn rất xịn, không biết bảo hiểm của Diệp Nam Bình có bồi thường nổi không. Tới khi thấy hai xe cách nhau tầm 10cm thì Tân Vãn Thành mới yên tâm.

Cô gái kia cũng nhìn xe biết người, nhìn Diệp Nam Bình rồi nhìn đại G phía sau, nhìn lại người đàn ông bình tĩnh kiêu ngạo trước mắt, cuối cùng khí thế xẹp xuống, ôm tay ngồi trước đầu xe.

Thương Dao cắn chặt môi, chạy ra cửa sau kéo cửa ra. Vừa nhìn thoáng qua trong xe, nước mắt đã chảy xuống không thể kiềm được. Chu Tự không màng tới Thương Dao khóc tới đứt ruột gan ngoài kia định trốn qua cửa xe bên kia, Tân Vãn Thành tiến tới chặn đứng đường ra của anh ta.

Chu Tự biết mình trốn không thoát, cúi đầu xuống xe.

Rốt cuộc Thương Dao gặp được người mình vẫn tâm tâm niệm niệm cả tháng qua, cô hết khóc lại cười. Không biết là cười nhạo anh ta, hay là đang cười nhạo chính bản thân mình: “Không phải anh nói không đến Bắc Kinh sao?”

“…”



Cô gái kia trở lại xe, hùng hổ bảo tài xế lái đi.

Đại G ngừng trước một cửa hàng KFC bán 24/24, trong xe chỉ còn Diệp Nam Bình, Tân Vãn Thành và người không biết gì Linda.

Tân Vãn Thành ngồi ghế phụ nhìn xuyên qua cửa xe, nhìn KFC cách đó không xa, Thương Dao và Chu Tự ngồi cạnh cửa sổ, người trước thì kiên cường thẳng lưng, người sau áy náy khom người.

Thương Dao nói gì đó, rồi lại mỉm cười. Thật sự buồn cười. Có quá nhiều thứ chợt thông suốt, có cả sự tự trọng của cô bị người trước mặt này chà đạp.

Mà trước mặt cô, Chu Tự trước sau không nói một lời. Nếu nói là vẻ mặt anh ta hổ thẹn thì nói vẻ mặt hối hận vì bị bắt được tại trận sẽ đúng hơn.

Tân Vãn Thành không khỏi nghĩ tới cô gái trong xe kia, cả người mặc đồ Chanel, không khó để hiểu Chu Tự không phải không muốn tới Bắc Kinh, mà là không muốn cùng tới với Thương Dao.

Diệp Nam Bình ngồi trên ghế lái, cúi đầu nhắn wechat.

Triệu Tử Từ nhắn tới.

Tội nghiệp Triệu Tử Từ còn chưa bắt được xe, đang nôn nóng chờ ở đường tây khi nãy.

Diệp Nam Bình cất điện thoại, nhìn bên ghế phụ lái. Cô ấy đang rướn cổ nhìn bên ngoài cửa xe.

Hôm nay vì tới quán bar, hình như cô còn trang điểm, quần jean, áo vest ngắn. Áo ngoài ngắn vậy nên khi rướn bên ngoài, lộ ra một đoạn eo trắng mịn. Vòng eo rất nhỏ, nhưng có vẻ rắn chắc, không có vẻ gầy yếu mong manh. Tháng trước cô ở sa mạc phơi nắng đen như vậy, mà hôm nay đã trắng trở lại.

Tân Vãn Thành vừa lúc quay đầu lại, thấy anh nhìn mình, thoáng ngây ra một lúc mới tìm được lý do: “Thầy Diệp, em đi KFC mua cho anh ly nước uống nhé.”

Nhân tiện đi nghe coi Thương Dao với Chu Tự rốt cuộc ngả bài tới mức độ nào. Làm sao Diệp Nam Bình không hiểu tâm tư nhỏ này của cô chứ?

“Đừng đi, cô đi chỉ thêm phiền.”

“…” Tân Vãn Thành gãi đầu, bàn tay định mở dây an toàn lại ngoan ngoãn thu về.

Cô quên đóng cửa xe, gió lạnh thổi vào vù vù, Tân Vãn Thành rùng mình nhưng không chịu đóng cửa xe mà lại tiếp tục ngó nghiêng về KFC.

Hai người kia cả buổi không nói tiếng nào là sao chứ?

Tân Vãn Thành lo lắng nhìn, nếu cô là Thương Dao, nhất định sẽ đập một trận mới được, nếu không thì làm sao nuốt trôi cục tức này?

Đang nghiến răng nghiến lợi thì một chiếc áo khoác phủ lên người cô.

Tân Vãn Thành theo bản năng cúi xuống nhìn. Là một áo khoác màu nâu.

Lại ngẩng lên nhìn Diệp Nam Bình, anh chỉ còn mặc một áo lông cao cổ.

Tân Vãn Thành nghĩ tới bàn tay anh khi cầm lái.

Điềm tĩnh mà càn rỡ.

Chỉ một khoảnh khắc mà làm người không dời mắt được.

“Thầy Diệp…”

“Ừm?”

Diệp Nam Bình tưởng cô muốn nói cảm ơn. Lại lần đầu tiên đoán sai ý cô.

“Hôm nay em đeo mắt kính mà anh đưa cho em.”

Không hiểu sao cô lại nhắc tới cái đó. Thậm chí cô còn ghé lại gần hơn, kính vốn to, cô còn mở to mắt hơn, yên lặng bảo anh nhìn vào mắt mình.

Diệp Nam Bình cảm thấy nếu anh không nói gì thì chắc cô sẽ tiến tới tận mi mắt anh. Liền phối hợp mà nhìn thoáng vào mắt cô: “Hiệu quả thế nào?”

Trong xe mờ tối, cơ bản là không nhìn ra được cô đeo kính sát tròng, mắt cô vẫn trong sáng như trước giờ.

Anh nhìn vào mắt cô.

Cô cũng đang nhìn anh.

Hiệu quả… rất tốt.

Người đàn ông trước mặt, môi hồng răng trắng, làm người ta không nhịn được muốn…

“Thầy Diệp…”

Diệp Nam Bình hơi thu tầm mắt, không nhìn thẳng mắt cô nữa, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mặt cô vẻ như đang muốn nói lại thôi: “Lại sao nữa?”

Tự nhiên làm như “quỷ đả tường”*, cứ kêu anh suốt. (Quỷ đả tường: giống như kiểu VN mình hay nói là bị ma dắt, mất phương hướng, lạc đường cứ đi loanh quanh ấy)

Tân Vãn Thành nghĩ nghĩ: “Cấp dưới đối với sếp mình… thiếu tôn trọng thì sẽ bị đuổi việc hả?”

Trước đó Triệu Tử Từ nói là nói đùa. Lúc này, ngay tại khoảnh khắc này, Tân Vãn Thành rất tha thiết, chân thành hỏi lại.   

“Vậy thì phải xem thiếu tôn trọng thế nào.”

“…”

Diệp Nam Bình nhướng mày. Rất rõ ràng là anh không hiểu cô hỏi cái đó để làm gì.

Đại G thiết kế liền một khối, ghế lái với ghế phụ không có gì ngăn cách, Tân Vãn Thành hơi nghiêng người là từ ghế phụ chen vào ghế lái.

Cô ngồi trên lòng anh, rũ mắt hỏi anh: “Thiếu tôn trọng như thế này thì sao?”

Diệp Nam Bình nghiêm nghị cau mày.

Cô đã nâng mặt anh lên, cúi đầu hôn xuống.

+++++

Vở kịch nhỏ về bất kính.

Vãn tử: Thầy Diệp, em có thể có được anh không?

Ba ba Diệp: Không lễ phép.

Vãn tử: Thầy Diệp, em có thể có được “ngài” không?

Ba ba Diệp: …





Triệu Tử Từ: Hello? Có nhớ tôi còn đứng bên hồ Đại Minh chờ xe không vậy?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui